Dư Uyển Uyển có chút giật mình, không hiểu tại sao Giang Tinh Thần lại trịnh trọng giới thiệu mình như vậy. Sau đó chợt nghe Giang Tinh Thần nói tiếp. “Uyển Uyển, đây là chú Phương Sơn, là bạn tốt của mẹ.” Giang Tinh Thần cực kỳ quang minh chính đại mà giới thiệu, không hề có chút xấu hổ nào.
Lại nhìn khuôn mặt già của Vi Phương Sơn không hiểu sao lại đỏ lên.
Sẽ không phải như cô nghĩ đấy chứ?
Lúc này, người trong đoàn kịch cũng nhịn không được lén lút dựng thẳng lỗ tai về phía này. Không phải sẽ như bọn họ nghĩ đấy chứ?
Ngay cả Cốc Tuyết Hàm và anh Anh không thích buôn dưa lê cũng nhịn không được liếc nhìn Vi Phương Sơn một cái? Tình huống gì thế này?
Càng đừng nói đến cậu bé mập Lôi Thần Úy, lúc này hai mắt của cậu cũng trợn tròn lên. Chẳng lẽ là mợ trong truyền thuyết?
Trong lúc tình cờ Lôi Thần Úy từng nghe thấy mẹ của mình rống to với cậu, “Không thì em cứ kết hôn với cô ấy đi. Nhà chúng ta cũng sẽ không để ý, cho dù cưới lần hai nhà chúng ta cũng cho cô ấy vào cửa. Nhưng em có hành động không? Em ngốc thì ngốc cũng vừa vừa thôi, hơn hai mươi năm chỉ làm bạn tốt của người ta?”
Kết quả cậu không hé răng chữ nào, ra vẻ nhẫn nhịn. Mẹ cậu cũng hết cách với ông cậu này.
Chú Phương Sơn, năm nay đã bốn mươi bốn tuổi rồi, nghe nói lúc còn trẻ cũng có mấy lần yêu đương nhưng đều không có kết quả. Bởi vì thân phận thương nhân thành công vang xa hơn thân phận diễn viên cho nên có không ít diễn viên nữ muốn làm bà trẻ mà không nhịn được ra tay với chú Vi.
Chú Vi tựa như cảm thấy trì độn hơn, mấy năm này vẫn cô đơn, hơn nữa còn ngại scandal yêu đương.
Mấy người lớn tuổi trong đoàn làm phim, đặc biệt là người của Apple đều biết Tổng giám đốc Giang. Nhưng ai có thể nghĩ tới chú Vi có quan hệ với Tổng giám đốc Giang chứ?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong căn phòng đều căng thẳng lên. Tất cả mọi người đều muốn biết chú Vi với mẹ của Giang Tinh Thần là bạn tốt như thế nào?
Đáng tiếc vào những lúc thế này Giang Tinh Thần lại lộ ra một mặt cực kỳ có tính cách riêng kia. Anh vốn không có ý tiếp tục giải thích với Dư Uyển Uyển, cầm hộp cơm hình con gấu kéo Dư Uyển Uyển đi đến phòng bên cạnh.
Thiếu gia Tiểu Giang không có vẻ gì là quan tâm đến, Dư Uyển Uyển vẫn chưa nguôi giận, môi vểnh lên có thể treo được bình xì dầu.
Tiểu Giang vừa đi, còn vừa như nói đùa giải thích, “Tớ sốt ruột muốn gặp cậu nên chưa kịp thay quần áo, mặc nguyên bộ đồ đi làm chạy tới đây. Huống chi tớ thật sự cũng không có phẩm vị. Không phải cậu bảo tớ đừng mặc đồ như siêu sao nổi tiếng sao? Lần sau tớ nhất định sẽ ăn mặc như hoàng tử xuất hiện để giữ thể diện cho cậu.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục mặc như em trai giao hàng đi nhé? Mặc như vậy dường như hợp với cậu hơn.” Dư Uyển Uyển nhếch khóe miệng nói. Cuối cùng cô vẫn vui vẻ.
Đến kiếp này, cô vẫn không có cách nào thích nổi Liễu Diễm Mai. Bất kể là Liễu Diễm Mai ngây thơ mắc cười hay là Liễu Diễm Mai trở thành nữ thần sau khi du học trở về.
Trong phòng khách, đôi tình nhân trẻ tuổi kia rời đi rồi, mọi người không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt vào người chú Vi.
Chú Vi lại không nói lời nào, lấy bánh trứng của Tiểu Giang mang đến từ trong túi áo ra, đi đến trong góc phòng ngồi ăn. Ông híp mắt nhìn Liễu Diễm Mai một cái, hiển nhiên đây là cơ hội cuối cùng của Liễu Diễm Mai. Ít nhất chú Vi sẽ không để Liễu Diễm Mai có cơ hội lần nữa.
Chú Vi không phải là người bạn muốn làm bàn đạp là có thể làm, cẩn thận bước chân quá lớn sẽ bị lệch chân.
Cuối cùng dường như Liễu Diễm Mai cũng ý thức được bản thân mình lại phạm phải sai lầm. Cô ta không biết là vì do bằng cắp hay do tình hình trong nhà không tốt, dường như từ nhỏ đến lớn cô ta luôn bị ghét bỏ. Lúc nhỏ vì giọng địa phương đặc sắc kia mà bị các bạn bè khinh thường, lạnh nhạt. Sau đó cha cô ta làm ăn thất bại bị bỏ tù, mẹ lại chỉ biết khóc. Liễu Diễm Mai không thể không trở nên dũng cảm. Thật ra cô ta không hề giống như những lời cô ta nói, vừa tốt nghiệp là đi làm.
Trên thực tế, cô ta tốt nghiệp cấp Hai xong là bắt đầu đi làm. Cô ta từng nhảy hip-hop chạy suất diễn tối, cũng từng vì cuộc sống mà bức bách, từng làm ít chuyện không thể công khai được.
Cuộc sống ăn chơi trụy lạc, cô ta đã sớm thấy qua. Tuổi của cô ta quá nhỏ, thậm chí suýt chút nữa bị vũ nhục, là anh họ của cô ta liều mạng kéo cô ta lại.
Sau đó anh họ giấu chị dâu họ bằng lòng trả tiền học phí cho cô ta, cô ta mới có thể dựa vào khuyến mãi ở trong siêu thị học xong bổ túc, rồi mới được như hiện tại.
Cho tới lúc này, dù cô ta có ăn mặc thành ngây thơ trong sáng lần nữa thì cũng không rửa sạch được nỗi nhục trên người cô ta. Liễu Diễm Mai thề với chính bản thân mình, kiếp này nhất định phải gả cho người có tiền.
Vốn sau khi trưởng thành, mục tiêu thứ nhất của cô ta chính là chú Vi. Đáng tiếc chú Vi vẫn luôn coi cô ta như trẻ con, chưa từng có tâm tư gì với cô ta. Đến hôm nay, cô ta mới biết được tại sao chú Vi vẫn luôn là Liễu Hạ Huệ? Không ngờ ông ấy lại thích mẹ của bạn trai Dư Uyển Uyển.
Vậy hẳn người phụ nữ kia cũng năm mươi rồi nhỉ? Thật đúng là ghê tởm mà?
Cũng may lần này cô ta biết cậu Anh.
Liễu Diễm Mai biết cậu Anh ở nước ngoài về, quan niệm yêu đương cực kỳ cởi mở. Thường xuyên đổi bạn gái, bị đám cho săn chụp được đổi bốn cô bạn gái rồi. Hơn nữa gu chọn gái cực kỳ phức tạp, yêu đương với cả phụ nữ ly hôn có một đứa con.
Liễu Diễm Mai hoàn toàn có thể nắm chắc trong khoảng thời gian này, khiến cậu Anh hẹn hò với cô ta. Nói thế nào cô ta cũng là một mỹ nữ, quan trọng hơn là cô ta đang ở độ tuổi thanh xuân, cô ta chỉ có một mình.
Cho dù không thể gả cho cậu Anh, chỉ cần sinh cho cậu anh một đứa bé, cô ta vẫn có thể có cuộc sống mà mình mơ ước.
Cậu Anh bị Liễu Diễm Mai nhìn chằm chằm như nhìn một con mồi, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Liễu Diễm Mai có chút bất an khi chú Vi dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô ta.
Ở trong một căn phòng khác, Dư Uyển Uyển đang ăn chocolate hình con gái do Giang Tinh Thần làm cho mình.
“Chuyện của chú Phương Sơn là sao thế?”
“Là bạn tốt của mẹ chứ sao!”
“Cậu còn không thành thật nói rõ cho tớ?” Dư Uyển Uyển giận.
Giang Tinh Thần dứt khoát nằm ở bên người Dư Uyển Uyển. “Chú Phương Sơn, hẳn là người bạn duy nhất của mẹ mà tớ nhớ rõ? Lúc nhỏ, sau khi tớ ‘ngã bệnh’, chú Phương Sơn vứt bỏ công việc luôn theo sát tớ nói chuyện với tớ, mua quà tặng cho tớ. Chú ấy không hay tới nhà tớ, nhưng từng ôm tớ nâng lên cao quá đỉnh đầu…” Giang Tinh Thần kể lại, trong ánh mắt đầy hoài niệm.
“Sau đó, chị của tớ bước vào giai đoạn nổi loạn chống đối với mẹ. Làm rùm beng lên nói, chị ấy muốn chú Phương Sơn làm ba. Mẹ nên sớm gả cho chú Phương Sơn. Nếu không chú Phương Sơn nổi tiếng như vậy, nếu cưới một cô gái trẻ tuổi, mẹ nhất định sẽ phải hối hận. Mẹ của tớ nổi giận tại chỗ nói, chú Phương Sơn là bạn của mẹ. Bà ấy đã lớn tuổi rồi, còn gả gì nữa mà gả? Nhưng chúng tớ đều biết có lẽ chú Phương Sơn thích mẹ?”
Những năm Tám mươi, Giang Hi Văn đóng bộ phim đầu tiên, tất cả đều dựa vào vẻ ngoài xuất sắc cùng diễn xuất tinh xảo mà nhanh chóng nổi tiếng, nhận được Nữ chính xuất sắc nhất của giải Phi Tiên.
Khi đó Vi Phương Sơn diễn vai nam phụ số năm trong bộ phim của bà ấy. Hai người vào cùng một đoàn phim, cùng chào hỏi nhau, ngày thường hay nói chuyện phiếm, lâu ngày thành bạn tốt của nhau.
Sau đó bà ấy nổi tiếng, liên tục làm nữ chính, liên tục đứng bên cạnh những diễn viên nam trẻ nổi tiếng.
Từ đầu đến cuối Vi Phương Sơn đều có mặt trong những bộ phim của bà, vai không quan trọng, vai nam phụ số năm, số bốn, thậm chí vai nam phụ số ba. Thật ra ông vẫn luôn tiến bộ, nhưng vẫn không có cách nào đuổi kịp bước tiến của bà.
Bọn họ luôn quang minh chính đại nói chuyện cười đùa. Bọn họ là anh em, là bạn tốt.
Sau đó bên cạnh cô xuất hiện một đại thiếu gia có thân phận có địa vị. Bà hãm vào trong tình yêu cuồng nhiệt, ông cũng bắt đầu yêu đương hẹn hò.
Người nhà của đại thiếu gia kia không chấp nhận con dâu có thân phận như bà. Bọn họ ghét sự nghiệp thân phận của bà, cho rằng cô gái này không đứng đắn.
Vì vậy đại thiếu gia muốn bỏ trốn với bà.
Bà đồng ý, buông bỏ sự nghiệp như đang ở mặt trời ban trưa, đuổi theo tình yêu như mong muốn.
Vi Phương Sơn cho bà mượn một khoản tiền, bắt bà mang theo, hy vọng bà sống tốt trên đường đi.
Nhưng sau khi chính thức đến với nhau, không bao lâu thì tình yêu cũng từ từ biến mất.
Mọi người muốn sống qua ngày phải ăn cơm. Cô bỏ qua thân phận bắt đầu học kinh doanh. Đại thiếu gia lại không bỏ được thói tự cao tự đại của mình, ngược lại muốn bà phải chăm sóc cho mình.
Cô kinh doanh rất vất vả, hay cười cười nói nói với những người đàn ông khác.
Đại thiếu gia bắt đầu nghi ngờ bà giấu ông ta dụ dỗ người khác. Vì vậy không ngừng cãi nhau, trách móc nhau, lấy con cái ra giày vò…
Đại thiếu gia mặt mày xám xịt chạy về nhà. Không bao lâu thì kết hôn với một đại tiểu thư môn đăng hộ đối. Lại trở thành đại thiếu gia có thân phận.
Trong nhà ông ta không cần con trai ngốc không có thân phận, không cần người mẹ thấp hèn.
Trong giai đoạn khó khăn, đau khổ nhất trong cuộc đời bà, người đàn ông có dáng dấp không đẹp trai, diễn vai nam phụ số năm, thường đùa giỡn với bà kéo bà một cái.
Không ai biết rằng, sau khi bà tận mắt nhìn thấy người đàn ông của mình cưới người phụ nữ khác, bà đã từng do dự có nên đi nhảy sông tự tử chết quách cho xong.
Là người đàn ông bà xem như bạn bè đã kéo bà trở lại. Đêm hôm đó, bà uống đến say mèm, là ông ấy cõng bà về nhà.
Suốt dọc đường đi, bà luôn khóc, bà không rõ tại sao cuộc đời của bà lại bết bát như vậy? Bà không phải là Nữ chính xuất sắc nhất sao? Sao lại trở nên thê thảm đáng thương như vậy?
Sau đó, lại là người đàn ông này đầu tư vào việc kinh doanh của bà. Tạo điều kiện cho bà sáng lập, để việc kinh doanh của ba có thể sống sót.
Lúc còn trẻ, bà chưa bao giờ nghĩ tới thích một người đàn ông như vậy. Bởi vì bọn họ đều kém rất xa. Đợi đến lúc bà từ thiên nga trắng biến thành còn vịt xám tro, muốn thích ông thì đã không xứng nữa rồi. Cho nên vẫn làm bạn đi, ít nhất làm bạn vĩnh viễn sẽ không phản bội. Vĩnh viễn ở bên cạnh bà bất cứ khi nào bà cần.
Bà ích kỷ như vậy đấy, bà cũng chính thức dựa vào sự ích kỷ này mà bò ra khỏi thung lũng. Có tiền, có địa vị, thành Tổng giám đốc Giang.
Bà, không phải không thích, không phải không yêu, chỉ là không dám chấp nhận, cho nên mới phí thời gian cho đến bây giờ.
Bà vẫn luôn là nữ chính trong lòng ông ấy. Mà ông chính là vai nam phụ số năm kia, cho dù thời gian xoay chuyển thế nào, Thương Hải có trở thành Tang Điền. Ông vĩnh viễn sẽ nhớ rõ diễn lính mới có diễn xuất kinh thái tuyệt diễm là bà.
Khi đó, cô gái mảnh mai đến từ phía Nam, tóc thắt bím đuôi sam, sau cặp kính mắt là đôi mắt chảy lệ mang theo oán giận nhìn chằm chằm vào ống kính, khiến cho người trong đoàn sợ ngây người, cũng khiến ông sau này giữ lại ở trong lòng.
Ông, không phải không thích, không phải không yêu, chỉ là không dám mở miệng, cho nên vẫn một thân một mình cho tới bây giờ.
Giang Tinh Thần mở to hai mắt, nhìn Dư Uyển Uyển, “Tớ muốn chú Phương Sơn làm ba!”
“Vậy cậu phải nói với mẹ cậu chứ? Mẹ cậu thương cậu như vậy, cậu mở miệng, nói không chừng bà ấy sẽ đồng ý đấy.”
“Nhưng tớ không hay nói chuyện với mẹ, cũng không bàn bạc về mấy chuyện của người lớn.”
“Cậu ngốc à? Sao lại không thể bàn bạc? Nói không chừng mẹ của cậu đang chờ những lời này đấy. Ở trong bộ phim tớ diễn, mẹ và ba cũng kết hôn. Ở ngoài kịch, mẹ và ba cũng có thể kết hôn chứ?”
Giang Tinh Thần bị lão gia Uyển Uyển của mình rống giận. Con chó mập trắng nhỏ ở trong lòng vì cô quan tâm đến mẹ của anh mà không ngừng kêu mẹ, không ngừng lăn lộn, vui sướng nhảy nhót lên…
Mặc dù Dư Uyển Uyển có thể không biết được ý nghĩ này của anh!