Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

chương 213

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đi đi đi.."

Quyền Trân đẩy cô.

"Đi làm cái gì?"

Thật ra cô biết Quyền Trân vui sướng như vậy là vì nguyên nhân gì, cô gái này muốn xem kịch hay!

"Đương nhiên là bảo tên Giang Hải bái bà làm sư rồi a!" Quyền Trân cười hì hì, "Giang Hải lúc bình thường thích nhất là khoe khoang trình độ tiếng anh của bản thân, lần này chúng ta liền khiến hắn cung kính gọi bà một tiếng sư phụ, hành hạ tinh thần của hắn, nhất định phải áp chế hắn, nghĩ tới dáng vẻ không để ai trong mắt hôm đó của hắn, mình liền hận đến ngứa răng, bất quá, bây giờ hối hận xanh ruột hẳn là hắn đi!"

Đích thực.

Cái kết quả này, hắn nằm mơ cũng không ngờ tới.

Úy Ương cười cười, vẫn chậm rãi đi như cũ, quay đầu hỏi lại: "Môn văn mình thi được mấy điểm?"

"Cậu đoán xem!"

"Không biết, môn văn có phần viết, đoán không chuẩn."

". Cao nhất trong khối.. Trâu bò, Úy Ương, cậu bây giờ chính là thần tượng của mình, mình sống đến tuổi, còn chưa từng sùng bái ai, cậu làm mình phá lệ."

Quyền Trân ôm trầm lấy cô, hai mắt sáng ngời.

He he, cũng được cũng được, cô vốn không phải là học sinh kém, gần đây lại có lòng học hành, nếu thi kém thật, thì quá không đúng với sự chăm chỉ nỗ lực khoảng thời gian này của cô rồi.

"Anh ngữ được điểm toàn phần đi!"

Cô quan tâm đến anh ngữ.

"Đúng." Quyền Trân cười đến sảng khoái, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Bà không biết thôi, Úy Lan lúc nhìn thấy thành tích, gương mặt đó có bao nhiêu khó coi? Đợi lúc nữa mình nhất định phải làm cô ta khó xử chết thì thôi."

Úy Ương tưởng tượng một chút, người kia dữ tợn lên, đích thực có thể so với ác quỷ, cô rất chờ mong bộ dáng phát hỏa lên của cô ta, những năm nay, cô bị cô ta chọc tức cũng đủ nhiều.. Lần này, ân, nên khiến cô ta chịu tức một trận ra trò, cũng không uổng công bản thân giả vờ dáng vẻ ngốc nghếch nhiều năm như vậy.

"Đi thôi đi thôi.. Mình không đợi được nữa rồi.."

Quyền Trân thúc giục.

Cô ấy vốn cũng không phải là người tốt gì, lúc bình thường im lặng, nhưng hôm nay nhìn thấy Úy Ương quật khởi, đáy lòng thế nhưng so với đương sự còn hứng khởi hơn.

Hai người cùng nhau chạy tới, đi trước vào phòng học để sách - Trong phòng học không một bóng người, hẳn là đều chạy đi xem kết quả thi rồi.

Không bao lâu, hai người theo vào lan can thông báo.

Trước bảng vàng, một đám lớn người người vây quanh, từng người từng người đều đang bàn luận bảng xếp hạng không thể tưởng tượng được này, cái này đơn giản chính là quá nghịch thiên rồi, âm thanh kinh hãi hết đợt này đến đợt khác.

"Đây là có chuyện gì thế? Học sinh kém sao lại biến thành học bá rồi?"

"Đúng a, đề thi này khó như thế, cô ta sao thi tốt như thế được? Không thể à, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.."

"Gian lận! Cô ta khẳng định là gian lận rồi!"

"Nhưng vấn đề là toàn trường chẳng có ai thi tốt hơn cô ấy, cô ấy sao gian lận được?"

"Đó là vì cô ta cao tay.."

"Đúng thế đúng thế, cô ta hẳn là chuẩn bị tài liệu trước, thành tích này nếu không phải là gian lận, tên của mình liền viết ngược.."

Những lời này, từng câu từng câu tràn đầy nghi ngờ về thành tích của Úy Ương.

Quyển Trân vốn đang sung sướng vô cùng, vừa nghe thấy mấy lời phủ nhận này, lửa giận liền bốc lên, đẩy ra một lối đi, đột nhiên sinh tức giận chỉ tay về phía bọn họ kêu lên:

"Ai ai ai, các người đây là có ý gì? Không nhìn được người khác tốt hơn có phải không? Có bản lĩnh cậu thi được điểm cho chúng tôi xem xem a! Bản thân không có bản lĩnh, còn không cho người khác có thành tích tốt, tâm thái của mấy người có phải quá vặn vẹo rồi hay không?"

Một trận ồn ào như vậy, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi trên người cô, theo đó, bọn họ liền nhìn thấy Úy Ương đang đứng bên ngoài vòng vây lạnh nhạt bàng quan.

Người trong cuộc không có sắc thái tức giận, ngược lại một người bên cạnh đang hô hoán mắng giận.

Úy Ương rất yên tĩnh, trừ ánh mắt cực kỳ bình tĩnh ra, khóe môi còn khẽ cười nhạt, chợt liếc mắt một cái, ôn nhu mềm mại, kiều diễm yếu đuối, bộ dáng rất dễ bắt nạt.

Đại khái chính là cái phần có vẻ dễ bắt nạt này, khiến cho đám học sinh ưu tú bình thường mắt cao qua trán này sinh lòng muốn ức hiếp.

Bạn học Ngô Anh là học sinh top đầu của ban A, cô ta là người đầu tiên nhảy ra, nghiêng mắt đánh giá, đáy mắt toàn là miệt thị: "Cũng không phải là chúng tôi nhìn không được bạn học Úy tốt hơn, chỉ là thành tích lên có chút nhanh quá của cô ấy, không những chúng tôi có hoài nghi, đến thầy cô cũng cảm thấy kỳ quái, nếu cô ấy lợi hại như thế, lúc trước sao thi nát bét như thế?"

Bạn học Vu Dao thuộc ban B có tiếng là thích châm chọc, liền gật đầu: "Đúng, chính là ý này. Một người dù có năng lực mạnh, cũng không thể nào trong thời gian mấy tuần ngắn ngủi nâng cao thành tích nhiều như thế được. Trong đây chắc chắn có điểm cổ quái. Chúng tôi bàn luận một chút thì làm sao? Chỉ cần không làm chuyện trái lương tâm, thì sẽ không sợ bị bàn luận.."

Bạn học Tiết Mai thuộc lớp F, cô ta lại nói một câu: "Có cái gì cổ quái không cổ quái? Lẽ nào cho phép thành tích tốt thì mãi mãi thành tích tốt, thành tích kém thì liền không thể giống một con ngựa đen phi lên? Cái gọi là kỳ tích, luôn chính là khiến người ta nghĩ không tới được, lần này, Úy Ương chính là tạo kỳ tích. Mọi người có công sức ở đây bàn luận, không bằng về nhà nghiền ngẫm sách.. Thành tích trên thế giới trước nay không thể không dựa vào khổ lao mà có được. Bạn học Úy Ương cũng là bỏ ra tâm huyết, một tháng này, mình chính là ngày ngày nhìn thấy bạn ấy chìm mình trong thư viện.."

Úy Ương không phản ứng đám cô gái ríu rít này, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn bảng vàng kia, đứng nhất: Úy Ương, điểm; Đứng hai, Liễu Hãn Sanh, Thẩm Văn Thanh, điểm; Đứng ba, Úy Lan, điểm..

"Ai ai ai, mọi người nhường đường, mọi người nhường đường."

Bên cạnh nhường ra một con đường, Úy Ương ngoảnh đầu nhìn, là mấy nam sinh của lớp C đẩy Giang Hải tới.

Tinh thần trên mặt Giang Hải xấu hổ, muốn tránh, kết quả bị bọn họ chặn lại.

"Ai, bạn học Giang, lúc trước bạn chính miệng nói to hơn biển, nói chỉ cần bạn học Úy môn Anh trên điểm, bạn liền bái bạn ấy làm sư phụ, bây giờ bạn học Úy thi tốt như thế, Văn , bạn khẳng định là không thi được thành tích này đúng chứ.. Nhanh nhanh nhanh, nhanh hành lễ bái sư a!"

"Đúng, nhanh khấu đầu, gọi sư phụ."

Mấy nam sinh này lại cũng không phải thay Úy Ương ra mặt, chỉ là muốn làm Giang Hải xấu mặt mà vui vẻ thôi.

"Bạn học Úy, cùng là học sinh, hà tất gì chơi thật như thế, để người khác ở trước mắt bao người khấu bái bạn, bạn mới mấy tuổi, đó là muốn giảm thọ. Lại nói, thành tích này của bạn sợ là cũng không coi là chân thật, có cái gì đắc ý chứ?"

Có một nữ sinh ở bên cạnh lạnh lùng cười nhạo.

Úy Ương nhìn phía nữ sinh đó, người này thuộc ban A, hẳn là tên La Nhạc Nhạc.

Đứng bên cạnh cô ta là hoa khôi lớp họ, cũng là hoa khôi trường, một tiểu thư khuê các ôn nhu tĩnh lặng, ở Đệ Nhất cao, đó tuyệt đối là học sinh quốc bảo tốt nhất, là đối tượng được nhà trường bồi dưỡng nhân tài trọng điểm, chính là người đứng thứ hai Thẩm Văn Thanh, người này gia cảnh tốt, thành tích ưu tú, cái người La Nhạc Nhạc kia đứng bên cạnh cô ta, hoàn toàn là lá xanh.

Chính là lúc ánh mắt cô quét qua, ánh mắt của Thẩm Vân Thanh kia nhàn nhạt thu lại, bỏ qua đôi mắt đẹp, trên mặt toàn là thanh cao, hoàn toàn khinh thường cùng bọn họ mấy người tục nhân giao tiếp, nhẹ nhàng nói: "Nhạc Nhạc, đi thôi.. Về chuẩn bị lên lớp, nói nhiều vô ích, đừng quản chuyện bao đồng."

Một bộ dáng mọi người đều say chỉ có ta là tỉnh táo.

Úy Ương biết, loại vua học bá này, tầm mắt cao, cô mỉm cười, cũng khinh thường cùng loại người này giao tiếp, quay đầu hỏi Giang Hải, ôn nhu bình tĩnh mà nói:

"Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, thua chính là thua, đây là lời dạy của thầy cô. Bạn học Giang, nếu bạn cũng cảm thấy cá cược giữa bạn học với nhau chỉ là vui đùa, nói cách khác, giả sử người thua là mình, bạn cũng sẽ cảm thấy đây là vui đùa, sẽ không một hai bắt mình phải theo lời ước định mà thực hiện, bạn có thể đưa ra, mình tuyệt đối không khinh miệt bạn, chỉ là coi như là đứa trẻ chưa lớn mà đối đãi, tuyệt đối không cùng bạn chấp nhặt."

Phân lượng lời nói này, không thể nói không nặng được.

Giang Hải là một thiếu niên ở cái tuổi dậy thì, là lúc có tính khí bướng bỉnh nhất, nào có thể chịu đựng được sự tổn hại âm thầm như vậy, nghe vậy xong, sắc mặt thình lình biến đổi, lập tức thình lình quỳ trên mặt đất: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một bái."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio