Thiên Mạch có thể cảm giác nhận được khát vọng của y, nhưng cô buồn ngủ, cũng không quá muốn như vậy.
“Lữ, ngày mai được không...” Một hồi lâu, rốt cuộc cô lấy được hơi thở từ phong tỏa của y, Sở vương lại không trả lời, càng thêm hưng phấn. Mùi của và giọng nói của, giống như ma mị, khiến y tham lam cướp đoạt, muốn càng nhiều.
Thiên Mạch vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, lúc xâm nhập kia tiến đến, cô đau đến kêu ra tiếng.
“Lữ...” cô vội vàng đưa tay chống y, có chút buồn bực, “Đau!”
Ánh mắt Sở vương nóng rực, lại nào chịu thả. Tim y giống như bị thứ gì đó đuổi lấy, không quan tâm, tay như sắt quấn, thân thể nặng nề như cự thạch. Thiên Mạch không thể nhịn được nữa, đột nhiên cắn đầu vai y một cái.
“A!” Sở vương đau ra tiếng, buông tay ra.
Y nhìn về phía đầu vai, một dấu răng hồng hồng thình lình hiện lên. Thiên Mạch dùng sức đẩy y ra, kéo quần áo đắp lên người, lui vào một góc.
Một cơn giận vô hình nhảy lên, hào hứng của Sở vương tiêu tán toàn bộ, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đáng sợ.
“Nàng không muốn?” Thanh âm y nặng nề.
“Chàng dùng sức mạnh!” Thiên Mạch cũng nhìn y chằm chằm, tức giận lại tủi thân, đáy mắt đỏ lên, “Em nói đau, sao chàng còn dùng sức!”
“Ta dùng sức?” sắc mặt Sở vương bỗng nhiên trầm xuống, “Trong cái cung này, ta muốn như thế nào là như thế, ai nói không thể?!” y giận không kềm được, phủi đất đứng lên, lạnh lùng nhìn cô, “Ta quả thật dung túng nàng quá mức!” Dứt lời, mặc ngoại bào, đùng đùng đi ra ngoài, “Cung chính có đó không?”
Tự nhân Cừ sớm đã nghe được tiềng ồn ào bên trong, đang kinh hoảng, nghe được lời ấy, vội vàng chạy vào.
“Nói với cung chính, bảo hắn tìm tông phụ đến!” giọng y lạnh lẽo cứng rắn, “Phàn cơ không hiểu nghi lễ, để nàng vào tông miếu học lễ nghi!”
Muốn đưa Thiên Mạch đi tông miếu? Tự nhân Cừ cả kinh không biết trả lời như thế nào, đang định mở miệng, màn sau lưng Sở vương bị nhấc lên, Thiên Mạch đi ra.
Cô đã mặc quần áo xong, có chút lộn xộn, thần sắc kích động, lại vẫn không kiêu ngạo không tự ti.
Cô nhìn Sở vương, hai con ngươi đang đỏ lên trong vành mắt càng thêm tĩnh mịch.
“Chàng còn để ý vì chuyện này, phải không?” Thanh âm của cô khàn khàn.
Sở vương nghiêm mặt, không trả lời.
“Trong lòng em, vẫn luôn chỉ có chàng, nếu chàng không tin, em cũng không lời nào để nói. Lữ, em cũng chỉ là con người, có lẽ không thể nào mọi chuyện như ý, nhưng cầu không thẹn với lương tâm.” Thiên Mạch nghẹn ngào, một lát sau, nhìn về phía tự nhân Cừ, “Tự tôi sẽ đi.” Dứt lời, quay người đi ra ngoài điện.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tự nhân Cừ thấy cô không quay đầu lại, mở to hai mắt, vội nhìn về phía Sở vương.
Sở vương cũng dường như bất ngờ, thần sắc bất định, đoạn, vội vàng đi theo ra ngoài.
Trước điện, nến cháy lửa múa, y nhìn qua thân ảnh kia dần dần dung nhập vào bóng đêm, tâm phiền ý loạn.
“Đại vương...” Vệ sĩ cũng có phần không biết làm sao.
“Đưa nàng đến tông miếu.” sau đó, y gắng kềm chế nỗi lòng, lạnh lùng nói, quay người đi vào trong điện.
Mây đen lại bắt đầu bao phủ cung Cao Dương.
Thiên Mạch đến tông miếu, cửa lớn vừa đóng, tin tức hoàn toàn không có. Sở vương mặc dù không nỡ, nhưng nhớ bộ dáng không màng mọi chuyện và biểu lộ quật cường của cô, càng thêm tức giận.
Y cũng không hỏi nhiều đến, chỉ phân phó cung chính theo quy củ làm việc, nên học nên nhớ, cũng không được bỏ.
“Không phải có tông phụ thông hiểu Chu lễ từ Trung Nguyên tới ư, quy phạm cử chỉ của chư cơ tôn nữ, tất phải chặt chẽ giáo tập, nếu có gì không theo, tất phải trừng trị!” y phân phó nói.
Cung chính có chút khó xử.
Cách Tông miếu giáo tập, mười phần nghiêm ngặt. Ngày xưa tôn nữ được đưa đến học lễ, đều khổ sở vô cùng, nghĩ đến thân phận Thiên Mạch, hắn mười phần do dự.
“Đại vương, ” hắn nghĩ ngợm, nói, “Phàn cơ cũng không phải là tôn nữ nước Sở, thần nghe cũng có người Phàn ở Dĩnh Đô, phải chăng...”
“Người Phàn cái gì.” Sở vương lạnh lùng nói, “Nàng đã sắp gả đến nước Sở, chính là người Sở!”
Cung chính bị ánh mắt kia hù một cái, đành phải vâng vâng đáp lời.
Chuyện đêm qua, Sở vương nghiêm lệnh không được truyền ra, trải qua lần trước bị Mục phu nhân giáo huấn, mọi người đều không dám nhiều lời. Cung chính cũng chỉ biết Sở vương như vậy, là bởi vì lại cùng Thiên Mạch không vui, cụ thể chi tiết, lại không rõ ràng cho lắm.
Hắn biết tự nhân Cừ và Thiên Mạch giao tình không tầm thường nói, “Anh cũng không khuyên thử xem?”
“Khuyên ai?”
“Khuyên cả hai đó, ” cung chính nói, “Đại vương cùng Phàn cơ, lần nào mà không phải nhốn nháo thôi, anh khuyên tí đi, đợi họ làm lành, đôi ta đều dễ thở.”
Tự nhân Cừ thở dài, ngó ngó Sở vương ăn không biết ngon, suy nghĩ lại lúc hắn đi thăm Thiên Mạch, dáng vẻ cô sa sút, cười khổ. Lời hắn muốn nói, hai người này đều cực kì hiểu, nhưng cũng đều liều mạng giận, người ngoài có thể có cách gì.
“Khuyên cái gì? Không cần khuyên.” Hắn không thể làm gì khác hơn là nói.
Cung Cao Dương không bình yên, trong triều cũng không phải gió êm sóng lặng.
Chuyện lớn nhất, là vừa hay xảy ra một sự cố. Đại xã Đan Dương có một cái đỉnh to, tương truyền là tiên quân nước Sở Phẫn Mạo tạo nên, chính là trọng khí tế thần của nước Sở. Đại xã Dĩnh Đô mới xây dựng thêm, Sở vương hạ lệnh dời đỉnh Phẫn Mạo đến đại xã. Thuyền lớn áp giải xuất phát từ Đan Dương, xuôi dòng mà đi, tới Dĩnh Đô. Không ngờ lúc sắp đến, bỗng nhiên trên sông gặp sóng gió, thuyền lớn bị gỗ nổi đánh thủng rỉ nước đắm chìm, đỉnh Phẫn Mạo cũng theo đó chìm xuống nước.
[ 大社; Đại xã]
Việc này truyền đến Dĩnh Đô, trên dưới đều chấn động.
Đỉnh Phẫn Mạo tồn tại bao lâu đã không thể tính toán, trong lòng người Sở như thần thánh như đại xã. Mà bây giờ, bảo đỉnh thế mà chìm xuống sông, việc này không khác một trận kinh lôi đánh xuống. Khắp nơi đều nghị luận ầm ĩ, người Sở tin quỷ thần, thời gian bảo đỉnh đến Dĩnh, canh giờ xuất phát, đều được bói xong, trước khi đi còn tế thần. Chuyện nghiêm mật như vậy, sao sẽ còn có sai sót? Thuyền lớn suốt đường đều bình an, sao tới gần Dĩnh Đô liền bỗng nhiên gặp sóng gió? Mà các thuyền còn lại đều êm đẹp, chỉ có chiếc vận chuyển bảo đỉnh là chìm?
Có người cho rằng, đây là quỷ nước quấy phá; cũng có người cho rằng, đây là điềm dữ, báo trước nước Sở sẽ có khó khăn.
Dưới sự suy đoán, lòng người bàng hoàng, mỗi ngày đều có người đến miếu cung các nơi tế tự cầu hỏi, nhiều đến đếm không hết.
Sở vương cũng biết được việc này nghiêm trọng, sai bốc doãn chủ trì xem bói.
Đỉnh Phẫn Mạo chìm sông, là tai họa trời giáng, chỉ có nghe lệnh của trời, sai Vu sư vũ na xem bói, sát sinh tế tự, mới có thể khu trừ yêu quỷ. Mà việc này liên quan đến xã tắc, sát sinh tế tự bình thường, chỉ sợ khó hợp ý trời. Bốc doãn tự xem mình bói, đạt được điềm báo bày ra, rằng nếu bảo đỉnh không lấy ra được, thì phải cử trăm người nam nữ đôi tám, lấy thân tế nước, để đền bù.
Thuyền lớn lật úp, bảo đỉnh nặng đến ngàn cân, muốn lấy nó khỏi nước, quả so với lên trời còn khó hơn.
Trên triều đình, đám đại thần nghị luận ầm ĩ, tuyệt đại đa số ý kiến rất rõ ràng. Vì xã tắc mà tính toán, chỉ có theo điềm báo mà làm theo.
Sở vương nghe, giữa lông mày nặng nề.
Hoàng hôn, y trở lại cung Cao Dương. Sau khi vào cửa, ánh mắt y không khỏi nhìn lại trong điện, lại là quạnh quẽ một mảnh.
Trong triều không như ý, trở lại hậu tẩm, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Sở vương xúi quẩy ngập đầu, cung Cao Dương chim thú bị dọa đến cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sờ phải vảy ngược của y.
Bốn ngày.
Sở vương trong lòng tính rõ ràng.
Bốn ngày, y không tìm cô, cô cũng không chủ động gửi mảy may tin tức.
Y rõ ràng để người ở tông miếu, nếu cô mềm mỏng hạ miệng xin tha, y lập tức sẽ đón cô trở về.
Nhưng cô không có.
Sở vương rất bực.
Chính y cũng từng được lĩnh giáo sự giáo huấn nghiêm khắc của tông miếu, các loại điển tịch trường thiên đọc mỏi, không riêng vậy còn phải đọc to ra, có chút sai lầm sẽ phải đưa tới chỗ tông phụ chịu trách phạt. Những ngày nay y cứ xoắn xuýt, vừa muốn cho Thiên Mạch chút giáo huấn, trị cái tính của cô; mặt khác lại không đành lòng, thường xuyên nhớ mấy cô tôn nữ và tông tử ngang ngược kia, nếu ai cần quản giáo, sẽ đưa đến tông miếu, không mấy ngày là sẽ ngoan ngoãn thả ra, đồng thời khi nhắc đến tông miếu là biến sắc...
Sở vương ngồi trước án một mình dùng bữa, ăn từng miếng.
Tim y cũng không phải làm từ đá, khi cho ra quyết định kia, thật sự là y đang giận quá thể.
Y biết không thể xúc động nắm quyền, nhưng không hạ quyết tâm, chỉ sợ tương lai càng không đối phó được cô.
... Em cũng chỉ là con người...
... Chỉ cầu không thẹn với lương tâm...
Sở vương nghĩ đến lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Cô là người, y không phải người chắc?
Y chưa hề gặp nữ tử nào có nhiều ý nghĩ như vậy giống cô.
Nói chuyện thẳng thắn
Làm việc lại còn chú ý nhiều như vậy.
Nói không muốn là không muốn, nói cắn là cắn...
Trên vai tựa như lại có hơi đau một chút.
Mấy ngày nay, vô luận y làm cái gì, chỉ cần thoáng nhấc tay, nó sẽ nhắc nhở y chuyện trong đêm ngày đó.
Lại hồi tưởng, Sở vương càng giận không chỗ nào phát tiết. Cái gì mà đau cái gì mà mệt mỏi, y không mệt? Bọn họ bên nhau, làm chuyện này chính là bình thường, y phí hết công phu nhiều như vậy, ngay cả phần thưởng ngần ấy cũng không chịu cho ư?
Sở vương càng nghĩ càng thấy ức, cảm thấy tức cũng no, dứt khoát đẩy đồ ăn trước mặt ra.
“Cạch” một tiếng, tự nhân phục thị bên cạnh bị hù một cái.
“Đại vương...” Hắn lo lắng bất an.
“Mang hết đi, quả nhân không muốn ăn!” Sở vương tức giận nói.
Tự nhân kia nhìn hướng tự nhân Cừ, tự nhân Cừ vội phất phất tay, bảo đám người dọn hết đồ.
Lúc Tô Tòng đi vào cung Cao Dương, thấy tự nhân xám xịt ra ngoài, hỏi tự nhân Cừ, “Sao thế?”
Tự nhân Cừ thở dài, lắc đầu.
Tô Tòng cũng nghe được chút tin tức ngầm truyền ra từ nội cung, hiểu ra, lại không muốn quản nhiều, chỉ hỏi, “Đại vương rỗi không?”
Tự nhân Cừ biết ông là đến nghị sự, vội đáp tiếng, đi bẩm báo.
Sở vương không ngờ Tô Tòng sẽ tìm đến lúc này, triệu ông vào.
Hành lễ xong, Tô Tòng trực tiếp hỏi, “Đại vương quả thật muốn lấy trăm người nam nữ để tế nước?”
Sở vương nhìn ông, sắc mặt không có chút gợn sóng nào, thản nhiên nói, “Lời bốc doãn, khanh cũng nghe nói.”
Tô Tòng thần sắc bi thương, nói, “Trăm người này đều là người dân, thần nghĩ sau chuyện này, Bách gia vắng vẻ, nên không đành lòng.”
Sở vương cũng là nghĩ như vậy, thở dài, nói, “Lấy bảo đỉnh, so việc này càng khó hơn.”
Tô Tòng trầm ngâm, lập tức nói, ” tế nước còn nhiều ngày, thần xin năm trăm người, hai mươi lớn thuyền, ra sông tìm bảo đỉnh!”
Giữa lông mày Sở vương khẽ động, thấy thần sắc ông cố chấp, mặc dù cảm thấy vô vọng, nhưng cũng nguyện thử một lần.
“Năm trăm người đủ không?” y nói, “Không cần tăng thêm?”
Tô Tòng nghĩ ngợm, đạo, “Nếu năm trăm người không đủ, ngàn người cũng vậy thôi.”
Sở vương gật đầu, lập tức cho người an bài.
Tô Tòng thần sắc phấn chấn, cáo từ.
Sở vương nhìn bóng ông rời đi, thầm cười khổ, lúc khẩn yếu, mọi người đều sợ quỷ thần, chỉ có Tô Tòng ngày thường toàn thân có gai là nguyện ý đứng ra.
... Lữ, chàng có chí lớn, lúc này lấy tiên hiền làm mẫu, chớ câu nệ thành kiến.
Y bỗng nhiên nhớ tới Thiên Mạch.
Trong điện lại tiếp tục yên lặng, Sở vương ngồi một hồi, thở sâu, giương mắt nhìn nơi khác, bỗng nhiên thấy cung chính đứng ở cửa điện, tựa hồ đang do dự nên đi vào hay không.
“Chuyện gì?” y hỏi.
Cung chính thấy Sở vương phát giác, đành phải đi tới, sắc mặt ngượng ngùng.
“Đại vương.” Hắn thi lễ, “Tiểu nhân mới từ tông miếu trở về, có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”
Sở vương nghe được hai chữ tông miếu, tim thật như bị cái gì đó bấu một cái.
“Chuyện gì?” y hỏi.
“Là Phàn cơ...” Cung chính ngó ngó Sở vương, cẩn thận nói, “Đại vương, bên kia thực sự không dễ.”
Sở vương bị đâm trúng tâm sự, hơi biến sắc mặt.
Nghĩ đến thủ đoạn của nhóm tông phụ trách phạt, trong lòng y căng lên, vội hỏi, “Chuyện gì? Nàng bị thương ư?”
“Không phải.” Cung chính vội nói, cười khổ, “Cô ấy không bị thương, tông phụ lại sắp bị đả thương rồi. Đại vương, Phàn cơ mấy ngày nay, mang điển tịch tông phụ dùng để giáo tập ra, không chỉ có đối đáp trôi chảy, còn có thể suy một ra ba. Các tông phụ đã bị cô ấy hỏi đến sợ, đại vương, thần đến chính là do thụ tông nhờ, xin đại vương vẫn nên đón Phàn về đi ạ.”
Ơ? Sở vương nhìn hắn, mặt vốn lo lắng, đã trở nên kinh ngạc không thôi.