Ngày hôm sau, Sở vương nghị sự cùng đám đại thần xong, liền lập tức trở về cung Cao Dương.
Y nhìn Thiên Mạch bị thị tỳ vờn quanh, đối với bộ dáng cô được trang điểm lộng lẫy dáng ra vẻ hết sức hài lòng.
“Đây là vật gì?” y thấy trong tay cô cầm mấy hạt châu năm màu rực rỡ ban lan, rất tò mò.
“Là lục ly ạ.” ngọc doãn chưởng quản bảo vật đứng bên vội trả lời, “Đại vương nói có vật quý hiếm, trước tiên phải dâng lên cho Phàn cơ, tiểu thần bèn đưa đến đây.”
“Ồ?” Sở vương rất hứng thú, “Bộ dáng rực rỡ như vậy, thật là chưa bao giờ nhìn thấy.”
“Đây là thương nhân mang về, nói là có được từ bên ngoài, vừa mới đưa vào cung.” Dứt lời, hắn cười cười, “Phàn cơ rất biết hàng, nhìn một cái là thấy được nó.”
Thiên Mạch cười nói: “Tôi cũng chỉ là cảm thấy mới lạ, nên nhìn một cái.” Dứt lời, thả chúng lại trong hộp.
Sở vương lại cầm hộp gỗ kia lên, giao cho thị tỳ.
“Thích thì lấy, vốn là muốn cho nàng.” Sở vương không cho là đúng, dứt lời, lại phân phó thị tỳ, “Đổi một bộ quần áo bình thường, bọn ta sẽ xuất cung.”
Thiên Mạch nghe vậy, ánh mắt sáng lên, “Đi thăm lữ quán ư?”
“Lữ quán?” Sở vương liếc cô một cái, cười như không cười xoa mặt cô, xoa nắn, “Cũng không phải, là đi xem đồ nợ quả nhân.”
Sở vương lần này xuất cung chỉ đi một lúc, không muốn rêu rao khắp nơi, thị vệ cố gắng tinh giản, y cùng Thiên Mạch ngồi chung tại trong an xa, màn xe che, nghiễm nhiên chỉ là quý tộc phổ thông xuất hành.
Thiên Mạch tâm tình cao hứng không thôi, còn trên đường, đã nhìn chung quanh.
Cách màn xe nửa thấu, thành cung hoàng cung nhanh chóng biến mất phía sau, đợi khi ra cửa cung, chung quanh dần dần ồn ào náo động, ngự sĩ không thể không hãm lại tốc độ.
Sở vương nhìn dáng vẻ hưng phấn của Thiên Mạch, sau một lát, kéo cô trở về.
“Hết nhìn đông tới nhìn tây làm gì, cũng đâu phải lần đầu ra ngoài, ngồi xuống.”
Thiên Mạch liếc y một cái, không quá tình nguyện, nhưng cánh tay Sở vương khí lực rất lớn, một mực vòng lấy cô, căn bản thoát không nổi.
Âm thanh xe ngựa lộc cộc không dứt bên tai, cô vùng vẫy một hồi, đành từ bỏ. Bên ngoài màn xe, quang ảnh lưu động, tiếng người đi đường huyên náo lúc nào cũng truyền đến, trong xe, lại hoàn toàn yên tĩnh, Thiên Mạch tựa trong ngực Sở vương, bỗng nhiên cảm thấy có chút hài lòng.
“Nàng còn cầm?” Sở vương thấy trong tay cô vuốt ve một viên châu rực rỡ, hỏi.
“Ừm.” Thiên Mạch để hạt châu lam lục ở giữa có hoa văn đen trắng ra trước trước, “Đẹp không?”
Sở vương gật đầu: “Đẹp.”
Thiên Mạch cười cười.
Lục ly, là cách người Sở gọi lưu ly. Sở dĩ cô yêu thích hạt châu nhỏ này không thể buông tay, là bởi vì cô từng gặp qua trong viện bảo tàng. Chỉ là trong viện bảo tàng, bị chôn giấu dưới đất lại niên đại xa xưa, pha tạp không còn ánh sáng; mà thứ trên tay này, lại màu sắc mới mẻ, láp lánh phát quang.
Loại hạt châu này gọi là mắt chuồn chuồn. Nó bắt nguồn từ Tây Á, thông qua dài thương lộ dằng dặc mà vào Trung Quốc. Người Sở rất thích loại hàng ngoại nhập này, về sau còn có thể tự mình phỏng chế, nhưng Thiên Mạch từ ánh mắt tươi mới của mọi người vừa rồi loại mà phán đoán, giờ nó có lẽ còn là một sự vật mới mẻ.
[蜻蜓眼; tinh đình nhãn]; mọi người có thể tra google để xem ảnh, nhưng ai có chứng sợ lỗ thì thôi nhé.
“Nàng rất thích à?” Sở vương nhìn cô một cái, rất hứng thú, “Ta bảo ngọc doãn đi tìm thêm nhiều tí.”
Thiên Mạch ngượng ngập, vội nói, “Không cần.”
Loại vật này giờ là vật hiếm có, có không dễ, đương nhiên giá cả cũng không nhỏ, Thiên Mạch lấy ra xem, cũng chỉ nhất thời hưng khởi thôi.
“Lữ, ” Thiên Mạch tò mò nói, “Ngọc doãn nói vật này từ người hành thương mang về, không biết những người hành thương này, xa nhất từng tới đâu?”
“Ừm?” Sở vương nghĩ ngợm, nói, “Người hành thương đi không hướng, đông và nam đều có thể đến biển, bắc có thể đến Quỷ Phương, tây có thể đến Địch quốc.”
[鬼方]; một dân tộc thiểu số chống lại nhà Thương
Địch quốc, Thiên Mạch biết, nó ở Tây Bắc xa hơn cả Tần quốc, mà nơi đó chính là Trung Quốc thông đạo cùng Tây Á. Nhưng bây giờ thương nghiệp quy mô nhỏ, chưa xa đến con đường tơ lụa thời Hán Đường, viên mắt chuồn chuồn này trong tay cô, cũng tất nhiên là trải qua vô số lần chuyển tay, mới đến nước Sở.
Thiên Mạch nghĩ, không khỏi có chút thổn thức, càng phát hiện vật này kiếm được không dễ.
Sở vương thấy thần sắc cô biến hóa, cảm thấy kỳ quái.
“Hỏi cái này làm gì?” y quay mặt cô tới, “Chẳng lẽ muốn đi?”
Thiên Mạch bất đắc dĩ, kéo tay y xuống.
“Em chỉ là nghĩ thôi, vật này vậy là mười phần quý giá?” cô nói.
“Quý giá đến đâu nước Sở cũng mua được.” Sở vương hào khí nói, “Ta bảo ngọc doãn tìm nhiều thêm trên dưới một trăm viên, để nàng quấn hai vòng trên cổ.”
Thiên Mạch dở khóc dở cười.
Đúng lúc này, tòng nhân phía ngoài bẩm báo, nói đến lữ quán.
Thiên Mạch trong lòng vui mừng, không dây dưa với y thêm, vội xuống xe.
Lữ quán ở chỗ chợ búa, chung quanh rộn rộn ràng ràng, mọi người thấy bọn họ ăn mặc giản dị, cũng không gây nên chú ý gì. Thiên Mạch đứng trước mặt lữ quán, ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy đại môn và tường chung quanh đều đã sửa chữa xong, so với lần trước cô rời đi, đã rất khác.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Sở vương, thần sắc Sở vương lại vẫn như thường.
“Đi vào.” Y nói, cất bước đi vào.
Trong lữ quán, cũng đã sửa chữa đổi mới hoàn toàn, Thiên Mạch quan sát xung quanh, phát hiện vậy mà lại giống thiết kế của mình lúc trước như đúc, mà càng làm cô ngạc nhiên hơn, là trong này lại có khách nhân. Ra ra vào vào, thấy Thiên Mạch nhìn quanh, bọn họ cũng cho một ánh mắt kỳ quái, không rõ cho lắm.
“Đừng đứng ngây ra đó.” Sở vương kéo cô qua, không nhanh không chậm đi vào bên trong.
Thiên Mạch đi theo y, trong lòng kích động không thôi, “Là chàng sửa? Em tưởng…”
“Nàng tưởng rằng cái gì?” Sở vương liếc cô một cái, “Ta giống kiểu người giao dịch làm lỗ vốn như vậy à?”
Y ý vị thâm trường, “Thêm tiền sửa chữa tốn hao, khế sách kia của nàng quá ít, về, lại lập một phần nữa.”
Lời này quả đúng, Thiên Mạch quýnh lên.
Nhìn thấy Sở vương và Thiên Mạch đi vào, Lâu Hồ, Xương, Điển ba người vội vàng đi ra, cúi đầu muốn hạ bái, tự nhân Cừ vội vàng ngăn bọn họ lại, thấp giọng bàn giao.
Ba người hiểu, sắc mặt lại cẩn thận, lại nhìn về phía Sở vương cùng Thiên Mạch, chỉ làm lễ tôi tớ bình thường.
Sở vương không nói một câu, Thiên Mạch lại mỉm cười, tiến lên ân cần thăm hỏi một phen.
Ba người thấy Thiên Mạch, cũng mừng rỡ, nhưng ở Sở vương trước mặt không dám thất lễ, mời họ đến sảnh ngồi, chuẩn bị nói chuyện lữ quán.
Thiên Mạch suy đoán cũng không khác bao nhiêu, lữ quán này đích thật là Sở vương sửa chữa lại, kinh doanh tiếp khách, cũng là y cho phép. Lâu Hồ đem sổ ngày ra, cho Thiên Mạch xem qua. Thiên Mạch nhìn một lát, nhớ lại cũng coi như sáng tỏ, Lâu Hồ này thật có chút năng lực.
Sở vương nhìn bọn họ nói đến náo nhiệt, mình bị gạt sang một bên, vốn đã cảm thấy không thú vị. Lại thấy sảnh này đang có khách lui tới, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử như Thiên Mạch, quăng tới ánh mắt dòm trộm.
Sở vương nhíu nhíu mày, khi y lại nhìn về phía Thiên Mạch, phát hiện nữ tử này đang đọc kĩ từng mảnh từng mảnh mộc độc, tựa hồ đang coi sổ sách, y rốt cục không nhịn được.
“Về thôi, sắc trời không còn sớm.” y đứng lên, lạnh nhạt nói.
Ba người Lâu Hồ đều biết tính tình Sở vương, nghe được lời này, vội lui qua một bên.
Thiên Mạch kinh ngạc, nhìn sang sắc trời bên ngoài, “Còn sớm mà.”
Sở vương vẫn không khỏi phân trần, bảo thu mấy miếng mộc độc lại, nói, “Ta còn có chuyện.” Dứt lời, y kéo Thiên Mạch, đi ra ngoài.
Thiên Mạch rất không tình nguyện, kéo bước chân lầu bầu nói, “Lữ, em vất vả lắm mới đến một chuyến, sao không cho em nhìn nhiều thêm chút nữa…”
“Có gì mà nhìn, ” Sở vương không chút nào nhượng bộ, “Trạch viện có lớn thế nào, cũng không bằng một phần trăm cung Cao Dương, về nàng muốn nhìn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Thiên Mạch bị y ngụy biện tức quá hóa cười; “Hai bên sao so sánh nhau được? Cung Cao Dương cũng không phải…”
Cô đang nói, bỗng nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một bóng người, rất quen mắt, không khỏi dừng lại.
Đoạn, Sở vương cũng nhìn thấy, đợi khi đối diện nhau, cũng ngẩn người.
Người kia dường như cũng không ngờ tới, khuôn mặt cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn đi đến trước mặt hai người, đoạn, nhìn Thiên Mạch, làm lễ, “Phu nhân.”
Thiên Mạch nhìn hắn, có chút tỉnh táo, miệng hé mở.
Thương Tắc.