Tử Dương

chương 107: bảo hộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: argetlam7420

Tất cả mọi người đứng ngoài sân đều sợ ngây người, bao gồm cả lão Ngũ.

Lát sau lão Ngũ mới hoàn hồn, xoay người đuổi kịp Mạc Vấn, Mạc Vấn đến gần gật đầu với người thị nữ lúc này mặt đã không còn chút máu, xong đi tới Đông Sương.

Lão Ngũ nãy giờ vẫn nín nhịn không đặt câu hỏi, sau khi vào cửa mới vội vàng khép cửa phòng lại hỏi, "Lão gia, cậu giết người thật sao?!"

"Bọn hắn đều có lý do đáng chết." Mạc Vấn nhắm mắt hít một hơi ổn định tâm trí, biến người đang sống sờ sờ thành một thi thể cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

"Ta nghĩ cũng chỉ cần răn dạy bọn hắn mấy câu rồi đuổi đi là xong, giết người có vẻ không tốt lắm." Lão Ngũ tặc lưỡi lắc đầu.

"Nếu không giết, sau này bọn hắn ắt sẽ còn bôi xấu danh tiếng Đạo gia. Đạo môn suy bại đến mức này cũng chỉ vì có những tên cặn bã này tồn tại, người khác bôi nhọ không nói, đằng này đệ tử Đạo gia tự bôi nhọ chính mình, ta giết một tên để cảnh cáo, khiến những tên khác phải e sợ." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

"Hóa ra cậu muốn giết gà dọa khỉ a!" Lão Ngũ tỏ vẻ đã hiểu.

"Cũng không hẳn là vậy, vốn bọn hắn cũng có quá nhiều lý do đáng chết rồi, chút cảnh cáo này chưa tính là gì." Mạc Vấn ngồi xếp bằng trên giường, hành khí định thần.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đã nhắm mắt, biết hắn không muốn nói chuyện nữa, nhưng gã chung quy vẫn cảm giác Mạc Vấn làm thế này hơi quá khích, trước mặt mọi người trong nháy mắt đã giết mười mấy người, "Lão gia, dù gì bọn hắn cũng là người Hán, cậu giết nhiều người như vậy, nhỡ quan phủ truy cứu thì sao?"

"Chu Quý nhân nếu ngay cả chút chuyện cỏn con này cũng không xử lý được, thì sau này sao có thể giúp ta được đấu pháp với Quốc sư?" Mạc Vấn nhắm mắt nói ra.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Lão Ngũ im lặng không nói thì lại đến lượt Mạc Vấn tự hỏi bản thân, không biết chuyện lúc nãy mình làm có tàn bạo quá hay không. Kì thực nội tâm mỗi người đều có một mặt đen tối, những lời hắn nói lúc trước với lão Ngũ mới chỉ là một nửa nguyên nhân, nửa kia là do hắn rất ghét những người này. Nhìn mặt đã thấy ghét là một, ăn nói khó nghe là hai. Tu vi ngày càng mạnh mẽ, hắn phát hiện trong nội tâm cũng dần dần nảy sinh biến hóa vi diệu, kiêu ngạo càng ngày càng lớn, đối xử với người khác ngày càng có tâm thế của kẻ bề trên dõi mắt nhìn xuống. Hắn tự hỏi không biết điều đó rốt cuộc là tốt hay không tốt, đến tột cùng là đặt mình vào vị thế cao hơn để nhìn xa trông rộng, hay là tuổi trẻ kiêu ngạo cuồng vọng quá mức. Nếu là cái trước, thì hẳn tiếp tục làm vậy. Còn nếu là cái sau, thì cần nỗ lực tiến hành áp chế.

Có thể tự nhìn nhận lại bản thân là ưu điểm của con người, nhưng tự nhìn nhận lại khiến trong lòng mâu thuẫn làm Mạc Vấn cảm thấy khó chịu không yên. Ngày trước nếu trong lòng có nghi vấn gì thì hắn sẽ thỉnh giáo cha, nghe cha giải đáp khúc mắc trong lòng. Nhưng cha hắn đã sớm qua đời rồi, hắn không còn được cha soi đường chỉ lối nữa, mà Thượng Thanh chuẩn đồ mặc dù học được pháp thuật Thượng Thanh nhưng tạm thời không có sư tôn, đường đi sau này ra sao đành phải dựa vào chính mình, mọi khó khăn hay nghi vấn đều phải tự mình vượt qua. Không ai chỉ dẫn, trong lòng luôn luôn thấp thỏm lo âu chính mình sẽ đi sai đường.

Đúng như Mạc Vấn đoán, Chu Quý nhân đã xử lý thích đáng mọi việc, cũng không hề oán trách hắn, buổi chiều nàng cùng thị nữ tới phòng hắn hỏi thăm sức khỏe cũng chẳng hề nhắc tới chuyện giết người, chỉ là thiện ý nhắc nhở Mạc Vấn Quốc sư đương triều tu vi cao thâm, hắn không được khinh địch.

"Lão gia, người phụ nữ này chẳng những dáng người xinh đẹp thướt tha, lúc nói chuyện cũng rất khiêm tốn nhã nhặn, không hề giống người trong Hoàng thất." Sau khi Chu Quý nhân rời khỏi lão Ngũ mới nghi ngờ nói ra. Đêm hôm nọ Mạc Vấn bị chọc tức, rũ tay áo rời đi, gã không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ hiền hòa như vậy lại có thể khiến Mạc Vấn tức giận đến thế.

"Một khi đã chịu ân huệ của người khác, thì cũng tựa như bị xiềng xích trói buộc vậy, ngày nào cũng phải tìm cách báo ân." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, lúc trước hắn đại khai sát giới còn có một nguyên nhân không muốn ai biết, đó chính là hắn sợ mình khổ cực nửa năm rồi lại bị Chu Quý nhân trở mặt nuốt lời, hành động này cũng là đang thị uy với nàng, để Chu Quý nhân thấy được hậu quả, sau này sẽ không dám nuốt lời.

"Nàng đâu có chịu ân huệ gì của chúng ta đâu?" Lão Ngũ gãi gãi đầu.

"Ta học được pháp thuật Thượng Thanh, thiếu Thượng Thanh một món nợ lớn, đương nhiên phải phát dương giáo lý Đạo môn để báo đáp ân nghĩa truyền thụ. Nếu muốn phát dương giáo lý, phương pháp tốt nhất chính là đấu pháp với Hộ quốc Pháp sư trước mặt bách tính, chỉ một hành động là có thể thay đổi những định kiến của người đời, đề cao uy danh Đạo gia khắp thiên hạ, so với cách làm của đám người Bách Lý Cuồng Phong hữu hiệu hơn nhiều." Mạc Vấn nói đến đây lắc đầu cười khổ, "Ta đã chọn một con đường so với bọn hắn còn gian nan hơn. Ta không hề thích tranh đấu trong triều đình, nhưng rõ ràng cách này là hữu hiệu nhất, không thể giống bọn họ giả bộ như không biết, cứ xông ra chiến trường giết địch được."

Lão Ngũ không dám chen ngang, lời Mạc Vấn nói gã cái hiểu cái không, tuy vậy gã cũng đành chịu.

(Dịch: đến ta còn thấy đoạn trên quá dài dòng, huống chi lão Ngũ @@)

Sáng sớm hôm sau, đoàn nghi trượng của hoàng tử chuẩn bị trở về Đô thành. Chu Quý nhân sai người chuẩn bị ngựa cho Mạc Vấn với lão Ngũ, Mạc Vấn khéo léo từ chối, đi bộ bên cạnh xe ngựa cửa hoàng tử. Nếu Mạc Vấn đã đi bộ, lão Ngũ đương nhiên không thể cưỡi ngựa, như thường lệ vác túi đồ theo sau Mạc Vấn.

Thống lĩnh đoàn nghi trượng của hoàng tử là một vị tướng lãnh trẻ tuổi được Chu tướng quân đích thân cất nhắc. Người này họ Trương, tuổi khoảng ba mươi, thân hình cao gầy, vẻ mặt cương nghị, tay cầm một cây Bát xà mâu, sau lưng đeo tổng cộng bốn thanh đoản đao dài năm thước, trên đường đi luôn tập trung chú ý, nhìn trước ngó sau, cực kỳ cẩn trọng.

Mạc Vấn thấy hắn cẩn thận như vậy, nghĩ đến lúc trước nghi trượng của hoàng tử đi đường suốt đêm, cộng thêm Chu Quý nhân đã từng nói Chử thị luôn muốn hãm hại hai vị hoàng tử, nên cũng liền chuẩn bị tinh thần cảnh giác. Nếu kẻ địch muốn ra tay hãm hại, thời cơ tốt nhất chính là trên đường trở về. Nếu hoàng tử gặp phải bất trắc bên ngoài kinh thì Chử thị có thể tránh được hiềm nghi, nếu là trở về đô thành mới gặp phải bất trắc thì chắc chắn bọn chúng sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Do vậy trên đường trở về lần này khẳng định sẽ gặp bất trắc, chẳng qua Mạc Vấn không biết kẻ địch lúc nào sẽ hạ thủ, sẽ sử dụng phương pháp nào để hạ thủ.

Chu Quý nhân mang theo Nhị hoàng tử xuất hành, tùy tùng đi theo ước chừng cũng phải tám trăm người, trừ người hầu với đầu bếp ra thì còn lại hơn năm trăm binh sĩ. Năm trăm binh lính nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chẳng ít, có những binh lính này hộ vệ, địch nhân chắc hẳn sẽ không tấn công trực diện, khả năng cao sẽ sử dụng cách đánh lén và ám sát, tình hình "địch trong tối, ta ngoài sáng" thế này rất bất lợi với Chu Quý nhân và Nhị hoàng tử. Đoàn người quy mô lớn như thế, căn bản không có cách nào che giấu hành tung.

Mặc dù xe ngựa đều có vải che kín, nhưng trên đường đi Chu Quý nhân cũng không nói chuyện với Trương tướng quân bên trái Mạc Vấn phía bên phải. Đoàn nghi trượng sáng sớm lên đường, đi đều chọn đường lớn bằng phẳng, tầm nhìn thoáng đãng, không thích hợp cho phục kích đánh lén.

Đến trưa, đội ngũ dừng lại, dựng lên một cái lều lớn cho Chu Quý nhân cùng Nhị hoàng tử nghỉ ngơi, những người khác mỗi người một việc, đề phòng bốn phía, đốt lửa nấu cơm.

Mạc Vấn không rời lều lớn nửa bước, Trương tướng quân có vẻ không ưa hắn lắm, liếc xéo hắn và lão Ngũ một cái rồi xoay người rời khỏi lều, đi xung quanh dò xét.

Một lát sau, Mạc Vấn cũng mang lão Ngũ cách xa khỏi lều lớn, có một số việc lúc trước hắn chưa có nghĩ tới, phi lễ chớ nghe. (Dịch: ổng nghe được cái gì thế nhỉ:D)

Sau khi Rời khỏi lều lớn, Mạc Vấn tới khu bếp quan sát một phen, nhận thấy cơm nước của Chu Quý nhân cùng Nhị hoàng tử sử dụng nước sạch dự trữ từ trước. Khu vực bếp được canh gác so với nơi khác càng nghiêm ngặt hơn, Trương tướng quân có lẽ cũng đã nghĩ đến kẻ địch sẽ đầu độc, cho nên mới đề phòng cẩn mật như vậy.

Đầu bếp đem thức ăn đã làm xong bưng đến trước lều đều sẽ có binh sĩ đi theo, sau khi đưa vào lều còn có thị nữ nếm trước, cẩn thận đến thế thì để đảm bảo đồ ăn không có vấn đề gì.

Sau khi ăn xong, Trương tướng quân lập tức hạ lệnh lên đường, đi qua chỗ vắng người lập tức đổi thành đội hình sẵn sàng chiến đấu, trước có thám mã, sau có lính bọc hậu, tựa như hành quân đánh giặc vậy.

Tới buổi chiều đoàn người tới huyện thành, nhưng Trương tướng quân cũng không hạ lệnh nghỉ chân trong thành, mà đóng quân dựng trại bên ngoài thành. Làm như vậy cốt là để tránh tiếp xúc với người lạ, trong thành mặc dù nhiều người, nhưng thật giả lẫn lộn.

Mạc Vấn cùng lão Ngũ ở một căn lều riêng bên hông lều lớn, Mạc Vấn vào lều nhắm mắt niệm kinh. Đây là lần đầu tiên hắn đảm nhiệm chức vụ hộ vệ, nên rất chú ý cẩn thận, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn, ngày tiếp tuy vẫn không có hung hiểm nhưng cả người hắn đã mệt mỏi rã rời.

"Ta đi nghỉ một lát, ngươi nhớ chú ý canh gác." Mạc Vấn mệt mỏi nằm xuống, thích khách hoạt động ban đêm thường phải sau canh ba mới đi hành thích, hiện tại vẫn tương đối an toàn.

Lão Ngũ gật đầu đáp ứng, tay cầm hiếu bổng ra ngoài tuần tra.

Tới gần canh ba, Mạc Vấn đứng dậy ra khỏi lều, phát hiện trong lều lớn vẫn còn ánh sáng, mà bên ngoài lều vẫn có rất đông binh lính luân phiên trực gác, xung quanh văng vẳng tiếng côn trùng kêu cùng tiếng binh lính nói chuyện đi lại. Mặc dù trời tối mịt nhưng cũng không có bất cứ điều gì dị thường.

"Lão gia, sao cậu không ngủ thêm một chút?" Lão Ngũ chạy tới đón.

"Ta ngủ thế đủ rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Mạc Vấn thuận miệng nói.

"Cậu đang bị thương trên người, phải ngủ nhiều một chút, ta ở chỗ này trông coi." Lão Ngũ cũng là lần đầu làm hộ vệ, tuy nhiên khác với Mạc Vấn thấp thỏm lo âu, gã lại cảm giác rất là mới lạ.

"Sau này ngày nào cũng sẽ thế này, một lúc nữa ngươi sẽ chịu đựng không nổi đâu, mau đi ngủ đi." Mạc Vấn khoát tay bảo lão Ngũ.

"Lão gia, có người muốn hãm hại Nhị hoàng tử sao?" Lão Ngũ thấp giọng hỏi.

"A?" Mạc Vấn nhíu mày quay đầu lại, lúc trước hắn chưa hề nói với lão Ngũ tình cảnh nguy hiểm của Nhị hoàng tử.

"Hồi chúng ta đến trại quân Tấn ở Man hoang, buổi tối cũng không canh phòng nghiêm ngặt như vậy, rõ ràng là có người muốn hại hắn." Lão Ngũ giơ tay chỉ những binh sĩ quanh đó, ai cũng lộ rõ vẻ mỏi mệt nhưng vẫn cố sức chống đỡ.

"Vị Nhị hoàng tử này cùng ca ca của hắn là con của vị tiên hoàng đã mất, ngôi vị hoàng đế lúc đầu vốn nên truyền cho bọn họ, thế nhưng khi tiên hoàng chết bọn họ còn quá nhỏ, ngôi vị hoàng đế liền truyền cho thúc thúc bọn hắn. Hoàng hậu hiện tại lại đang mang thai con trai, có người lo lắng hai huynh đệ bọn họ sẽ uy hiếp ngôi vị hoàng đế, nên mới âm mưu giết hết bọn họ." Mạc Vấn gật đầu nói ra, những chuyện này sớm muộn lão Ngũ cũng sẽ biết, không cần giấu gã làm gì.

"Lão thúc thúc kia đúng là người xấu a, đoạt của người ta ngôi vị hoàng đế lại còn muốn giết người ta nữa." Lão Ngũ bĩu môi nói.

"Nói năng cẩn thận." Mạc Vấn giơ tay lên bảo lão Ngũ nhỏ giọng, "Đương kim Hoàng thượng có thể cũng không biết chuyện này, kẻ đứng sau màn là hoàng hậu cùng với người nhà nàng ta."

"Còn chưa sinh con ra mà đã rắp tâm hại con người khác." Lão Ngũ lầm bầm.

"Chính bởi vì con nàng ta còn chưa ra đời, do vậy nếu hai vị hoàng tử chết mới đi sẽ không khiến người khác chú ý. Nếu như sau khi đứa trẻ ra đời hai vị hoàng tử nối dõi của tiên hoàng lại chết đi, chẳng phải người ta sẽ đoán ngay là do bọn chúng gây ra sao." Mạc Vấn nói.

"Nghĩ sâu xa thật." Lão Ngũ lại bỉu môi, "Đúng rồi, nơi này chỉ có Nhị hoàng tử, còn Đại hoàng tử đâu?"

"Trong cung, bị hoàng hậu..." Mạc Vấn đang nói đột nhiên im bặt, nhíu mày đảo mắt nhìn quanh, ngay sau đó lớn tiếng hô lên, "Mau nín thở, có kẻ hạ độc..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio