Tử Dương

chương 106: giết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn trong lòng rất là vui vẻ, hắn vốn không có hứng thú với chốn quan trường, cũng không thích tranh đấu nội bộ, hắn muốn chỉ là một cơ hội, một cơ hội đấu pháp chính thức với Quốc sư đương triều, trước mặt bàn dân thiên hạ không ai có thể mồm mép dối trá được nữa, chỉ có thể dùng bản lĩnh thật sự quyết phân cao thấp.

"Theo ý tiên sinh, chúng ta nên trở về lúc nào?" Chu Quý nhân trưng cầu ý kiến Mạc Vấn.

"Hôm qua trời mưa, đường lớn khó đi, cứ tạm thời nghỉ ngơi một ngày đã, ngày mai sẽ trở về Đô thành, Quý nhân thẩy được không?" Đối phương đã thành tâm đối đãi như vậy, Mạc Vấn cũng tuân thủ đúng lễ nghi, hắn đưa ra đề nghị nhưng quyền quyết định vẫn thuộc về Chu Quý nhân.

"Vậy làm như tiên sinh đi." Chu Quý nhân gật đầu.

Hai người đang nói chuyện, đứa bé đang ngủ trên giường bỗng tỉnh giấc, Mạc Vấn thấy vậy đứng lên, lấy trong ngực ra tờ giấy viết thư Chu Quý nhân gửi hắn rồi đem đốt đi, lại chỉ về phía giường nhỏ nói, "Quý nhân cứ tự nhiên, bần đạo xin đợi ở ngoài cửa."

Chu Quý nhân nghe vậy mỉm cười gật đầu, Mạc Vấn xoay người đi ra cửa, phát hiện thị nữ bưng trà đã đứng ngoài cửa khá lâu rồi, hai tay bị cóng đến đỏ bừng.

Mạc Vấn gật đầu một cái với thị nữ rồi đi tới chỗ lão Ngũ đang đợi ngoài cửa huyện nha. Lão Ngũ đêm qua đánh quân binh rất nặng tay, cả đám lính không ai dám đứng gần gã, mình gã đứng lẻ loi ở một bên.

"Lão gia, thế nào rồi?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đi ra liền chạy tới nghênh đón.

"Mẹ con các nàng ở trong triều có nhiều kẻ địch, lần này ra khỏi kinh đô chính là đi tị nạn, ta sẽ đi theo bảo vệ mẹ con các nàng nửa năm, sau nửa năm phụ thân của nàng sẽ trở về kinh, nàng sẽ nhờ ông ấy sắp xếp cho ta cùng với Quốc sư đương triều một trận đấu pháp." Mạc Vấn nói.

"Lão gia, hòa thượng kia không phải hạng xoàng đâu, cậu có nắm chắc không?" Khi trước Lão Ngũ ở Man hoang cũng đã từng thấy vị tăng nhân kia, khi đó đối phương đã có tu vi Tử khí.

"Đến lúc đó gặp nhau có vạn dân bách tính đến xem, không ai có thể giả dối được, đánh một trận định thắng bại, bất luận thế nào ta cũng phải thắng hắn." Mạc Vấn nghiêm nghị gật đầu.

"Vậy cũng tốt, lén la lén lút đánh bại bọn họ không chẳng để làm gì, trước mặt của nhiều người như vậy mới hữu dụng." Lão Ngũ vui mừng nói.

"Lấy tờ thánh chỉ xá tội ra cho ta." Mạc Vấn chỉ túi quần áo sau lưng lão Ngũ.

Lão Ngũ cũng không hỏi nhiều, mở túi quần áo lấy ra cuốn thánh chỉ giao cho Mạc Vấn. Mạc Vấn nhận lấy rồi trở lại trong sân, lát sau cửa phòng mở ra, Chu Quý nhân mời hắn vào bên trong, đứa nhóc thì đang nằm trên giường chơi đùa cùng thị nữ.

"Tiên sinh đang cầm thứ gì vậy?" Chu Quý nhìn thấy cuộn giấy vàng trong tay Mạc Vấn, sắc mặt đại biến hỏi.

"Chủ tớ hai người bần đạo năm ngoái lên phía Bắc gây ra tai họa, phá hủy một tòa lăng mộ của Vương thị, bị triều đình truy nã khắp nơi. Bọn ta phải chạy tới vùng Man hoang ở phía Tây Nam, ngẫu nhiên gặp được con gái một vị Thượng Thư bị quan binh lén đem đi bán, ta động lòng trắc ẩn bèn bỏ tiền mua nàng ta về làm vợ gã người làm. Không ngờ về sau Vương Thượng Thư lại được phục chức, liền sai người đón nàng đi, mấy ngày sau đưa tới thánh chỉ miễn hết tội cho hai người chúng ta. Bần đạo sau này sẽ đồng hành với quý nhân, những chuyện này đương nhiên cần phải nói cho nhau biết." Mạc Vấn nói xong, đem cuộn thánh chỉ đưa cho Chu Quý nhân.

Chu Quý nhân nghe vậy sắc mặt đã hòa hoãn lại, xem xong thánh chỉ mỉm cười hỏi, "Đạo thánh chỉ được gửi cho ngươi khi nào?"

"Khoảng cuối năm ngoái." Mạc Vấn nhớ lại rồi trả lời.

"Khi đó tân hoàng đế vừa mới kế vị, đại xá thiên hạ, cái vị Vương Thượng Thư này đúng là nhân cơ hội tốt." Chu Quý nhân đưa cuốn thánh chỉ cho Mạc Vấn. Mạc Vấn lúc trước đã từng hỏi nàng Chu gia và Vương gia có quan hệ thân thiết hay không, khi nàng trả lời là không thì mới đáp ứng bảo vệ mẹ con các nàng, một chi tiết này cho thấy Mạc Vấn cùng Vương thị đã từng có thù hằn với nhau, cuộn thánh chỉ này chính là minh chứng rõ nhất. Như vậy chẳng những nói lên chủ tớ hai người có lai lịch rõ ràng, mà còn chứng tỏ bọn họ với Chu Quý nhân là bạn chứ không phải địch.

"Quý nhân nếu không có chuyện gì khác, bần đạo xin cáo lui." Mạc Vấn nhận lấy thánh chỉ rồi nói.

"Nếu tiên sinh không thấy phiền, có thể hạ cố đến sương phòng kia ở được không?" Chu Quý nhân hơi giơ tay lên chỉ hướng Đông Sương. Nữ quyến hoàng thất khác xa so với phụ nữ bình thường, một trong số đó chính là động tác của nữ quyến hoàng thất thường nhẹ nhàng hơn, tốc độ cũng chậm hơn. Loại chậm này là chậm nhưng cao quý, chậm mà trang nhã lịch sự, không phải mấy tên trưởng giả học đòi có thể so sánh được.

"Xin nghe theo Quý nhân." Mạc Vấn gật đầu nói, hành động này của Chu Quý nhân không thể nghi ngờ là muốn hắn ngay lập tức đảm nhiệm chức hộ vệ.

"Tiên sinh chính là cao nhân đắc đạo, lần này đi theo bảo vệ không thể không có danh phận gì, hai vị hoàng nhi của ta đều có Vương vị, có thể ban chức quan văn quan võ từ Tứ phẩm trở xuống, tiên sinh muốn được phong quan văn hay là quan võ?" Chu Quý nhân khuôn mặt dãn ra, cười mà nói tiếp.

"Bần đạo chỉ mong muốn được đấu pháp cùng với cao tăng Phật môn đấu pháp trước mặt vạn dân, sửa lại những quan điểm sai lầm của người đời, khôi phục sự trong sạch cho Đạo gia, không có hứng thú với mấy chức quan thế tục, đa tạ ý tốt của quý nhân, bần đạo xin cáo lui." Mạc Vấn chắp tay cáo lui rồi xoay người ra cửa.

Hành lý của hai người trừ quần áo ra cũng không còn gì khác, Đông Sương được dọn dẹp sạch sẽ xong hai người liền đi vào ở.

Chu Quý nhân triệu tập tất cả tùy tùng, trước mặt mọi người đưa tặng Mạc Vấn một tấm thiệp mời, mời hắn làm Tây tịch (gia sư) cho Nhị hoàng tử điện hạ. Mặc dù tiếng là Tây tịch nhưng ai cũng hiểu Mạc Vấn thực ra là cận vệ Chu Quý nhân mời được, bởi Nhị hoàng tử bây giờ còn không biết nói, sao có thể học chữ được.

Gần trưa, quan huyện sai người đưa tới tiền thưởng, Mạc Vấn bảo lão Ngũ nhận lấy, lại sai gã âm thầm đưa cho lão nha dịch, chuyện đã hứa hẹn thì phải thực hiện.

Cơm trưa do thị nữ đưa vào trong phòng, sáu món mặn sáu món chay hết sức cầu kỳ. Mạc Vấn bị thương trên người không ăn được nhiều, lão Ngũ lần đầu được thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, vui sướng đánh chén sạch.

Đến giờ Ngọ, Mạc Vấn vẫn ngồi xếp bằng hành khí. Vài ngày nữa sẽ phải trở lại đô thành, phải mau chóng bình phục thương thế khôi phục linh khí, để kịp thời ứng phó với nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Ngay khi Mạc Vấn đang ngồi xếp bằng hành khí, bên ngoài huyện nha bỗng truyền đến tiếng cãi vã. Mạc Vấn mở mắt nhìn về phía lão Ngũ, lão Ngũ đứng dậy ra xem, một lát sau quay về nói, "Lão gia, bên ngoài có một đám hòa thượng cùng một đám đạo sĩ, kêu gào muốn gặp cậu."

"Có chuyện gì?" Mạc Vấn dẫn khí về Khí Hải rồi mới lên tiếng.

"Bọn hắn đang chửi mắng cậu đấy, bọn hắn nói trận mưa này là do bọn hắn cầu xuống, cậu giả danh thay thế, đoạt công lao của bọn hắn." Lão Ngũ cầm hiếu bổng xoay người ra ngoài.

"Từ từ đã, để ta đi xem sao." Mạc Vấn xỏ giày xuống giường.

Ra cửa huyện nha, chỉ thấy bên ngoài huyện nha có hai đám tăng đạo đang đứng, tăng nhân có bảy tám người, đạo nhân có năm sáu người, tay cầm vũ khí, đang kêu la hò hét ầm ĩ.

Binh lính đứng quanh đó nhưng không đuổi bọn hắn đi, do hai đám tăng đạo đều không có tiến vào khu vực canh gác, vả lại chủ tớ hai người lão Ngũ khi trước đã từng làm bọn họ mất mặt, bọn họ không dám nói ra, nhưng vẫn không khỏi oán hận trong lòng.

Thấy Mạc Vấn đi ra, hai đám người lại càng lớn giọng kêu la hơn, lập luận hùng hồn rằng Mạc Vấn tuổi quá trẻ, không có chút đạo hạnh nào, hôm qua trời mưa chính là nhận vơ nói xằng, mưa kia thực ra là bọn hắn cầu xuống.

Đám người lão nha dịch đã nhận tiền, liền chạy tới đứng lên phía trước ngăn cản, ổn định trật tự.

Bọn họ không ngăn thì thôi, vừa ngăn một cái, hai bên tăng đạo kêu la càng thêm lợi hại, chen chúc nhau tiến lên, nếu không có nha dịch ngăn trở thì bọn hắn đã xông lại đánh hai người rồi.

"Ngươi là đồ yêu nhân xảo trá cướp công, bổn tọa đã sớm tiếp nhận nhiệm vụ cầu mưa rồi, ở trong đạo quan lập đạo tràng cầu mưa đã ba ngày nay. Vũ Thần các bộ đã tới đây từ trước, chỉ cần bổn tọa hạ lệnh một tiếng là sẽ mưa, ngươi lại dám mạo danh bổn tọa để cướp công. Hôm nay mà không nói rõ ràng, để xem ta trừng trị ngươi thế nào." Dẫn đầu phe đạo nhân là một lão đạo hơn sáu mươi tuổi, người gầy nhom, nếu không phải hai bên mép có hai sợi râu chuột, thì trông cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

"Con mẹ ngươi chứ, phun toàn cứt chó, xem lão tử chỉnh đốn ngươi đây." Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng giận dữ tiến lên.

"Bình tĩnh một chút chớ nóng, xem bọn hắn có gì muốn nói." Mạc Vấn nhíu mày đưa tay ngăn cản lão Ngũ.

"A Di Đà Phật, Hoàng đạo trưởng nói sai rồi, trận mưa hôm qua bần tăng cũng có nửa công lao, nếu không phải bần tăng tụ tập tăng nhân trong chùa dâng hương tụng kinh, cầu trời thương xót, thì Vũ Thần sao có thể dễ dàng bị ngươi mời tới như thế." Dẫn đầu đám tăng nhân là lão tăng béo lùn khoảng năm mươi tuổi, có tuân thủ giới luật thanh quy hay không thì không ai biết được, chẳng qua ngấn mỡ trên cổ đã chồng ứ được ba tầng rồi.

"Đồ con lừa ngốc không biết xấu hổ kia, nói cái *** gì thế." Lão Ngũ không tiến lên được, nhưng miệng lưỡi gã cũng chẳng muốn kém cạnh.

Mạc Vấn nghe vậy lông mày càng nhăn hơn, không nghi ngờ gì nữa, hai đám tăng đạo này đều là lũ không có đạo hạnh chuyên đi gạt người, lần này tới đây chắc hẳn là vì muốn tiền thưởng. Hai đám người trước đó có lẽ cũng không thân thiết gì, nhưng lần này lại đồng tâm nhất trí chửi mắng hắn, tăng nhân kia tuy là nói dối trắng trợn, nhưng lão lại khá có tiếng tăm, hai tên kẻ tung người hứng, quả là y như thật.

"Không nói nhảm thêm nữa, mau ra đây tỷ đấu một phen với bổn tọa, để bổn tọa vạch trần ngươi ngay tại đây luôn." Lão đạo râu chuột tay cầm thanh kiếm lớn tiếng khiêu chiến.

"A Di Đà Phật, ngã phật từ bi, thiếu niên này dù lầm đường lạc lối nhưng cũng nên cho hắn cơ hội hối lỗi sửa sai, Hoàng đạo trưởng động một tí là đòi đánh nhau, làm tổn thương hòa khí. Hay là để bần tăng dùng thiền trượng đánh thức kẻ u mê kia đi." Lão tăng mập tay trái cầm trượng, tay phải dựng thẳng trước ngực cao giọng tụng Phật hiệu.

Mạc Vấn chỉ tức giận cười nhạt, rõ ràng trong lòng đen tối lại nói năng rất là từ bi, khiến người ta tức giận vô cùng nhưng không thể phản bác lại được.

"Lão gia, đừng nghe bọn chúng nói nhảm, trực tiếp đánh đuổi là xong." Lão Ngũ lại muốn lên trước.

"A Di Đà Phật, cổ nhân có nói, “vật tụ loại, nhân phân quần”**, tên ác nô bỉ ổi như vậy, chủ nhân gã nhân phẩm chắc cũng... Ài." Tăng nhân mập mạp nói được một nửa, mặt lộ từ bi, lắc đầu thở dài.

** vật tụ loại, nhân phân quần: Thành ngữ, ám chỉ loài vật là đồng loại thường tụ tập với nhau, còn người thì nếu có cùng chí hướng thì hội họp lại, không cùng thì phân ra. Hiện nay thường để chỉ việc những kẻ xấu thường câu kết lại với nhau.

"Lão gia, con lừa ngốc này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, để ta ra ngoài đánh cho lão phải kêu cha gọi mẹ." Lão Ngũ tức giận hai mắt trợn ngược lên.

Mạc Vấn hơi liếc mắt nhìn về phía trong nhà, sau đó thu hồi tầm mắt chậm rãi lắc đầu, "Chờ một chút."

"Còn chờ gì nữa, chờ nữa bọn chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu." Lão Ngũ không hiểu hỏi.

Mạc Vấn không trả lời, ngoài này ồn ào như thế, Chu Quý nhân đương nhiên nghe được, nàng không lên tiếng can dự là có nguyên nhân. Đêm qua mới chỉ là lão Ngũ xuất thủ, hắn còn chưa ra tay, lần này vừa đúng dịp để nàng chứng kiến bản lĩnh của hắn. Ngoài ra cũng không loại bỏ khả năng Chu Quý nhân đang quan sát hắn xử lý chuyện này ra sao, từ đó xét xem hắn có thể đảm đương chuyện lớn hay không.

"Nếu quả thật có đạo hạnh thì đã sớm ra đấu pháp với chúng ta rồi, lòi cái dốt ra chưa, hay ngươi sợ quá chui vào bao rồi, ha ha ha ha." Gã đạo nhân râu chuột mở miệng khích tướng.

"Cái đồ lỗ mũi trâu đáng chết, nghĩ sống đủ rồi muốn..." Lão Ngũ nói được nửa đường vội vàng che miệng, lời này có phần chửi cả Mạc Vấn rồi.

Đám tăng đạo thấy vậy cười ầm lên, lão Ngũ giận đến cắn răng trợn mắt, chỉ chực động thủ.

Lúc này Mạc Vấn lại liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện thị nữ tên Hồng Ngọc kia đang đứng trong viện nhìn trộm, không thể nghi ngờ là do Chu Quý nhân sai bảo.

"Vô Lượng Thiên Tôn, đêm qua mưa to đúng là do bần đạo bẩm trời hành sự, nhị vị rõ ràng cũng hiểu nhưng đổi trắng thay đen, lớn tiếng làm nhục ta, bần đạo đã nhẫn nhịn ba phần. Nếu nhị vị lúc này biết điều mà rời đi, bần đạo sẽ không truy cứu nữa, còn nếu cứ được voi đòi tiên không biết liêm sỉ thì đừng trách bần đạo vô tình." Mạc Vấn chắp tay nói ra.

Hắn nói xong, đám tăng đạo cười càng to hơn, cũng không ai rời đi.

"Chư vị nha dịch xin tránh ra, để bọn họ tiến lên." Mạc Vấn khoát tay nói với nha dịch, mấy nha dịch vội vàng tránh ra, đám tăng đạo thấy thế lao nhanh về phía trước, chia làm hai phe, tay cầm binh khí căm tức nhìn Mạc Vấn.

"Lúc này nếu rời đi thì còn có thể giữ được mạng đây." Mạc Vấn nhíu mày nói.

"Nhóc con miệng còn hôi sữa, nói khoác không biết ngượng." Tăng đạo tất cả đồng thanh hô.

Mạc Vấn nghe thế chỉ mỉm cười lắc đầu, nụ cười còn chưa tắt thì thân hình đã động, lao tới gã lính canh bên cạnh rút trường kiếm ra, nhanh như chớp nhảy vào đám người.

Đợi đến khi tên lính cúi đầu nhìn hông mình thì Mạc Vấn đã lắc người trở về, tra lại kiếm vào vỏ, lưu lại một thi thể đầy máu me trên mặt đất, tiến bước vào viện, "Kẻ làm ô danh Đạo môn ta, giết!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio