Editor: L.N.H.T
Cuối cùng Giang Tinh Thần cũng đồng ý với Dư Uyển Uyển sẽ nói chuyện với mẹ mình một lần.
Liễu Diễm Mai cố gắng cả buổi cũng không thể xây dựng quan hệ được với cậu Anh, cũng không thể gần gũi được.
Đến lúc cô ta diễn vai quần chúng, vốn đã bị phê bình bị xem thường, cộng thêm không có căn cơ diễn phim chiếu trên ti vi, cũng không có diễn xuất gì. Cho nên hoàn toàn không có cách nào diễn tốt vai diễn của mình, kề cà hồi lâu cũng không thể tiến vào trạng thái.
Anh Bảo vào nghề ba năm, đã rất lâu rồi không gặp người mới không biết sống chết thế này. Liễu Diễm Mai liên tiếp phạm lỗi, khiến anh ấy không nhịn được mà nóng nảy.
“Cut. Liễu Diễm Mai, cô đang làm cái gì thế hả? Cô nhướng mày làm gì hả? Làm lộ hai con mắt của cô hả?” Thật ra bình thường tính tình anh Bảo rất tốt. Tất cả mọi người đều là người mới tới, bị bao nhiêu tội mọi người đều biết, cho nên anh ấy bằng lòng cho người mới cơ hội, cũng không làm khó dễ người khác. Nhưng đụng phải Liễu Diễm Mai không biết cái gì lại tự cho là đúng này quả thật có thể bức thánh nhân thành người điên luôn ấy chứ.
“Đạo diễn, em cảm thấy đoạn này nên tăng thêm cảm xúc.” Liễu Diễm Mai cứ như cô vợ nhỏ bị ủy khuất, nhỏ giọng theo sát đạo diễn giải thích.
“Thêm cái gì mà thêm? Cô chỉ là một vai quần chúng, đứng ở bên cạnh làm nền là được rồi chứ?” Anh Bảo thật muốn đạp cho cô ta một đạp. Khán giả chỉ xem diễn viên chính, là anh Anh ấy, vị Liễu Diễm Mai này là thân thích xa của nhà hàng xóm bên cạnh tiến đến gần làm gì?
“Nhưng… Vai quần chúng cũng phải tận tâm tận lực mà diễn chứ!” Liễu Diễm Mai cảm thấy mình ủy khuất vô cùng.
“Không có nhưng nhị gì hết, cô đứng yên ở đó cho tôi! Không cử động, không nói chuyện, cũng đừng nhướng mày gì cả.” Anh Bảo bị mặt hàng này làm cho tức chết rồi. Dùng sức xoa xoa khuôn mặt, cố gắng áp chế lửa giận của mình. Cầm lấy bình nước suối lạnh uống một ngụm lớn trong trời đông giá rét, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Không biết chú Vi tìm được cái vị này ở đâu mang tới nữa? Chẳng trách trong giới đồn đãi, ánh mắt của chú Vi không tốt, nhìn diễn viên cho tới bây giờ đều chẳng chuẩn xác.
Chú Vi mà nói người này anh tài có thiên phú, sau này nhất định thành châu báu. Những lời này tuyệt đối không thể tin, bởi vì không đến mấy năm người đó sớm đã rời khỏi giới giải trí, chạy đi bán hàng online rồi.
Liễu Diễm Mai cũng vậy, chú Vi cũng nói với anh Bảo như thế, nói gì mà em gái trong đoàn chú mặc dù diễn xuất kém, nhưng dáng dấp xinh đẹp, ít nhất có thể đứng tận chức tận trách làm một bình hoa.
Phi… Thế mà cùng gọi là tận chức tận trách làm bình hoa sao? Có bình hoa nào tự nhướng mày lên không? Có khác gì như rút gân chứ?
Cái này còn chưa tính.
Địa ngục của anh Bảo và Liễu Diễm Mai giờ mới bắt đầu.
“Cut. Liễu Diễm Mai cô có biết mình đứng sai vị trí rồi không?”
“Nhưng…”
“Câm miệng!”
“Liễu Diễm Mai, cô không có lời thoại, cô tự thêm thoại sao?”
“Tất cả mọi người đều có, em ngồi không sao được?”
“Từ giờ trở đi, cô cứ ngồi im đó cho tôi!”
Anh Bảo sắp lật bàn không thèm quay nữa rồi. Muốn thay người? Nhưng giờ trong đoàn chẳng thừa cô gái nào cả thì phải làm sao?
Đau đớn nhất chính là nhân viên hậu cần trong đoàn làm phim của bọn họ đều là đàn ông. Chỉ có mỗi thợ trang điểm là con gái, thế nhưng cô gái tên “Kha Kha” kia trang điểm mặt thành như bảng pha màu, trên mũi còn bấm ba lỗ, thích dùng đôi mắt gấu mèo hun khói gặp người ta, chứ đừng nói chi đến miệng to như chậu máu kia.
Cô gái này là một cực phẩm, buổi tối khuya ra đường có thể hù chết người khác. Nhưng người ta không có chuyện gì làm thì im lặng, nên làm gì thì làm đó, cho tới bây giờ đều không nhiều lời.
Mặc dù tự trang điểm cho mình có khẩu vị đủ nặng nhưng lúc trang điểm cho diễn viên lại hoàn toàn đầy đủ năng lực. Bạn diễn vai gì cô ấy sẽ trang điểm cho bạn như thế đấy?
Cũng như Dư Uyển Uyển phải diễn vai tomboy, nhưng dáng vẻ của cô lại rất thùy mị. Cho nên thợ trang điểm mắt gấu trúc “Kha Kha” vẽ đường cong trên mặt cô khiến cô tăng thêm chút mạnh mẽ, dáng lông mày cũng gọn gàng kiên nghị chút. Sau khi trang điểm xong, khí chất của Dư Uyển Uyển trở nên mạnh mẽ như một tomboy chính hiệu.
Chỉ cần có bản lĩnh, có thể yên tâm làm tốt chức trách công việc của mình. Anh Bảo cũng vậy, anh Lượng cũng thế, người trong Apple ai cũng sẽ không quan tâm bạn có sở thích gì.
Lúc báo tin cho cô gái cực phẩm, cô được công ty chúng tôi tuyển chọn vào tổ stylist, cô gái này khóc đến mức phấn trang điểm đều nhòe đi. Ngay cả câu bạn phải thực tập hai tháng trước chắc hẳn cũng không nghe rõ.
“Kha Kha” khóc nói: “Không có ai hiểu nghệ thuật của tôi, tôi cảm ơn các anh đã tin tưởng tôi!”
“…” Không có ai tin tưởng cô cả, không phải còn phải thực tập hai tháng sao?
Thế nhưng Liễu Diễm Mai thì thật là oách? Nói cho cùng, làm một diễn viên, ngay cả công việc mình đảm nhận cũng không làm tốt, còn khoa tay múa chân với đạo diễn. Diễn viên nối tiếng nhất cũng không có làm như vậy, huống chi Liễu Diễm Mai cô chẳng phải minh tinh điện ảnh gì.
Anh Bảo đang rối rắm, anh với tư cách là đạo diễn có phải rất gần gũi với dân rồi không?
Cho tới lúc này ruột của chú Vi cũng bị đốt thành than rồi. Sao ông lại cảm thấy em gái Liễu Diễm Mai này bình thường chứ?
Mọi người đều bị sấm đánh đến mức mơ hồ, vốn Liễu Diễm Mai có hai câu thoại cũng bị đạo diễn nhất quyết xóa sạch. Chứ đừng nói đến cây kéo lớn sau này bị ‘hơ khô thẻ tre’, em gái Liễu còn có thể ở lại đoàn phim này sao?
Liễu Diễm Mai dùng đôi mắt ngấn lệ như một đứa bé vô tội bị bắt nạt nhìn chằm chằm mọi người. Nhưng cố tình, cô ta làm vậy lại khiến lớp trang điểm nhòe đi… Cũng tạo nên hiệu ứng đánh mạnh vào thị giác…
Vất vả lắm mới quay xong phân đoạn ngắn của Liễu Diễm Mai, cả đoàn làm phim đều tâm thần mệt mỏi mà từ trước đến nay chưa từng có.
Rốt cuộc sau này không cần gặp lại người này nữa rồi. Tạm biệt không tiễn, tuyệt đối đừng đến đây nữa!
Liễu Diễm Mai muốn tiếp tục bu theo anh Anh nói chuyện, anh Anh thì không thèm để ý đến cô ta, chạy nhanh ra cửa giống như có ác thú đuổi theo phía sau. Trợ lý nhỏ nhanh chóng hiện thân đi qua đóng cửa lại, ngăn Liễu Diễm Mai ở bên trong cửa.
“Thì ra ngôi sao đều tự cao tự đại.” Liễu Diễm Mai xém bị cánh cửa đập dập mặt, vẻ mặt không khỏi u oán nói.
Dư Uyển Uyển đi qua bên cạnh cô ta hoàn toàn lười phản ứng, mặt không thay đổi đi ngang qua, vội vàng đi tìm Giang Tinh Thần.
“Ngôi sao trẻ nửa hot nửa không cũng tự cao tự đại?” Liễu Diễm Mai lại thở dài, tiếp tục oán giận nói.
“…” Chẳng ai tiếp nhận lời này cả. Hừ, mọi người bị cô ép này như vậy còn tốt được sao? Không tự cao tự đại chẳng lẽ muốn tiếp tục nghe cô nói nhảm à?
Cuối cùng, người của Hồng Vân đều đi hết. Lúc Vi Phương Sơn rời đi thì nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt hiện đầy thất vọng và hối hận.
Điều này khiến cho Liễu Diễm Mai bắt đầu cảm thấy đến trời cũng sắp sụp đổ rồi. Lập tức nước mắt tràn mi mà ra. Cô ta lại làm gì sai rồi sao? Sao lại bị cả đoàn làm phim lạnh nhạt ghét bỏ thế này chứ? Con đường nhân sinh diễn dịch của cô ta còn chưa bắt đầu thì đã bị đả kích một cách tàn khốc như vậy rồi. Điều này khiến cô ta như nhớ lại lúc mình còn nhỏ, tựa như cô ta làm cái gì cũng sai vậy.
Cô ta có giọng quê đặc sệt, những chuyện cô ta làm đều bị các bạn đồng trang lứa chỉ trích, chế nhạo thủ đoạn của cô ta.
Thế giới này chính là vậy đấy, tàn nhẫn, lạnh lùng lại vô cớ vô lý.
Chỉ là, có lẽ cũng có mấy người tốt sẽ đối tốt với cô ta một chút.
“Này, cô vẫn ổn chứ?” Một anh chàng dáng vẻ mập mạp đưa khăn tay cho cô ta.
Chiếc khăn tay vừa cũ, lại còn vừa tản ra mùi kỳ lạ không chừng anh chàng mập này lau mồ hôi không biết bao nhiêu lần rồi. Rốt cuộc Liễu Diễm Mai vẫn không nhận lấy. Chỉ cực kỳ chật vật dùng tay lau nước mắt, sau đó ánh mắt đỏ ngầu uất ức nói: “Tôi không sao.”
Anh chàng mập dường như đoán được ý của cô, nhét khăn tay vào lại trong túi, cũng không để tâm mấy. Chỉ cười ha hả nói: “Người mới tiến vào cái giới này đều như vậy cả. Ngay cả anh Anh lúc mới vào cũng từng bị đạo diễn chửi mắng. Đạo diễn anh Bảo của chúng tôi coi như tốt tính đấy. Ít nhất anh ấy chịu cho người mới cơ hội. Nếu là đạo diễn lớn khác, đã sớm đuổi cô đi rồi.”
“Ừ, sau này tôi sẽ cố gắng thật tốt.” Liễu Diễm Mai xoa xoa cái mũi, tựa như một con thỏ nhỏ xông vào thế giới đồng thoại.
Anh chàng mập tên Đại Hùng không hiểu sao lại sinh ra một loại rung động nào đó với cô ta. Tình yêu của người trẻ tuổi vốn bất ngờ xuất hiện như vậy đấy. Có lẽ một giây sau, bạn sẽ biến thành nhân vật chính, gặp một cô công chúa lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
“Ờ… Liễu Diễm Mai này, đã đến lúc đóng cửa rồi, có phải chúng ta nên rời đi không?”
Lúc đầu, Đại Hùng thực sự chỉ muốn nói Liễu Diễm Mai rời đi, sau đó đóng cửa lại. Nhưng cho tới bây giờ, Đại Hùng lại muốn tiễn cô bé xinh đẹp khóc đến mức nhòe cả phấn này rời đi.
Thật ra trong nhận thức của mọi người, Liễu Diễm Mai vẫn còn rất nhỏ. Cô ta còn trẻ tuổi như vậy, đặc biệt là khuôn mặt chỉ cỡ bằng bàn tay sau khi được nước mắt tẩy rửa lộ ra vẻ đáng thương. Đại Hùng mới ý thức được, có lẽ, Liễu Diễm Mai vẫn còn là một đứa bé.
Tối hôm đó, Liễu Diễm Mai mang khuôn mặt lấm lem phấn được Đại Hùng có vóc người cường tráng quá mức dẫn đến quán nhỏ bên đường, ăn những món ăn ngon bày bán trong quán.
Lúc đầu thật ra cô ta cũng do dự, dường như nơi này không mấy hợp vệ sinh. Vì để tiết kiệm tiền nên ngày thường cô ta toàn là mua đồ về nhà tự làm ăn. Nhưng nhìn Đại Hùng bất chấp tất cả mà ăn, ăn như kiểu rất hạnh phúc, lòng của cô ta cũng bay bổng lên theo.
Lúc nhỏ cô ta muốn ăn những thứ này, mẹ sẽ dọa nạt cô ta ăn vào là bị viêm gan B. Khi cô ta trưởng thành, hoàn cảnh gia đình không tốt, nên không có tiền ăn mấy món ăn vặt này.
Lớn đến như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Liễu Diễm Mai ăn những món thế này. Lúc ngửi thì thấy rất hôi, nhưng bắt đầu ăn thì lại thấy thơm. Đủ loại thịt nướng lớn nhỏ đều rất có ý vị.
Đại Hùng nói với cô, “Ăn mực nướng nhất định phải kẹp với rau hẹ nướng.”
Trong miệng nhai những thức ăn có tẩm hương liệu thơm ngon, khiến dạ dày cô ta hạnh phúc tới cực điểm. Vào trời đông thế này, trong lúc trái tim cô ta tràn đầy thăng trầm, tràn ngập tức giận thì được ấm áp lần nữa. Còn Đại Hùng mời cô ta ăn ngon, cũng trong lúc bất tri bất giác mà trở nên đẹp trai hơn.
Đã rất lâu rồi Liễu Diễm Mai không được ăn như thế này, được cười như thế này, tùy ý mà nhấm nháp vui vẻ. Cô ta dường như trở lại lúc nhỏ không buồn không lo. Dưới ánh đèn đường mờ tối, Liễu Diễm Mai mang khuôn mặt lấm lem, tựa như một yêu quái nhỏ chưa từng thấy phố phường, thèm muốn hưởng thụ mỹ vị trong cuộc sống. Thậm chí trong lúc lơ đãng, dùng cái lưỡi liếm nước sốt ở khóe môi. Hành động này làm nổi bật vẻ đáng yêu của cô ta.
Đại Hùng bình thường đến mức không thể bình thường hơn lặng lẽ nhìn cô ta. Trong lúc thẫn thờ, vì cô gái không ra vẻ kiểu cách, lại mang theo vẻ ngây thơ trong sáng nào đó mà nhịp tim rối loạn.
Năm nay Đại Hùng hai mươi tuổi, tốt nghiệp trường bổ túc, được cậu giới thiệu đến làm công trong đoàn làm phim của anh Bảo. Ở Đế Đô có một căn phòng nhỏ, ba mẹ đều mất, nhưng có để lại một khoản tiền gửi ngân hàng. Anh ta có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng có sự ổn định của một người đàn ông, cũng đến lúc nên tìm một cô gái để hẹn hò, sau đó kết hôn sinh con rồi.
Ngày hôm sau, Dư Uyển Uyển theo thói quen, đến trường quay rất sớm để học lời thoại, nhưng lại trông thấy Liễu Diễm Mai đang bận rộn giúp đỡ vệ sinh.
“Chị Dư, chị đến rồi?” Liễu Diễm Mai không trang điểm lòe loẹt nữa, ngược lại giống thực tập sinh ngây thơ trong sáng đến đoàn làm phim.
“…” Dư Uyển Uyển nhìn cô ta, thật sự hết chỗ để nói. Ngày hôm qua thất bại như thế, thay đổi cách khiêu chiến lần nữa sao?
Vẻ mặt Dư Uyển Uyển khiếp sợ đi tới. Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao Liễu Diễm Mai có thể thành công rồi? Vứt bỏ mà không muốn, cùng da mặt dày không gì địch nổi, tuyệt đối là vũ khí sắc bén đánh đâu thắng đó của cô ta.
Dư Uyển Uyển không để ý tới cô ta, điều này khiến Liễu Diễm Mai suýt chút nữa rơi lệ tại chỗ.
Đại Hùng lại lén làm thủ thế cố lên với cô ta. Cô ta cũng không nhịn được mà quơ nắm đấm nhỏ giống Đại Hùng. Cứ thế lấy lại dũng khí lần nữa, đối mặt với những người không thích mình ở trong đoàn làm phim.
Người của xã kịch Hồng Vân lại thấy Liễu Diễm Mai thì đều nhìn nhau chẳng nói gì. Bọn họ sớm đã sớm quen với với tính tình mặt dày không chịu đi của em gái Liễu rồi.
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim thì không có phàn nàn gì nhiều về em gái Liễu. Em gái này luôn cướp việc làm, chia sẻ công việc với mọi người còn không tốt sao?
Huống chi, Đại Hùng nói em gái Liễu là bạn của cậu ấy. Đại Hùng là người thành thật, có quan hệ tốt với mọi người trong đoàn làm phim. Nếu Liễu Diễm Mai được Đại Hùng chiếu cố, vậy các bạn nhỏ cũng không có ý kiến gì.
Anh Bảo nhìn Liễu Diễm Mai thế nào cũng thấy phiền. Nhưng anh thật sự không thể nói được mấy lời căm ghét với người trẻ tuổi mới vào nghề được. Vì vậy làm như không nhìn thấy là coi như xong.
Chú Vi vừa đến đoàn làm phim, vừa nhìn thấy Liễu Diễm Mai thì có chút tức giận. “Sao cô lại tới đây? Không phải phần diễn của cô đã xong vào ngày hôm qua rồi à?” Thật ra Vi Phương Sơn là một tiền bối rất khoan dung. Nhưng con bé Liễu Diễm Mai này thật sự khiến ông quá phiền. Hơn nữa, hôm qua ông mới nhìn ra, lúc trước Liễu Diễm Mai đâu phải tìm ông thỉnh giáo vấn đề biểu diễn sân khấu, mà là đang dụ dỗ ông đấy chứ. Quan trọng là, Liễu Diễm Mai vẫn rất trẻ tuổi, không mấy thông tạo kỹ xảo quyến rũ. Thế cho nên chú Vi thân kinh bách chiến bị cô ta dụ dỗ n lần cứ thế không nhìn ra được.
Hiện tại thì tốt, người trong xã kịch Hồng Vân đều biết chuyện bị vạch trần rồi! Một ông chú sống gần nửa đời rồi cứ thế bị một cô gái trẻ đùa giỡn xoay vòng vòng.
Người trong xã kịch Hồng Vân biết, chắc hẳn Dư Uyển Uyển cũng biết. Sau khi Dư Uyển Uyển biết, Giang Tinh Thần có thể không biết sao?
Tối hôm qua, Tổng giám đốc Giang thế mà lại gọi điện thoại cho ông? Muốn tối nay cùng đi ăn cơm với ông?
Có trời mới biết người kia lại muốn chế nhạo ông nữa rồi đây!
Nghĩ tới đây, chú Vi cảm thấy tủi thân lại rộn lòng. Cả đêm hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay lại trông thấy Liễu Diễm Mai là phiền lòng. Thái độ của ông đối với Liễu Diễm Mai có thể tốt hơn sao?
Con gái bây giờ chẳng biết nghĩ thế nào nữa? Vì tiền mà muốn cào bới một ông chú như ông. Còn không thì là cậu Anh chỉ có tướng mạo, còn diễn xuất thì có thiên phú cực thấp.
Có triển vọng, có tài hoa, các cô gái ấy lại không muốn hẹn hò, không muốn đầu tư, không muốn chờ đợi. Cứ nhất định phải dùng thanh xuân đổi lấy cuộc sống giàu có? Quan trọng là bạn đổi được sao? Gặp phải người có lòng dạ hiểm độc, bị chơi đến trắng tay cũng không biết ấy chứ.
Thái độ của chú Vi lạnh lùng làm tổn thương người khác như vậy, cho dù Liễu Diễm Mai có kiên cường hơn cũng không đứng vững được. Cô ta khóc lóc chạy vào trong phòng của đám người Đại Hùng đang chuẩn bị đạo cụ. Hơn nửa ngày cũng không thấy đi ra.
Chú Vi cũng bỗng chốc tỉnh táo lại. Nhưng ông lại cảm thấy mình không có mắng Liễu Diễm Mai câu nào cả nha?
Buồn cười là, em gái Liễu Diễm Mai nhỏ nhắn thích khóc này, không hề bị chú Vi mắng mà cứ thế chạy đi, ngày thứ ba cô ta vẫn tiếp tục đến, ngày thứ tư cô ta cũng sang, ngày thứ năm…
Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều quen với sự hiện diện của cô ta. Cô ta lại không cần tiền lương, cùng lắm là ăn cơm hộp lại cố gắng theo sát đám người làm công cùng nhau làm việc.
Mọi người còn có thể nói gì đây? Cô ta cũng không tiếp tục bu quanh anh Anh, chỉ liên tục dùng đôi mắt tròn xoe điềm đạm đáng yêu đắm đuối đưa tình đứng ở một bên nhìn cậu Anh, khiến cho cậu Anh có chút không được tự nhiên.
Cho nên mặc dù không chịu được với diễn xuất của cô ta, mọi người cũng tập làm quen quên đi sự tồn tại của cô ta rồi.
Đám nhân viên đều bí mật nói với nhau, thật ra Liễu Diễm Mai và Đại Hùng đang hẹn hò.
Sau khi Dư Uyển Uyển nghe thấy lời đồn này thì hai mắt muốn lòi ra. Không phải cô ghét bỏ dáng người tướng mạo thân phận của Đại Hùng. Mà là, Đại Hùng như thế thật sự không thể nào là đồ ăn của Liễu Diễm Mai được.
Cho dù Liễu Diễm Mai vẫn chưa trưởng thành, nhưng tính cách cũng đã định hình rồi. Cô ta nhất định muốn một bước lên trời, cá chép hóa rồng. Dân thường như Đại Hùng cho dù có đối tốt với cô ta thế nào cũng sẽ không thỏa mãn được lòng hư vinh của cô ta.
Thế nhưng cố tình ngay cả Dư Uyển Uyển cũng tận mắt thấy, Liễu Diễm Mai và Đại Hùng ân ái đằm thắm. Không, dùng lời của Liễu Diễm Mai, cô ta và Đại Hùng chỉ là bạn tốt. Thế nhưng lúc nào cô ta cũng dính với Đại Hùng, làm nũng với Đại Hùng.
Về sau Dư Uyển Uyển không chú ý đến Liễu Diễm Mai nữa. Càng quen biết Liễu Diễm Mai, càng cảm thấy so đo với cô ta không hề có bất kỳ giá trị nào.
Có lẽ, tương lai có một ngày, Liễu Diễm Mai sẽ một bước lên trời lần nữa, trở thành một sự tồn tại mà cô phải ngẩng nhìn. Thế nhưng, đến lúc đó, vẫn sẽ có người nhớ tới một mặt ngây thơ buồn cười này của cô ta.
Khó khăn lắm Dư Uyển Uyển mới buông bỏ xuống được. Thế nhưng Liễu Diễm Mai vẫn luôn ở trước mặt cô, khoẻ mạnh hoạt bát khí thế bừng bừng cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Mọi người đều biết, anh Anh là một diễn viên rất chăm chỉ. Anh diễn vai diễn mới Vạn Nhất Lương này cực kỳ hao sức. Cho nên thỉnh thoảng anh Anh sẽ đến đoàn làm phim sớm chút để quay phim, học thuộc lời thoại, tìm cảm giác. Đây là sự thật mọi người đều biết.
Sau đó, có một ngày, lúc Dư Uyển Uyển đến thì nhìn thấy vẻ mặt Đại Hùng tức giận nhìn anh Anh. Liễu Diễm Mai đáng thương tội nghiệp vẫn luôn đứng ở một bên, bụm mặt khóc.
Cổ áo của anh Anh bị xé rộng ra, điều này khiến anh cực kỳ tức giận. Cau mày nhìn Liễu Diễm Mai. “Cô thật sự muốn đàn ông như thế thì đến hộp đêm đi. Trong hộp đêm có rất nhiều đàn ông thích loại người như cô. Cô không phải là gu tôi thích, cho nên đừng có tiếp ực ưỡn ẹo ở trước mặt tôi.” Anh Anh nói rất độc miệng, không hề chừa chút tình cảm và thể diện cho cô gái này.
Đại Hùng bị chọc tức, thậm chí muốn động thủ đánh anh Anh, lại bị anh Anh từng luyện quyền anh bắt được tay.
“Không phải đàn ông nào cũng thích bị phụ nữ nhảy vào ôm ấp. Cho dù là muốn lên giường cũng phải là đôi bên tình nguyện! Không phải nói người Hoa chúng ta kín đáo sao? Sao còn có kiểu người bị từ chối rồi mà vẫn muốn nhào vào lòng người khác thế? Tôi nói thẳng, ta không muốn! Cô gái này còn muốn động tay động chân với tôi. Thật sự quá mức rồi.”
Theo mỗi một câu nói của anh Anh, Đại Hùng như bị đánh cho một quyền. Sắc mặt của cậu ta càng lúc càng khó coi, không thốt ra được câu nào, đôi môi run rẩy.
Liễu Diễm Mai lại như bị tổn thương, không nói câu giải thích nào, chỉ luôn khóc.
Đại Hùng nhìn cô ta như nhìn một đứa ngốc.
Từ đầu đến cuối Dư Uyển Uyển không dám đi vào, chỉ ngượng ngùng đứng ở ngưỡng cửa.
Người trong đoàn làm phim đến càng lúc càng nhiều. Mọi người đều không hẹn mà cùng đứng ở ngoài cửa vây xem.
Rốt cuộc Liễu Diễm Mai không nhịn được, khóc chạy ra ngoài. Đại Hùng lại như kẻ đần, đứng ì ra đó như một tảng đá.
Sau đó Đại Hùng rời khỏi đoàn làm phim, cũng rời khỏi Apple. Đại Hùng chuyển qua làm tài xế xe taxi.
Chuyện này tựa như một đám mây đen bao phủ ở trong đoàn. Có điều Liễu Diễm Mai đi rồi, các thành viên khác trong đoàn đều tiến vào trạng thái làm việc.
Hình tượng người mẹ tốt truyền thống Trung Quốc do chị Cốc diễn đã lọt vào mắt ba phần. Chị như tìm được rất nhiều linh cảm trong lúc sống chung với con trai của mình.
Càng lúc chị Cốc càng tiến vào trạng thái, hơn nữa thông qua bộ phim này, làm tăng thêm sự giáo dục gia đình, cùng hiểu cách sống chung với người nhà.
Chị nói, đây là một bộ phim nhất định sẽ nổi tiếng.
Lão sư Phùng vẫn giống như trước diễn tốt vai bà ngoại, chỉ có điều bà ở trong bộ phim này cực kỳ gây cười. Vạn Nhất Lương đi công tác xa nhiều ngày không về nhà sau khi Hứa Mỹ Lệ được gả tới, thế là bà cụ sống chết chặn anh ở ngoài cửa nhà, không cho vào. “Cậu đến giao hàng chuyển phát? Bán bảo hiểm? Đúng rồi, có phải cậu đến tẩy hút khói dầu? Không đúng, không đúng, cậu là ai ấy nhỉ? Cháu nội của ta!”
Vạn Nhất Lương tái mặt tại chỗ.
Cả bộ phim lúc nào cũng có thể phủ đầy tiếng cười. Ngay cả cô nàng “tomboy” Dư Uyển Uyển cũng có một mặt kích hoạt khiếu hài.
Bốn người trẻ tuổi trong nhà đúng lúc đều có ở nhà, vì vậy liền chụp một bức ảnh gia đình, gọi là bốn anh em.
Sau đó, anh Hai hỏi, “Lão Tam, em còn giữ kiểu tóc này làm gì thế? Có thể nhất trí cùng ba anh em còn lại không?”
“Nhưng nếu không để kiểu tóc đuổi ngựa này, mẹ của em sẽ điên lên mất!”
“…” Có lẽ lúc đó, ba người còn lại mới nhớ tới lão Tam là một cô gái.
Diễn xuất của Vi Phương Sơn càng không phải nói nhiều. Mặc dù trước đó ông đều diễn những vai diễn trong chính kịch[].
[] Chính kịch: một loại kịch chính, gồm bi kịch và hài kịch. Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.
Thế nhưng, một ông chú theo phong cách đỏm dáng lại khơi dậy sự sáng tạo trong ông. Ông diễn từ đầu đến cuối, cho dù không nói lời nào, nhưng chỉ một nét mặt thôi cũng có thể người ta cảm thấy buồn cười.
Thông qua xuất diễn, Vi Phương Sơn cũng quen thuộc với Cốc Tuyết Hàm. Chị Cốc cũng không làm cao, thỉnh thoảng sẽ cùng chú Vi tạo ra một tiết mục ngắn gây cười. Cả đoàn làm phim đều cực kỳ hài hòa.
Anh Anh diễn nhân vật Vạn Nhất Lương này rất khó. Anh khóc thật sự rất mất sức. Đặc biệt là lúc Dư Uyển Uyển ở một bên ăn khoai tây chiên, anh phải khóc cho được. Cảnh này “NG” rất nhiều lần, anh Anh cũng là lần đầu tiên nghiền ngẫm lại nội tâm của Vạn Nhất Lương.
Thái độ nghiêm túc làm việc của anh Anh vẫn luôn được người trong đoàn làm phim tán thưởng.
Ngay cả chú Vi không thể không thừa nhận, đối mặt với anh Anh, dường như ông lại nhìn nhầm rồi. Chú Vi rất muốn nói, “Anh Anh nỗ lực như vậy, chắc chắn sau này bất khả hạn lượng.”
Kết quả còn chưa nói ra đã bị cháu của mình là Lôi Thần Úy chặn họng lại, “Ông cậu, cậu tuyệt đối đừng khen ngợi người khác.” Lời khen của ông tựa như lời nguyền vậy đó.
Đúng vậy, sắc mặt anh Bảo cũng có chút xám ngắt. Thế nhưng anh và cậu Anh là đồng bạn hợp tác lâu dài.
Tiểu Nhạc là một cậu anh Hai tốt, tính cách rất tốt. Diễn xuất cũng có mặt riêng biệt của mình. Lúc anh vào xã kịch Hồng Vân, các tiền bối liền khai quật ra mặt hài hước của anh không phải không có đạo lý.
Vạn Nhị Lương như một cây súng liên thanh, mặt vô cảm mà miệng thì lại phun ra một đoạn độc thoại dài, công kích truyện tranh đảo quốc phá hủy lịch sử của Trung Hoa chúng ta. Sau đó nói đến mức kích động, đến mức toát mồ hôi, cầm áo sơ-mi lên lau mồ hôi, lại không cẩn thận để lộ ra áo ba lỗ Long Miêu.
Không thể không nói, có một vài biên kịch không thể nghĩ đến tiết mục ngắn, anh cũng rất cẩn thận bổ sung vào. Khiến cho nhân vật Nhị Lương này gần như cả người đều là cười.
Mặc dù Lôi Thần Úy mới mười bảy tuổi, nhưng là diễn viên lão làng biểu diễn kịch sân khấu hơn mười năm.
Dư Uyển Uyển cũng không biết phải nói cậu là Tinh Linh được sinh ra vì diễn xuất, hay tán thưởng cậu là diễn viên lão làng có nhiều kinh nghiệm.
Lôi Thần Úy thật sự rất xuất sắc. Cậu mới mười bảy tuổi, phong cách lẫn cử chỉ đều là diễn.
Cậu diễn một cậu chàng mập khôi hài. Cậu chàng mập vừa mở miệng là vẻ mặt kia có thể khiến cho tất cả mọi người cười đến đau bụng.
Lúc cậu chàng mập này ở thời kỳ trưởng thành gặp phải đả kích mơ ước bị đánh nát. Nhìn vào ánh mắt của anh chàng mập kia bạn cũng sẽ bởi vì đứa bé này nản lòng thoái chí mà cảm thấy khổ sở.
Rock and roll, không phải bạn muốn rock là rock được. Đám bạn của bạn chỉ muốn thông qua bạn để quen biết với đám nữ sinh kia thôi.
Rock and roll, thật ra cũng là một thái độ.
Cho dù cậu chàng mập này bị mẹ kế kéo đi xã giao khắp nơi, đưa đến chỗ giáo sư già học mĩ thanh? Cậu cũng có thể tự mình làm nên rock and roll.
Cậu không có đồng đội, nhưng cậu có sự quan tâm yêu thương của người nhà, cậu có thể ở trước mặt người nhà hát đến tê tâm liệt phế, dù bọn họ nghe không hiểu cậu đang hát gì. Sau đó bọn họ sẽ bắt đầu ra sức vỗ tay. Đây chính là mĩ thanh mà cậu học được?
Cả bộ phim ở trong tiếng cười, người một nhà tràn ngập yêu thương và thấu hiểu.
“Gia đình mới” cứ thế kết thúc trong tiếng cười nói rộn ràng.
Bởi vì hợp tác cực kỳ vui vẻ, Apple và Hồng Vân quyết định tăng nhanh bước tiến hợp tác.