Cha vợ Tiêu Quốc Cường đang đánh giá căn biệt thự này.
Lúc này trong lòng ông âm thầm gật đầu, căn biệt thự này quả thật rất tốt, bất kể là mức độ tiện nghỉ, diện tích, phong cảnh,v.v... đều vô cùng tốt.
"Tiểu Vũ, Dương Lỗi và con mua biệt thự này, các con định đứng tên thế nào?”
Đang xem, giọng nói của Tôn Nhã Như truyền đến bên tai.
Trên thực tế, Tôn Nhã Như là cố ý hỏi. Lúc trước bà cũng đã biết
Nhưng mà, hiện tại bà phải giúp Dương Lỗi tăng độ hảo cảm ở trước mặt Tiêu Quốc Cường.
Lúc này Tiêu Quốc Cường nghe được lời bà hỏi, cũng len lén nghe.
Ông biết tình huống của con gái mình, không bỏ ra được bao nhiêu tiền, tiền mua biệt thự trên cơ bản đều là
Dương Lỗi lấy ra.
Dương Lỗi cười nói: "Mẹ, nhà ở viết tên hai người là con và Tiểu Vũ, mua đứt."
Nghe được Dương Lỗi trả lời, trong lòng Tiêu Quốc Cường âm thầm gật đầu, thành kiến đối với Dương Lỗi cũng biến mất một chút.
Căn nhà hơn 22 triệu, hơn nữa nhà này còn không phải gia đình Dương Lỗi cho, toàn bộ đều là Dương Lỗi kiếm được, hiện tại không chút do dự viết tên con gái ông vào, hiển nhiên Dương Lỗi rất thích con gái ông.
Ở đây một hồi, bởi vì Dương Lỗi và Tiêu Vũ còn phải đi làm các loại thủ tục với chủ nhà trước năm giờ, cho. nên cũng không trò chuyện lâu.
Hai bên chính thức ký hợp đồng, bởi vì là mua đứt, cho nên các loại thủ tục được hoàn tất rất nhanh, trong ngày đã làm xong phần lớn, về phần giấy chứng nhận bất động sản và các thứ khác, còn cần chờ cục bất động sản xét duyệt.
Đương nhiên, những việc này đã không còn quan trọng, căn nhà này đã hoàn toàn thuộc về sở hữu của Dương Lỗi và Tiêu Vũ!
Bên kia, Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như về đến nhà.
Tôn Nhã Như nhịn không được nói: "Lão Tiêu, chồng của Tiểu Lỗi là người rất có bản lĩnh, tháng sáu kiếm được gần 20 triệu, Tiểu Vũ coi như là khổ tận cam lai."
Bà nhịn không được nhắc tới, Tiêu Quốc Cường biết, Tôn Nhã Như lại đang giúp Dương Lỗi tăng độ hảo cảm ở trước mặt ông.
Ông không nói gì, đi vào phòng, sau một lúc lâu lấy thẻ ngân hàng ra.
"Lão Tiêu, đây...
Nhìn thẻ ngân hàng, Tôn Nhã Như sửng sốt một chút nói.
Đương nhiên bà biết cái thẻ này, số tiền hiện có trong thẻ là tiền gửi không kỳ hạn, hiện tại tính ra hẳn là có 2.7 triệu.
Đây là Tiêu Quốc Cường và bà cùng chuẩn bị để mua nhà cho Tiêu Vũ sau khi tốt nghiệp.
Tiêu Quốc Cường đưa thẻ cho Tôn Nhã Như, mặt lạnh nói: "Nếu nhà viết tên Tiểu Vũ, nhà chúng ta cũng không thể lợi dụng được, rút tiền ở trong đây ra đưa cho Tiểu Vũ, như vậy sẽ không cần đợi đến tháng sau."
Ông biết, hiện tại trong tay Dương Lỗi chỉ có không đến 20 triệu, hơn 2 triệu còn lại phải đợi tới tháng sau mới đủ.
"Được, lão Tiêu, tôi sẽ đưa số tiền kia cho con gái." Tôn Nhã Như cười nói.
Bà nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ông xem, hiện tại con gái đã lâu không về nhà, hai cháu gái cưng cũng chưa từng đến đây, dù tới đâu thì mấy năm rồi hẳn là cũng nên tiêu hết rồi? Ông xem hiện tại Dương Lỗi cũng đã về đây, trước kia nó không xuất hiện là bởi vì trên người đã xảy ra biến cố, trước đó không lâu mới từ nước ngoài trở về."
Hiện tại, hiển nhiên Tiêu Quốc Cường cũng không còn kiên trì như vậy nữa, nhưng mà, đối với một người cố chấp, bảo thủ, sĩ diện như Tiêu Quốc Cường mà nói, không thể nào chủ động mở miệng bảo Dương Lỗi và Tiêu Vũ đến đây, nhất định phải cho Tiêu Quốc Cường một bậc thang xuống.
Nghe vậy, Tiêu Quốc Cường lạnh mặt không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu ông khoát tay, nói: "Bà muốn gặp con gái thì gặp đi, không cần nói với tôi, lúc gặp cũng chưa chắc tôi có ở nhà."
Sau khi nói xong, ông liền đi vào phòng. Trên thực tế, ông cũng biết tình huống của Dương Lỗi, cũng không phải là bỏ rơi con gái mình.
Nếu lúc trước Dương Lỗi thật sự làm ra chuyện tổn thương tới con gái mình, thì ông chắc chắn không thể. nào tha thứ.
Bởi vì chuyện trước kia là có nguyên nhân, mà hiện †ại, toàn bộ biểu hiện của Dương Lỗi đều khá tốt, thật ra trong lòng ông đã chậm rãi chấp nhận Dương Lỗi.
Ông cũng chỉ có một đứa con gái cưng, cũng không thể cứ chiến tranh lạnh với con gái mãi được đúng không?
"Cái lão già này"
Nhìn dáng vẻ mạnh miệng của Tiêu Quốc Cường, trong lòng Tôn Nhã Như thầm buồn cười.
Để xem lần tới con gái và con rể đến, tôi xem ông có ở nhà không! Đoán chừng là sẽ ở nhà mà chờ đó!
Nhìn thẻ ngân hàng trong tay, Tôn Nhã Như vội vàng gọi điện thoại cho con gái mình.
hị Bên kia, Tiêu Vũ nhận được điện thoại của Tôn Nhã j_ Như.
Nghe được lời của Tôn Nhã Như, Tiêu Vũ sửng sốt: "2.7 triệu?"
"Tiểu Vũ, số tiền này là cha và mẹ chuẩn bị cho con, cha con vẫn luôn cất giữ, chưa từng lấy ra."
Tôn Nhã Như cười nói: "Chuyện trước kia con đừng nên trách cha con, cha của con chỉ là mạnh miệng, trong 4 lòng ông ấy không biết là yêu thương con biết bao nhiêu. Thật ra chỗ làm việc của con là do cha con dựa vào mối quan hệ của ông ấy mà tìm được, hôm nay đến đó, với sự thông minh của cha con, mẹ căn bản là không lừa được ông ấy, nhưng mà ông ấy vẫn làm bộ như bị mẹ lừa, đi tới tiểu khu Trung Hải:
"Mẹ, con biết. Con chưa từng trách cha."
Giọng nói Tiêu Vũ mang theo một chút nghẹn ngào.
Từ nhỏ đến lớn, quả thật Tiêu Quốc Cường rất thương cô, cô muốn cái gì đều mua cho cô.