"Được rồi, Tiểu Vũ, không nói mấy chuyện này, mấy ngày nữa bên nhà xuất bản của con nghỉ, thì mang Dương Lỗi, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ về nhà một chuyến, mẹ nói con nghe, cha của con bây giờ vẫn còn mạnh miệng, mẹ nói để cho các con về nhà, ông ấy nói tùy mẹ, không cần nói cho ông ấy biết chuyện này, còn nói lúc các con tới có thể ông ấy sẽ không ở nhà.. " Tôn Nhã Như chú ý đến giọng nói của con gái, liền trực tiếp nói sang chuyện khác.
Bà cười nói: "Các con cứ tới đây vào buổi sáng, rồi chơi cho đến tối, để mẹ xem ông ấy có ở nhà không."
"Được, mẹ, chủ nhật con được nghỉ, đến lúc đó con nhất định sẽ tới cùng Thạch Đầu và Dao Dao, Kỳ Kỳ!" Tiêu Vũ vội vàng nói.
Hai mẹ con nói một hồi, Tiêu Vũ cúp điện thoại.
Bên kia, Dương Lỗi đang ở với hai con gái cưng.
"Cha, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đổi sang nhà lớn sao?"
Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
Hiện tại mặc dù bé còn nhỏ, nhưng mà cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
"Đúng vậy, chờ cha mẹ mua đồ đạc cho nhà mới xong, chúng ta sẽ dọn đến nhà mới."
Dương Lỗi cười nói: "Kỳ Kỳ có thích nhà mới không?”
Dương Kỳ Kỳ gật gật đầu nhỏ, nói: "Thích. Nhà kia thật là lớn, còn lớn hơn nhà của Lộ Lộ."
Lộ Lộ là một người chị em của Dương Kỳ Kỳ ở nhà trẻ, quan hệ vô cùng tốt, lúc trước Lộ Lộ làm sinh nhật ở nhà, mời bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đến chơi.
"Cha, đồ đạc của chúng ta ở đây có thể mang đến nhà mới không? Con có vài món đồ chơi, không muốn
bỏ lại." Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ lại chờ mong hỏi.
"Đương nhiên là được, Kỳ Kỳ muốn mang cái gì qua cũng được." Dương Lỗi cười nói.
Có thể con gái của mình đã nghĩ rằng dọn đến nhà lớn, thì đồ ở nơi này sẽ không thể mang đi.
Dương Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy sau này tới sinh nhật, con có thể mời Lộ Lộ tới nhà chơi không?”
Dương Lỗi mỉm cười, nói tất nhiên có thể.
Hắn đang nói chuyện với hai cô con gái thì Tiêu Vũ đi tới, Dương Lỗi lại nói lại chuyện này một lần nữa.
“Xem ra nhạc phụ đại nhân đã chấp nhận anh rồi.” Nghe được Tiêu Vũ nói, Dương Lỗi vô cùng vui vẻ.
Thật ra hắn chẳng quan tâm đến số tiền trong thẻ ngân hàng, tiền của hắn cũng là của Tiêu Vũ và các con, không cần phải so đo gì cả.
Điều hăn vui nhất chính là Tiêu Quốc Cường cuối cùng cũng đã buông tay.
“Tiêu Vũ, chờ ba ngày nữa về nhà, anh sẽ nói chuyện với cha em về hôn sự của chúng ta.” Dương Lỗi nói.
Bây giờ bọn họ mặc dù ở bên nhau nhưng không có danh phận gì cả, người thân họ hàng cũng chưa biết.
Chỉ khi nào tổ chức hôn lễ, người thân tới tham gia, được mọi người chứng kiến, như thế mới là vợ chồng thực sự.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thạch Đầu, anh cứ tìm thời cơ thích hợp rồi hãy nói, thử xem xem thái độ của cha em như thế nào đã.”
Hiện giờ, thái độ của Tiêu Quốc Cường cũng chỉ là hơi buông lỏng một chút mà thôi, nếu như vội vàng quá thì không nhất định có được hiệu quả tốt.
"Yên tâm đi."
Dương Lỗi cười nói: “Anh nhất định sẽ chú ý thái độ. Nói tóm lại, anh phải nhanh chóng cưới được Tiểu Vũ của anh về nhà.”
Hắn hôn Tiêu Vũ một cái.
“Nào nào." Tiêu Vũ lườm hắn một cái, nhưng trên mặt cũng mang theo ý cười. Cô cũng rất mong chờ ngày đó.
Sau khi quyết định ba ngày nữa sẽ tới nhà cha vợ, Dương Lỗi lại bắt đầu tính toán kế hoạch kiếm tiền.
Tất cả số tiền mà hắn kiếm được trong tháng sáu đã được dùng để mua biệt thự. Ngày 12 sẽ nhận được nhuận bút, số tiền đó cũng sẽ dùng để sửa sang biệt thự.
Có thể nói, hiện giờ trong tay hắn không có tiền.
Nếu ba ngày sau tới nhà cha vợ bàn chuyện cưới xin thì nhất định phải cần một khoản tiền lớn để chuẩn bị cho hôn lễ.
Chưa nói đến tiền sính lễ, ít nhất cũng phải có một chiếc xe tốt đã.
Hiện tại, trong nhà Dương Lỗi cũng có một chiếc xe trị giá ba trăm ngàn, nhưng Dương Lỗi không thích chiếc xe này cho lắm.
Hắn biết bác cả của Tiêu Vũ là một người rất giàu có, tài sản ít nhất cũng phải hơn một tỷ, thế nên hản nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt cha mẹ vợ, không thể nào quá thua kém.
Đây cũng không phải hắn muốn so sánh hay gì cả, chủ yếu là có nhiều kẻ lắm lời, luôn thích dị nghị sau lưng người khác.
Hơn nữa, lúc trước chuyện Tiêu Vũ chưa lập gia đình mà đã sinh con đã khiến nhà họ Tiêu náo loạn vô cùng, những người thân nhà họ Tiêu chắc chắn đều biết.
Tiêu Vũ vì hắn mà chịu nhiều ấm ức như vậy, lần này hắn nhất định phải bù đắp cho cô!
Căn biệt thự rộng 280 mét vuông trị giá hơn 20 triệu được dùng làm nhà tân hôn, Dương Lỗi cảm thấy mình ít nhất cũng phải mua một chiếc xe có giá trị khoảng chừng một triệu nữa. Nhà cửa xe cộ như thế này, nói ra cũng không đến nỗi mất mặt.
Lúc này, Dương Lỗi muốn khoe khoang. Chỉ có khoe ra để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy thì nhóm họ hàng nhà họ Tiêu mới không còn lời nào để nói.
Hắn thể hiện ra mình có điều kiện tốt thì người khác sẽ không nói gì Tiêu Vũ nữa, mà ngược lại còn hâm mộ cô.
Nhưng mà hiện giờ Dương Lỗi không có tiền, áp lực như núi, haizz.
“Phải mau chóng kiếm tiền thôi!!!” Dương Lỗi âm thầm hít sâu một hơi.
Mặc dù bây giờ hắn đã kiếm được hơn 20 triệu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiêu.