Sở vương thấy Thương Tắc, mặt phát lạnh, đang định nổi giận, Thiên Mạch đột nhiên giật nhẹ ống tay áo y.
“Chàng đã đồng ý không nhiễu khách nhân.” Cô nghiêm túc nhìn y, nhỏ giọng nói.
Sở vương liếc về cách đó không xa, mấy người khách đang cười cười nói nói đi qua. Y nén lời lại, bất mãn trừng cô.
Thiên Mạch lại không để ý tới nhiều, nói với Thương Tắc, “Sao anh ở đây? Anh tới Dĩnh khi nào?”
“Đã được nửa tháng.” Thương Tắc nói.
“Một mình tới?”
“Đi theo Bá Lương, ông ta theo Du Đam Phụ đi nước Phàn.”
Thiên Mạch hiểu ra, Du Đam Phụ cũng ở Dĩnh Đô, cô biết, lại càng kinh ngạc, “Nếu như thế, sao không ở cùng họ.”
“Vết thương của ta đã khỏi, không muốn quấy nhiễu, nên đến ở lữ quán.”
Sở vương cười lạnh trong lòng, giống như cười mà không phải cười, “Dĩnh Đô nhiều lữ quán như vậy, ngươi lại biết chọn đấy.” Dứt lời, dẫn theo Thiên Mạch đi ra ngoài.
Thiên Mạch bị y kéo đến cơ hồ theo không kịp bước chân, chỉ tới kịp nói, “Ngày khác gặp lại…” Liền ra cửa sân.
Thương Tắc đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh vội vã kia không còn, một lát sau, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra một nụ cười khổ. Lại nhìn về phía ba vị quán nhân kinh ngạc, hắn khẽ gật đầu, không nói nhiều, đi thẳng vào.
Thiên Mạch đối với sự ngang ngược của Sở vương rất là bất mãn, ngại bên cạnh có người, đành không nói.
Sở vương lại càng không để ý, kéo cô một đường ra cửa, lên xe ngựa ngồi xuống, liền phân phó hồi cung.
“Lữ, chàng như vậy không ổn.” Thiên Mạch rốt cục nhịn không được, nói, “Sao mỗi lần chàng thấy Thương Tắc đều không kiên nhẫn như vậy? Thế này không giống chàng.”
“Ta phải làm thế nào?” Sở vương lạnh lùng, “Hắn tập kích người Sở, trợ giúp người Thư, còn ép buộc nàng đi Câu Phệ, ta không giết hắn, đã là cho mặt mũi.”
Nói, y lại tức giận trừng mắt nhìn cô, “Còn nàng ấy, sao luôn nói tốt cho hắn? Đừng có nói với ta hắn đã cứu nàng, ta cứu nàng nhiều hơn hắn, hắn tốt hơn ta chắc!”
Thấy bộ dáng y nổi giận đùng đùng, Thiên Mạch yên lặng, không biết nên khóc hay cười.
Người này lại đặt y cùng Thương Tắc mà so, còn vì chuyện này mà nổi giận, cô cũng chỉ nói hai câu tốt cho Thương Tắc mà.
Nếu em cảm thấy hắn tốt hơn chàng, đi cùng chàng làm gì?
Cô muốn trả lời như vậy, nhưng thấy Sở vương thế này, biết không thể dùng sức mạnh.
“Anh ta sao tốt hơn chàng được.” Giọng nói của cô mềm hơn một chút, nói, “Lữ, chẳng qua em cảm thấy, Thương Tắc người này có tài, nếu chàng có thể biến hắn thành của mình, chẳng phải tốt sao?”
“Biến thành của mình?” Sở vương xem thường, “Hắn có gì mà hiền!”
“Anh ta đương nhiên là có.” Thiên Mạch nghiêm túc nói, “Lữ, chàng còn nhớ lúc ở Câu Phệ, anh ta đánh lén chàng? Lúc ấy Dung quốc trên dười đều bị chàng lừa, chỉ có Thương Tắc phát giác có trá, nếu không phải chàng sớm đi một bước, có lẽ sẽ gặp.”
“Gặp thì vừa hay!” Sở vương hừ lạnh, “Gặp là ta giết hắn ngay, để xem hắn đi giúp người Thư kiểu gì.”
Thiên Mạch mặc kệ y bực tức, tiếp tục nói, “Lại nói anh ta tìm nơi nương tựa ở người Thư, lúc em ở Đường, từng nghe nói một số việc về anh ta. Bá Sùng chiếm đất tại Đường rồi, đến Ngô quốc thuyết phục Ngô bá viện trợ người Thư, chính là người này. Bởi vì có kế này, mấy vạn người Thư có thể lớn mạnh, công ấp chiếm đất. Sau đó, anh ta nhìn thấy em, lại từng đề nghị dùng em làm mồi nhử, dụ chàng mà giết.”
“Nhưng ta cũng không trúng kế, ” Sở vương khịt mũi coi thường, “Nàng nói hắn hiền năng, chính là nhiều lần vồ hụt thế này?”
“Đó là bởi vì về sau chuyện đột biến, anh ta không cách nào lại dụ chàng đến Đông Nam.” Thiên Mạch nói, ” Lữ, nếu khi đó ở Câu Phệ, anh ta gặp chàng chính diện, đánh lén chính diện, chàng có thể bảo vệ không loạn không?”
Sở vương há to miệng, bỗng nhiên phát hiện mình dường như khó phản bác.
“Lữ, Thương Tắc này có mưu trí, thiếu người, chính là giỏi dùng người. Chàng luôn cầu hiền như khát nước, sai các nơi nâng hiền thần, bây giờ có một người rảnh rỗi ở trước mặt, sao không cần?” Thiên Mạch kiên nhẫn nói, “Em nghe ngày xưa lúc Tề Hoàn Công là công tử, từng cơ hồ mất mạng dưới tên của Quản Trọng, mà nối nghiệp làm quân, lại cho Quản Trọng làm trọng thần, Tề quốc từ đó làm bá. Lữ, chàng có chí lớn, lúc này lấy tiên hiền làm mẫu, chớ câu nệ thành kiến.”
Sở vương không nói tiếp, nhìn cô, ý vị thâm trường.
“Câu nệ thành kiến?” y nhìn cô, “Người này từng mấy lần muốn giết ta, nàng khuyên ta lưu hắn lại, cứ giống như chưa từng lo lắng việc này.”
“Em lo lắng chứ.” Thiên Mạch nói, ” Lữ, nhưng em cảm thấy bây giờ anh ta đã mất sát tâm.”
“Vì sao? Vì nàng từng dẫn hắn đi táng hảo hữu?” ánh mắt Sở vương thâm thúy, “Mạch, nàng có biết, như thế đối với ta rất bất công.”
Thiên Mạch sửng sốt.
“Ta vì tìm nàng, không tiếc từ bỏ tất cả.” y chậm rãi nói, “Mà trong lòng nàng bận tâm, luôn là những kẻ đối địch với ta.”
Tim thật như bị thứ gì vồ một cái, Thiên Mạch nhìn Sở vương, biện bạch nói, ” Em chưa từng…”
“Nàng nghĩ gì ta cũng biết!” Sở vương bỗng nhiên ngắt lời.
Thanh âm kia mặc dù không lớn, lại ngậm lấy nộ khí thật sự, khiến Thiên Mạch cứng đờ.
“Ta dùng hay không, tự có đạo lý của ta.” Y nhìn cô, ánh mắt nặng nề, “Há không nghe nội ngoại khác nhau? Tâm của nàng đến tột cùng có bao lớn, vì sao không thể ngoan ngoãn ở trong cung, mà càng nghĩ đến rất nhiều chuyện không liên quan này!”
Thiên Mạch chỉ cảm thấy một sự ngột ngạt chìm trong lòng.
“Em chỉ nghĩ cho người khác.” Cô nói thật nhỏ, “Lữ, chàng nghĩ em như vậy ư?”
Y hít sâu một hơi, tựa hồ đang cố gắng bình phục tâm tình, nhìn về phía bên ngoài màn xe.
“Việc này ta tự có tính toán, ” đoạn, y thản nhiên nói, “Không cần nhắc lại.”
Xe ngựa dừng lại ở trước cung, tự nhân Cừ vội dẫn cung nhân ra nghênh tiếp.
Vốn cho là hai người bọn họ đều sẽ thật vui, không ngờ, màn xe vung lên, đầu tiên nhìn thấy lại là Sở vương thần sắc không ngờ.
Tự nhân Cừ ngẩn người, lại nhìn về phía Thiên Mạch, sắc mặt của cô cũng không tốt, không giống ngày thường cùng đi với Sở vương. Hai người một trước một sau, một người không nhìn về sau, một người khác cũng không có nhìn về phía trước.
Tự nhân Cừ vội vàng kéo một tòng nhân qua, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Người kia ấp úng, nói không nên nguyên cớ. Thấy tự nhân Cừ sốt ruột, bất đắc dĩ nói, “Đại vương không cho chúng tôi đi theo, đợi khi ra, hai người chính là bộ dáng như vậy, chúng tôi cũng không biết vì sao.”
Tự nhân Cừ chán nản.
Hai người cảm xúc như mây đen, dàn khắp nóc nhà cung Cao Dương. Ai cũng đã nhận ra không ổn, hai người kia ai làm việc nấy, cùng không nói lời nào, cũng không để ý, bầu không khí quả thực rất quỷ dị.
Được chứng kiến dáng vẻ Sở vương nổi giận vì Thiên Mạch, đám người phục thị cũng cẩn thận từng li từng tí.
Thiên Mạch cũng biết cảm xúc của mình và Sở vương mang đến sự thay đổi, nhưng cô bất lực, trong tòa cung điện này, Sở vương mới là người có thể đảo mây lật gió.
Trong lòng cô cũng hoảng loạn.
Cô cũng không cảm thấy vừa y nói chính là nói nhảm, kỳ thật cô vẫn luôn biết, Sở vương vì cô mà làm rất nhiều, cũng vì thế mà cảm kích không thôi.
Nhưng cô cũng không cảm thấy mình đối với chuyện của Mang hay Thương Tắc, có gì không đúng. Cô hiểu lập trường của bọn họ và Sở vương, cẩn thận từng li từng tí xử lý quan hệ của họ, cố gắng để họ ở vị trí thỏa đáng nhất.
Nhưng Sở vương cũng không nghĩ như vậy.
Y cảm thấy, cô không để mắt đến y, mà y trước giờ luôn nhượng bộ.
Trong lòng cô ngoại trừ y, không nên có ai khác.
Cũng không nên có chuyện khác.
Nội ngoại khác nhau.
Thiên Mạch ngồi trên giường, ngồi yên lặng, trong lòng lại có chút mê mang.
Địa vị và tính cách Sở vương, cường thế mà nóng tình, cho nên, sẽ vì cô mà không màng điều gì làm rất nhiều chuyện. Nhưng y cũng là một phần tử thời đại này, y sẽ dùng yêu cầu với nữ nhân thời đại này để yêu cầu cô, là cực kỳ tự nhiên. Bọn họ thật sự ở bên nhau rồi, khuynh hướng thế này bắt đầu càng thêm rõ ràng.
Đây là hai chuyện. Cô nói với mình. Nhưng hai chuyện lẫn vào nhau, chuyện sẽ trở nên khó giải quyết.
Thiên Mạch nhìn sang sắc trời bên ngoài, sắp bắt đầu mùa đông, trời tối đến sớm. Sở vương dùng cơm xong, liền đi nghị sự, đã lâu chưa có về.
Hoãn một chút, có muốn gì, cũng chờ sau sẽ giải quyết vậy.
Thiên Mạch nghĩ như vậy, đáy lòng thở dài.
Trong lòng Sở vương cũng luôn đè một tảng đá, làm thế nào cũng không được tự nhiên.
Lúc nghị sự trên điện, giữa lông mày y một mực mang theo chút vẻ không hài lòng, khiến đám người trên điện rất cảm thấy áp lực.
Nhưng cũng có người không thấy thế.
Tô Tòng chờ người khác rốt cuộc lải nhải xong, chờ đúng thời cơ tiến lên một bước, bẩm báo chuyện phủ Tam Tiền.
Bắt đầu mùa đông đến nay, thuế má các nơi cũng nhập kho thống kê, phủ Tam Tiền loay hoay quay vòng. Trước kia ông nghe nói Thiên Mạch bình yên vô sự trở về, liền sớm động ý nghĩ để cô hỗ trợ, đáng tiếc Sở vương không cho. Tô Tòng cũng không từ bỏ, lần này đến là có chuẩn bị. Ông liên hợp với Ti hội, hai người kẻ xướng người hoạ, bẩm báo từng sự vụ gần đây của phủ Ti hội và phủ Tam Tiền, trọng điểm cường điệu phương diện thống kê khó khăn, mục đích hết sức rõ ràng, muốn người.
Sở vương trước khi nhập thu, đã triệu tập nhân thủ các nơi có thể làm việc, cho phủ Ti hội dùng. Bây giờ lại nói muốn thêm người, đã không còn chỗ thêm.
“Phàn cơ tinh thông thuật toán, hiểu chuyện công thự. Chúng thần khẩn cầu đại vương cho Phàn cơ đến phủ Ti hội, giúp chúng thần chút sức.” Tô Tòng không nhanh không chậm ném bọc đồ ra ngoài.
Hôm nay không thể so với hôm qua, đại thần đều ở đây, Tô Tòng liệu định y không kéo mặt xuống cự tuyệt ngay được. Chỉ cần thái độ ông hòa hoãn chút, ông sẽ có phần thắng, tự tin có thể dựa vào ba tấc lưỡi nói thắng.
Không ngờ, Sở vương nghe nói như thế, mặt không biểu cảm, “Không cho.”
Tô Tòng và Ti hội đều sửng sốt.
“Đại vương…”
“Tan triều.” Sở vương cũng không thèm nhìn ông, thản nhiên nói.
Trên đường hồi cung, Sở vương cảm thấy càng thêm tức không phát ra được.
Đồ thất phu Tô Tòng, càng lúc càng to gan. Lúc trước y chỉ để Thiên Mạch đến phủ Ti hội làm mấy ngày, không ngờ những người này càng thêm được voi đòi tiên, lại yêu cầu y thả người.
Y rất hối hận. Vào công sở cái gì, có làm mới có ăn cái gì, đều là y thả, người cũng không an phận!
Nhưng ngờ thần sắc Thiên Mạch trù trừ, trong lòng y lại mềm nhũn.
“… Em chỉ nghĩ cho người khác…”
Y nhớ tới cô, “… Lữ, chàng nghĩ em như vậy ư?”
Sở vương trong lòng phiền muộn.
Y không biết trả lời như thế nào, y cũng biết trong lòng cô luôn có y. Nhưng y quả đang lo được lo mất, đồng thời vẫn muốn hỏi Thiên Mạch, ta là trọng yếu nhất ư? Nếu có người tốt với nàng hơn ta, nàng sẽ đi ư?
Trở lại tẩm cung, bên trong rất yên tĩnh.
Cung nhân nháo nhào hành lễ, nói Thiên Mạch đã nghỉ.
Sở vương phất tay, bảo bọn họ lui ra.
Trong điện bay bay mùi huân hương nhàn nhạt, mềm mại dễ chịu. Sở vương hít một hơi, tâm thoáng ổn định lại, đi vào bên trong màn.
Bất ngờ, Thiên Mạch không ở trên giường, cô quấn quần áo, ghé vào trước án ngủ thiếp đi, bên cạnh bày mấy miếng mộc độc ban ngày mang về. Tựa hồ là ngủ không ngon, lại loay hoay.
Cô gái này…
Sở vương rất bất đắc dĩ, nhìn cô, tâm tình lại thoáng hơn rất nhiều.
Y nhẹ nhàng đi tới, ôm cô. Áo choàng dày từ trên người cô trượt xuống, Thiên Mạch nhẹ giọng lầu bầu một tiếng, mở to mắt nhìn thấy Sở vương, ngẩn người.
“Chàng… chàng trở về rồi?” Nàng xoa xoa mắt.
“Ừm.” Sở vương đưa cô về trên giường, bỗng nhiên thấy áo ngủ trên người cô nửa mở, lộ ra một mảnh da thịt và cần cổ khiến người động lòng.
Ánh mắt y thật sâu, nhìn chằm chằm cô, cảm thấy có cái gì đó đang ngo ngoe muốn động. Một lát sau, cúi đầu xuống.
Thiên Mạch lại cảm thấy rất buồn ngủ mệt mỏi, cười cười, đẩy y, “Lữ… em mệt lắm…”
“Nàng ngủ đi…” Sở vương lại không buông ra, dứt lời, kéo y phục cô ra.
Chàng thế này em làm sao ngủ… Thiên Mạch rất bất đắc dĩ, lại phát hiện Sở vương càng lúc càng thâm nhập, tự y cởi áo rộng, đặt cô dưới thân, tay tới lui nơi mẫn cảm.