Lúc ra cửa, Khang Ngôn còn đang suy nghĩ đến tột cùng là phải mặc chính trang, hay là mặc đồ bình thường đi chơi, Thẩm Bạch cười nói:“Là đi gặp cha mẹ chồng, đâu phải đi gặp đối tác đâu mà em lo lắng vậy.”
Vốn định chín giờ liền xuất môn đơn giản như vậy lại khiến hai người cãi nhau ầm ỉ đến giờ rưỡi mới thật sự xuất phát.
Trên đường đi, ngay từ đầu Thẩm Bạch lái xe, Khang Ngôn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Đợi lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Bạch cầm lấy tay Khang Ngôn, mang theo tươi cười an ủi nói:“Đừng quá lo lắng, có anh ở đây.”
Khang Ngôn không nói gì, trừ việc y không biết nên trả lời hắn thế nào, càng nhiều cũng bởi vì trong nội tâm bắt đầu cảm động. Trong lúc này bỗng cảm thấy, mình đã có cái gọi là “ Người nhà ”.
Tầm h, ánh mặt trời trở nên chói mắt, bởi vì tuyết đọng nên toàn bộ cảnh vật cảm giác như đều trở nên sinh động, Thẩm Bạch nói qua một giờ nữa là có thể về đến nhà.
Nói thật, tuy mỗi năm đều về nhà một vài lần, nhưng mấy năm qua, chưa có lần nào Thẩm Bạch khẩn trương như lần này.
Sau khi chuyển khỏi nhà sống tự lập, Thẩm Bạch cơ hồ rất ít về nhà, nhưng đêm vẫn cố về nhà ăn cơm. Chỉ là trên bàn cơm luôn tìm không cảm xúc hạnh phúc dĩ vãng, mặc dù mọi người đều cố gắng đem không khí sinh động lên, nhưng cuối cùng nhất đều cảm thấy bị cái gì đó đè nén.
Trong đó, để cho Thẩm Bạch khó chịu nhất chính là, mẹ tựa hồ một mực cũng không chịu tha thứ cho mình, luôn gây khó dễ với Thẩm Bạch.
Đối với việc mẹ đồng ý mình cùng Khang Ngôn về nhà, trong lòng Thẩm Bạch cũng đủ ngũ vị tạp trần, không hiểu được mẹ hắn đang nghĩ cái gì, thoạt nhìn là hảo dấu hiệu, nhưng trong lòng hắn vẫn không tan được bất an .
Trong lòng nghĩ rất phức tạp, lại không thể biểu lộ ra trên mặt, không thể cho Khang Ngôn áp lực.
“Khang Ngôn à, chuẩn bị đi gặp cha mẹ chồng nha.”
Sau khi xuống xe, Thẩm Bạch một mực nắm tay Khang Ngôn , bất quá tại thời điểm đi qua cửa, Khang Ngôn tránh tay ra. Thẩm Bạch tự nhiên cũng tinh tường, vì thê không có nắm tay Khang Ngôn nữa.
Nhấn chuông cửa trước, Khang Ngôn nói muốn trước chỉnh trang y phục, Thẩm Bạch lại nhắm trán y hạ xuống một cái ôn nhu hôn.
Mở cửa là Lý tẩu, thấy Thẩm Bạch, nụ cười trên mặt Lý tẩu càng tươi hơn. Lý tẩu ở Thẩm gia cũng gần ba mươi năm, tuy nói là người giúp việc, bất quá cũng đã được coi như người một nhà
“Đến đến, mau vào, bên ngoài lạnh lắm đó nha.”
Một bên đón lấy lễ vật mà Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn mang đến , một bên dẫn người vào trong.
“Anh hai, anh …” Thấy Thẩm Bạch tiến đến, Thẩm Nguyệt cười chào đón, thấy Khang Ngôn đi sau, lập tức hiểu rõ “Xin chào, nghe anh hai nói nhiều về anh rồi, lần đầu gặp mặt.”
“Xin chào.”
Vốn Thẩm Nguyệt còn đánh tính cùng Khang Ngôn ôm cái ôm hoan nghênh, thì trùng hợp cha Thẩm Bạch cũng từ trên lầu đi xuống.
Thoáng cái không khí tựa hồ trở nên khẩn trương lên, Thẩm phụ nhìn thoáng qua Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn, nghĩ một lát rồi mới nói:“Đều ngồi đi, đến tâm sự.”
“Cháu chính là Khang Ngôn sao?” Thẩm phụ giống như cười mà không phải cười nhìn Khang Ngôn, điều này làm cho trên mặt Thẩm Bạch cùng Thẩm Nguyệt thoáng cái xuất hiện biểu tình phức tạp.
“Bác trai, bác hảo ” Khang Ngôn liền đứng dậy, lễ phép cúi đầu “Lần đầu gặp mặt.”
Ngồi ở bên phải Khang Ngôn, Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua cha, lại nhìn thoáng qua Khang Ngôn, mới cùng ông anh trao đổi ánh mắt. Khang Ngôn như trước bảo trì lễ phép mỉm cười đứng, Thẩm phụ nhìn Khang Ngôn từ trên xuống dưới, đối với Thẩm Bạch nói:“Haha, người trẻ tuổi, tính nết cũng thay đổi rồi sao?”
Rốt cục thở dài một hơi, Thẩm Bạch cùng Thẩm Nguyệt tự nhiên là minh bạch ý tứ của cha, Thẩm Bạch lôi kéo Khang Ngôn ngồi xuống.
Tình huống so với dự đoán tốt hơn nhiều, cha không có quá làm khó dễ Khang Ngôn, làm cho Thẩm Bạch thanh thản nhiều lắm, Thẩm Nguyệt tự nhiên cũng vì anh hai mà cao hứng.
Bốn người đàn ông ngồi cùng một chỗ nói chuyện, Thẩm phụ đa số là hỏi công việc của Thẩm Bạch trong năm nay, nói mấy lời thấm thía, gợi ý Thẩm Bạch về công ty nhà mình làm nhưng lại bị hắn chuyển qua đề tài khác.
“Đến nhà rồi a.”
Men theo phương hướng thanh âm, Khang Ngôn thấy Thẩm mẫu cùng một cô gái hơn hai mươi tuổi đi vào, nghĩ thầm chắc cô chính là Chu Thiến.
“Mẹ, sao về nhanh thế, bọn anh hai mới tới không lâu đó.”
Mang theo tươi cười, Thẩm Nguyệt đứng dậy, ôm lấy vai Thẩm mẫu, liền cười hì hì nói:“Mẹ, hôm nay là đêm , mẹ đáp ứng con rồi đó, không được thất hứa đâu nha.”
Con trai làm nũng cũng có cái đáng yêu, trong nhà này cũng chỉ có hai an hem, dù là lý do nào, hôm nay cũng không thích hợp để phát tác tâm tình không tốt, Thẩm mẫu đương nhiên phải tiếu ý doanh doanh.
Nhìn thoáng qua Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn, thấp giọng cùng Chu Thiến nói vài thứ, Chu Thiến liền dẫn Thẩm Nguyệt xem quà cáp đã mua đủ chưa, Thẩm mẫu mỉm cười đối Khang Ngôn nói:“Khang Ngôn, cậu đi theo tôi đi, tôi có vài chuyện muốn nói.”
Đến tột cùng muốn nói gì, Thẩm Bạch không khỏi có chút lo lắng, mẹ hắn tuy không phải một phụ nữ “ác độc” nhưng về vấn đề tính hướng của hắn thì vẫn luôn sắm vai nữ phụ xấu xa.
Ngược lại Thẩm phụ xem thấu tâm tư Thẩm Bạch “Yên tâm đi, mẹ con không quá mức với người trong nhà đâu.”
Lời của cha ít nhiều khiến Thẩm Bạch có điểm an ủi, bất quá nhìn bóng lưng của Khang Ngôn đi theo mẹ hắn lên lầu, trong nội tâm phức tạp khó nói……