Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

chương 214

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi tan học về nhà, Úy Lan vốn muốn chuồn rồi, kết quả Giang Hải sớm đã tới trước cửa phòng học ban A canh, có mấy bạn học nhiều chuyện cũng vây quanh bên cạnh, xì xào: "Đi dọn WC, nhanh đi dọn WC.."

Toi rồi, chuồn không thoát rồi!

Trừ Giang Hải, ngoài ra bên cạnh còn có mấy nam sinh nữ sinh muốn xem trò hay, từng người từng người cười nhạo, đánh giá, bàn tán:

"Ai, các cậu mau nhìn a, bạn học Úy trên lưng đeo cặp ngăn nắp gọn gàng, đây là muốn chuồn mất à?"

"Ai nha, cái này cũng quá là không có tính tự giác rồi."

"Còn không phải à, vờ vịt, quá biết vờ vịt rồi.."

Cái gọi là lời nói đáng sợ, vì tránh cho nhân cách sụp đổ, Úy Lan cắn răng, quay lại phòng học để cặp sách, đi nhà vệ sinh nữ, đeo găng tay, từng gian từng gian ngồi xổm xuống hung hăng cọ rửa.

Ở đệ nhất cao, cô quét dọn mỗi ngày sẽ đánh nhà vệ sinh ba lần, buổi sáng một lần, buổi trưa một lần, tan học một lần.

Dù vậy, kiểu nhà vệ sinh này, vẫn là nơi hôi thối nhất trong trường, thập niên , còn chưa có loại đi xong xả ngay, nước thải có lúc không kịp đánh rửa, liền bốc mùi hôi thối.

Trường học có mấy nhà vệ sinh, Úy Lan cọ rửa là nhà vệ sinh nữ bên cạnh phòng học, học sinh ra vào nhiều nhất, tự nhiên cũng thối nhất bẩn nhất.

Cô ta vừa vào liền bịt mũi, từng luồng mùi lạ bốc lên khiến cô ta ghê tởm cực kỳ, đáy lòng tự nhiên cũng hận cực độ:

Úy Ương, mày cư nhiên dám để táo bẽ mặt, mày cư nhiên dám!

Đợi đó, mày đợi đó cho tao!

Tao sẽ khiến mày sống không yên ổn, tóm lại có một ngày, mày sẽ rơi vào tay tao, tới lúc đó, tao khiến mày kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Cọ rửa sạch sẽ ước chừng nửa tiếng, lúc đi ra toàn thân hôi thối, đám người vây quanh nhìn cô ta đen mặt, bộ dáng một trận giận từ đáy lòng khó mà mở miệng, cười nhạo bịt mũi giải tán.

Đều là mấy kẻ từng bị Úy Lan âm thầm bắt nạt, thấy cô ta nhục nhã, đáy lòng đều vui sướng, từng người từng người đang lén bàn tán:

"Xả hận rồi, xả hận rồi.."

"Hừ hừ, không nghĩ tới nha đầu thối dối trá này cũng có hôm nay."

"Mình hy vọng toàn bộ thầy cô học sinh trong trường đều nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, đừng để bộ dáng giả thanh thuần của cô ta lừa nữa."

"Ai ai ai, cô ta làm gì bạn rồi?"

"Cô ta bắt nạt mẹ mình. Mẹ mình là nhân viên dọn vệ sinh. Hoàn cảnh nhà cô ta tốt thì có thể chà đạp người khác sao? Hừ, mình muốn kiếm chuyện với cô ta lâu lắm rồi.. Bây giờ thật đúng là ông Trời rủ lòng thương a.."

"Mình còn nghe nói cô ta nói xấu sau lưng người khác nữa, hai mặt tiêu chuẩn đấy, đáng đời bị bắt nạt lại."

"Ai nha, Úy Ương lợi hại thật, sau này, cô ấy chính là tấm gương để noi theo của mình."

Úy Lan nhẫn nhịn không khóc, khóc rồi thì thật sự là làm trò cười cho bọn họ.

Nhưng đợi đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi vào trong xe mà trong nhà phái tới đón, Đặng Ngọc tới đón con gái xoay đầu hỏi: "Hôm nay là làm sao thế, thầy cô kéo dài buổi học sao? Đã muộn hơn nửa tiếng rồi.. Ách, hôm nay con có cái mùi gì thế? Sao lại khó ngửi như vậy?"

Vừa ngửi thấy mùi lạ, Đặng Ngọc liền vội mở cửa, ghét bỏ mà nhăn mày, phất phất tay, mùi đó - Hình như là nước thải.

Trên người con gái bảo bối sao lại có loại mùi lạ này?

Bà ta cực kỳ kinh ngạc.

Úy Lan cúi đầu ngửi ngửi mùi lạ trên người mình, cực kỳ khó ngửi, cuối cùng không nhịn được nữa, òa lên khóc: "Ô ô ô.."

Khóc đến kinh thiên động địa.

Đặng Ngọc nhất thời kinh ngạc hoảng hốt, từ chỗ điều khiển quay đầu, vội hỏi: "Ai nha, Lan Lan, đây là làm sao thế? Con đừng khóc, con đừng khóc à.."

"Mẹ, con hận Úy Ương, nó khiến con ở trong trường học mất hết mặt mũi, con phải khiến nó quỳ xuống đất xin tha, con phải khiến nó chết không được tử tế.."

Cô ta nước mắt rào rạt mà đổ hết ra ủy khuất hôm nay gặp phải, trong đó, tự nhiên có thêm mắm thêm muối, đem hành vi ác liệt của người nào đó khắc họa thật sâu lần nữa, hôm nay lại ở trong trường cọ nhà vệ sinh, lấy đó dẫn dắt mẹ cùng thù địch.

Đặng Ngọc đương nhiên là hướng về con gái, vừa nghe, tức đến thiếu chút thổ huyết, bà nó, Úy Ương cư nhiên dám làm nhục người như thế?

Nghĩ con gái bà ta, từ lúc còn trong bụng mẹ, chưa từng làm việc nặng việc dơ nào, từ trước tới nay, cô ta được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, hôm nay cư nhiên ở trong trường học cọ nhà vệ sinh, cái này thật đúng là quá không có thiên lý rồi.

Sắc mặt bà ta xanh mét, kêu lên: "Đi, chúng ta đi tìm hiệu trưởng. Nha đầu kia từ trước tới nay luôn là loại hạ tiện, bình thường ngốc nghếch vụng về, sao có thể thi được đứng nhất, khẳng định là gian lận, nhất định khiến hiệu trưởng điều tra triệt để chuyện này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho nó được.."

Từ lúc đi xem tướng cho con gái có "số phú quý", bà ta luôn coi con gái như sinh mệnh, con gái chịu nhục nhã, liền giống như bà ta bị nhục nhã vậy, loại ủy khuất mất hết mặt mũi này, bà ta làm sao có thể nuốt xuống được.

"Mẹ, bây giờ không có bằng chứng gì chứng minh nha đầu chết tiệt kia gian lận cả, chúng ta cứ như vậy đi tố giác nó thì chính là tự mình làm xấu mình, không thể làm như vậy.."

Úy Lan kéo mẹ quay về.

Không đầu óc mà chạy tới trường học gây rối chỉ mất mặt xấu hổ, mẹ cô ta nhưng là phu nhân của cục trưởng, thật phải mất mặt, vậy mặt mũi của cha cũng mất hết rồi - Không có kế hoạch khả thi thực hiện, tuyệt đối không thể mạo hiểm lỗ mãng đi tố giác Úy Ương được.

Đặng Ngọc không phải là loại phu nhân vô tri không có đầu óc, bà ta cũng từng đi học, vừa nãy nói như thế, hoàn toàn là vì tức giận, lúc này bị nhắc nhở, mới ý thức được bản thân xúc động, nhưng là trong lòng bà ta vẫn là không nhịn được cơn giận.

"Tuyệt đối không thể để tiện nha đầu kia chiếm hời được. Con đợi đấy, quay về ta đi tìm anh trai con, thương lượng thật tốt, sao có thể để con nha đầu chết tiệt này đè ép chúng ta khắp nơi.."

"Vâng!"

Úy Lan phiền muộn, lau lau nước mắt, đáy lòng lại cảm thấy nhất thời chỉ sợ là rất khó gây khó dễ với cô.

Đợi về nhà, cô ta liền quay về phòng, ngã xuống giường vắt hết óc mà nghĩ, lại vẫn là không có kế nào khả thi - Nghĩ ngợi linh tinh nửa ngày, vẫn không nghĩ thông được, tiện nha đầu kia sao có thể thi đứng nhất, đây đơn giản chính là một kỳ tích lớn thế giới.

Lẽ nào cô trâu bò như thế?

Nếu đây là sự thật, vậy từ nay về sau, cô ta ở đệ nhất cao nào còn có ngày tháng tốt đẹp.

Không thể nào.

Thành tích của cô nhất định là giả.

Suy tính về địa vị của mình trong trường học, đáy lòng cô ta đã có một nhận định như thế này.

Lúc này, Đặng Ngọc từ bên ngoài đi vào, gõ cửa, nói: "Lan Lan, trong điện thoại nói là bạn học của con, bảo con tới nghe.."

"Ồ!"

Úy Lan uể oải mà trả lời, từ trên giường bò dậy, đi ra ngoài phòng tiếp, nghĩ cũng không biết là ai gọi tới, tốt nhất là có chuyện, nếu không, cô ta nhất định sẽ mắng cho một trận - Cô ta của hiện tại quá cần phát tiết cảm xúc.

Cầm điện thoại lên, cô ta rầu rĩ hỏi một câu: "Alo, ai tìm ta?"

Bên kia truyền tới một âm thanh ôn nhu, "Bạn học Úy, là ta."

Úy Lan vừa nghe liền biết là ai, cả người run lên, hô hấp cứng nhắc, lập tức hạ giọng nói "Cô tìm ta có chuyện gì?"

Người nọ cười nhạt, âm thanh kia lại mềm mại, "Biết hôm nay cô chịu ủy khuất, ta tìm cô, là muốn thay cô chút giận, thế nào, có hứng thú khiến Úy Ương thân bại danh liệt không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio