Edit: Quan Vũ.
Không hề duy ngã độc tôn nữa, từ bỏ sự kiêu ngạo ngông cuồng, chỉ còn lại sự luống cuống, bất lực, bất đắc dĩ, anh lắc đầu: “Hạ Sơ, đừng ép anh, anh cũng không có cách nào.”
Anh không cam lòng đâu, không phải là đối với bản thân, mà là đối với cô, làm sao anh nỡ khiến cho bàn tay của cô bị vấy bẩn, không nên đâu.
“Cho nên cứ như trước kia, người lạ d: không được sao? Tôi không muốn có một ngày, tôi trở nên giống như anh, Tả Thành.”
Anh giết người như ngóe, toàn thân chứa toàn độc dược, là hoa anh túc, chỉ cần dính phải là không thể chết tử tế nổi.
Sao cô có thể giống như anh? Sao có thể?
Nếu như, có thể không gặp nhau thì tốt rồi; mặc dù không thể như thế, nhưng nếu có thể không hận không yêu thì được rồi; dù sao thì, nếu như có thể quen biết những người khác thì cũng tốt thôi. Nhượng bộ như thế còn chưa đủ sao?
Treo một nụ cười dứt khoát trên môi, tựa như anh túc nhuốm máu, mê người an ổn tùy ý, anh hỏi vặn lại từng chữ: “Người lạ? Anh không làm được, em có thể làm được sao? Giang Hạ Sơ, giống như em không thể không hận anh vậy, anh cũng không thể không yêu em. Vậy thì tại sao chúng ta có thể làm người lạ? Sao có thể làm người lạ? Em nói cho anh biết, nói cho anh biết đi.”
Tả Thành là băng ngàn năm, bên ngoài cứng rắn, nhưng không biết đằng sau sự băng hàn ấy thì sẽ là sự điên cuồng đến nhường nào.
Chẳng qua là Giang Hạ Sơ lại làm như không thấy, Tả Thành sao có thể giống hàn băng ngàn năm hơn Giang Hạ Sơ được, cô lại cười, yên ả như thế: “Hừ.” Cười muốn chảy nước mắt, giễu cợt: “Giống như là bây giờ, anh nói, cuối cùng là kiếp trước tôi thiếu anh bao nhiêu thế, cuối cùng là có bao nhiêu lợi nhuận, ngày hôm qua, hôm nay, thì còn lại bao nhiêu.”
Kiếp trước phải thiếu nợ đến bao nhiêu, nên kiếp này mới có thể hành hạ lẫn nhau đến như vậy. Trước giờ cô không tin kiếp trước kiếp này, nhưng ngoại trừ nghĩ ra thứ hoang đường như thế, thì cô không tài nào tìm ra một lời giải thích nào được.
Có lẽ, thật sự có kiếp trước; có lẽ, có nợ kiếp trước nên kiếp này trả lại, có lẽ cả đời này, là để Giang Hạ Sơ trả nợ cho Tả Thành…… Rất hoang đường ấy chứ, gặp gỡ Tả Thành, cái gì cũng trở nên hoang đường, Giang Hạ Sơ cũng bắt đầu hình thành thói quen rồi.
Anh cũng cười, vẫn lạnh, nhưng lạnh chỉ vì Giang Hạ Sơ, chỉ vì đối mặt với Giang Hạ Sơ, Tả Thành luôn luôn lòng đau như cắt, chỉ có đau: “Anh không tin kiếp trước.”
Nếu thật sự có kiếp trước, khoản nợ kia, chắc chắn cũng là mình……
Cô làm lơ, mi dài khẽ run, rũ xuống, như độc thoại: “Chắc chắn là quá nhiều, nếu không thì tại sao nhiều năm như thế mà vẫn không thể hiểu nổi.”
Ngày hôm nay, ngày hôm qua, năm năm trước, sáu năm trước, mười một năm trước, toàn là trả nợ cả, toàn là……
Dường như anh cho rằng, anh từng tạ ơn vì được gặp nhau, nhưng cô chỉ coi đó là nợ.
Khóe môi mím thành một đường trắng bệch, giống như phá tan ra thì cũng không thể khiến cho ánh sáng sắc lạnh bên trong con ngươi của anh trở nên ấm áp một chút, im lặng giống như một khúc gỗ khô cằn. Không khỏi tự giễu: “Lần nào cũng như thế này, cứ không muốn thấy anh như thế?”
“Anh biết à.” Cô cười lạnh, không phản bác.
“Coi như là anh không biết.”
“Tả Thành, dù sao thì tôi cũng không thể thắng anh được, lại là tôi thỏa hiệp một lần nữa.” Lời vừa dứt, dung nhan trang nhã không tì vết xám xịt một mảnh, cô xoay người. Thật là đau quá, cưới cùng là đau chỗ nào vậy? Ban đầu là đầu, nhưng bây giờ lại cảm thấy dường như không phải vậy, không thể phân biệt được nữa.
Nợ ngày hôm nay, đã đủ cả rồi, cô đã không thể gượng dậy được nữa.
Tả Thành cũng xoay người, không muốn nhìn bóng lưng kiên quyết của cô. Anh đối với cô như trên đầu quả tim, còn cô lại cầm lưỡi dao tùy tiện đâm vào, đau đớn cứ ùn ùn kéo đến. Ngón tay trắng nõn, xìu xuống ảm đạm như những tờ giấy chồng lên nhau, bàn tay có đẹp đi nữa thì cũng chỉ giống như vật chết không có nhiệt độ, rất chướng mắt.
Rất lâu sau, cuối cùng thì quay đầu lại, ngay cả bóng dáng của Giang Hạ Sơ cũng không tìm thấy nữa, khuôn mặt anh tuấn như bức tranh thủy mặc ngàn năm giăng kín bụi mù, tối tăm cũ kỹ. Anh mệt mỏi, giọng nói cũng vô lực: “Anh sợ anh đồng ý một cái thì sẽ không bắt được em nữa.”
Cho nên, cho dù cô giãy giụa thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng không dám buông tay.
Hít thở thật nhẹ nhàng, yên ắng như thế, anh mới có thể cảm nhận được rằng thì ra anh vẫn còn sống, tại sao còn sống, nếu như chết, thì có phải cô sẽ vui hay không?
Chẳng qua là, anh không sợ chết, nhưng lại sợ Địa Ngục vắng bóng cô.
Cánh cửa, Tiến thúc kinh ngạc đứng đó hồi lâu, thiếu gia nhà ông, gặp gỡ Giang Hạ Sơ, tóm lại là bất hạnh nhiều hơn hạnh phúc.
Nếu mùa đông mười một năm trước, Giang Hạ Sơ không xuất hiện, có lẽ thiếu gia sẽ không có cảm giác sống, nhưng ít ra thì không có ai có thể tổn thương cậu ấy chút nào.
Tiến thúc cũng không đành lòng, đau lòng hô lên: “Thiếu gia.” Muốn nói nhưng lại do dự chẳng biết nên nói hay không, “Hạ Sơ tiểu thư, cô ấy ——”
Con ngươi đen khẽ nâng lên, đôi mắt ẩn chứa sự trầm lắng như những ao tù nước đọng, khẽ mỡ đôi môi, d:@[email protected]||ê@udn [email protected] che giấu tất cả mất mác, anh vẫn thế, vẫn là cái vẻ lạnh nhạt sâu lắng ấy: “Tài liệu.”
Hơi chần chừ, tài liệu cầm tay trên mặt đất, Tiến thúc cau mày, e rằng có một trận mưa gió sẽ kéo đến.
Những đốt ngón tay ngọc rõ ràng như gốm sứ, lướt qua bề mặt của lớp vỏ đen, có vẻ nhợt nhạt. Anh không nói, đôi mắt lạnh lùng hơi biến đổi, dần dần rét lạnh, bắt đầu tối mịt.
Sự tịnh mịch ẩn giấu sự lạnh lẽo như thế, Tiến thúc không khỏi cảm thấy thận trọng: “Tề Dĩ Sâm chính là bác sĩ chủ trị cho Hạ Sơ tiểu thư vào năm năm trước, chính cậu ta đã hoán đổi thi thể vào trong phòng bên của Hạ Sơ tiểu thư năm đó, nói cách khác, chính cậu ta đã giúp đỡ tiểu thư chạy trốn, hơn nữa, trong năm năm này, mỗi tháng tiểu thư cũng sẽ đến bệnh viện ba ngày.” Dừng một chút, cân nhắc phải trái, rồi tiếp tục, “Hơn nữa, cứ một tháng một lần, Tề Dĩ Sâm cũng sẽ sắp xếp tâm lý trị liệu cho Hạ Sơ tiểu thư, bác sĩ chủ trị là bác sĩ có uy tín trong giới tâm lý học, chuyên nghiên cứu về những chứng bệnh rối loạn tâm lý, dường như Tề Dĩ Sâm đã biết bệnh của Hạ Sơ tiểu thư.”
Ngón tay của Tả Thành ngừng lại, hơi híp đôi mắt đen tuyền lại, tối đen như màn đêm không một điểm sao, trông nháy mắt phủ một màu thất vọng yếu ớt.
Năm ấy Giang Hạ Sơ mười bảy tuổi, một năm ác mộng, tỉnh lại thì quên rất nhiều, lẩn quẩn cũng rất nhiều, cô không biết, có một loại rối loạn tâm lý sẽ khiến người ta không thể nhận thức được thân phận bản thân, nơi chốn hoàn cảnh và trí nhớ, hoặc là hoàn toàn phân liệt, trên chuyên ngành gọi là chứng bệnh tâm lý.
Rất lâu không nói gì, đầu ngón tay lướt qua những con chữ ghi chép trong năm năm về cô, động tác hơi vụng về nhưng cẩn thận, anh khẽ lẩm bẩm: “Thật may rằng, cô ấy vẫn chưa biết.”
Không biết, chứng bệnh tâm lý, không biết một năm mê man kia, không biết cô đã từng không phải là cô, không biết, anh ích kỷ xóa bỏ trí nhớ của cô…… Thật may rằng, vẫn chưa biết được……
Gặp Giang Hạ Sơ, thiếu gia động tình tổn trí, Tiến thúc lại bình tĩnh: “Nếu như Tề Dĩ Sâm nói cho tiểu thư ——”
Tả Thành nhanh chóng ngắt lời: “Tôi sẽ không để cho hắn có cơ hội nói ra khỏi miệng.”
“Người này, không thể đụng vào được, anh ta không thể trở thành Quý Khiêm Thành thứ hai.”
Không thể dẫm lên vết xe đổ đâu, gỡ xuống lớp vỏ ngoài quật cường dửng dưng của Giang Hạ Sơ, thì chính là một cái xác đã thối rữa chẳng còn gì từ rất lâu rồi, rồi lại trải qua ác mộng năm mười bảy tuổi không thể gượng dậy lần thứ hai.
Tả Thành lặng im, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh lẽo u buồn giống như một cái hồ nước đang lạnh dần vào cuối thu, chỉ có lời nói thì rực nóng lên: “Tôi cũng không cho phép.” Khẽ mím môi, khóe môi mở ra, d:@[email protected]||ê@udn [email protected] giống như đóa hoa anh túc xinh đẹp, “Có đôi khi, một người phải biến mất, thì có rất nhiều loại biện pháp, có một loại cách hay khiến cho anh ta không còn tồn tại, nó rõ rành rành trong trăm phương ngàn kế, lại có thể khiến cho tất cả mọi người đội ơn.”
Hơi thở thị huyết nồng nặc như thế, Tiến thúc cũng chẳng xa lạ gì, đây mới là Tả Thành, ông biết, đôi tay của Tả Thành đẹp đến không chân thực kia có sự hung ác cùng cực đến bực nào. Tề Dĩ Sâm, có phải nên vui mừng hay không, thiếu gia có tín ngưỡng như thế:
Muốn tiêu diệt, không thể để đường lui.
Có thể giết rồi bôi trét, có khi là một viên độc dược bọc đường quanh nó, người trước nâng người sau lên, chẳng qua là Tả Thành cuồng hơn người trước, Tề Dĩ Sâm là người đầu tiên.