Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

chương 56: có một loại tình yêu gọi là độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Quan Vũ.

Có thể giết rồi bôi trét, có thể là một viên độc dược bọc đường quanh nó, người trước nâng người sau lên, chẳng qua là Tả Thành cuồng hơn người trước, Tề Dĩ Sâm là người đầu tiên.

“Bối cảnh của Tề Dĩ Sâm cũng không đơn giản, chuyện trong bệnh viện đã bị người ta động tay động chân, ₯‖ẽễὪ Đ[email protected]`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ không tra ra bất cứ thứ gì cả, bị người ta cố ý lén giấu đi rồi.” Chân mày nhíu thành một nếp nhăn nhỏ, Tiến thúc rất ít khi không có chút manh mối nào.

Tề Dĩ Sâm không đơn giản, tại sao có thể không đơn giản, người có thể giấu Giang Hạ Sơ năm năm a……

Con ngươi đen của Tả Thành ẩn chứa hàn quang, đầu ngón tay lướt qua đường gấp thật sâu trên cái bìa đen: “Bệnh tim bẩm sinh, hẳn rất dễ phát bệnh nhỉ.” Khóe môi nhếch lên, “Tìm ra bác sĩ chủ trị của Tề Dĩ Sâm, mặc kệ dùng cách gì, tìm ra người có thể điều trị của Tề Dĩ Sâm, hẳn là không ở trong nước.”

Khóe miệng Tả Thành nhếch lên, bờ môi tạo thành một đường tuyệt mỹ, giống như hoa anh túc nở thật mê hoặc.

Quả nhiên, cho dù Tề Dĩ Sâm biến mất, thì mọi người cũng sẽ chỉ đội ơn đi.

Thì ra là có lúc, cứu một người chỉ là một loại cách giết người.

Tả Thành, quả nhiên là đóa hoa anh túc có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng toàn thân toàn là độc dược.

Nơi trán của Tiến thúc đổ mồ hơi lạnh ròng ròng, cách thiết kế đi vào chỗ chết như thế, không khỏi thật mạo hiểm, song, lòng Tiến thúc hơi âu lo: “Tề Dĩ Sâm thì dễ xử lý rồi, nhưng mà trong chuyện này, Hạ Sơ tiểu thư thì không thể đoán trước được, ngộ nhỡ, cô ấy cũng——”

“Không có ngộ nhỡ.” Đáy mắt thoáng qua vẻ nặng trĩu như sương mù buổi hoàng hôn, “Giang Hạ Sơ có thế không yêu tôi, nhưng mà cô ấy không thể yêu bất cứ ai.”

Giang Hạ Sơ là lá bài duy nhất Tả Thành không thể định liệu được, có cả ngàn cái ngộ nhỡ, anh phải làm sao mới không có cái ngộ nhỡ, thật ra thì chính anh cũng không biết nữa, cái chắc chắn duy nhất chính là anh không cho phép. Anh có thể bỏ qua cho cô không yêu, nhưng nếu như là người khác thì tuyệt đối không thể được.

Tiến thúc cười khổ, thiếu gia chỉ cần gặp Giang Hạ Sơ là lòng người đại loạn, ông biết, Giang Hạ Sơ kia, thiếu gia tuyệt nhiên có muốn cũng không thể nắm trong lòng bàn tay được, thậm chí người bị nắm trong tay kia vẫn luôn luôn là thiếu gia nhà mình, Tiến thúc cũng không thể hồ đồ: “Cho dù là ₯‖ẽễὪ Đ[email protected]`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ không thương, năm năm qua, luôn luôn là Tề Dĩ Sâm theo giúp Hạ Sơ tiểu thư, nếu như——”

“Không có nếu như.” Giang Hạ Sơ có thể cảm kích, nhưng không thể yêu, có thể không tha, thế nhưng có thể giữ lại.

Con ngươi đen lướt qua Tiến thúc, lạnh như băng trong phút chốc, chất vẫn không tha như thế, còn có thể nói gì chăng, Tiến thúc lặng thinh, ông mệt mỏi, bất đắc dĩ, e rằng không thể làm gì thiếu gia.

Giang Hạ Sơ, tốt, không phải giống như thế, ai cũng không thể trả nổi cái giá cao đó.

“Vậy bây giờ tôi bắt đầu làm.”

Tiến thúc cung kính gật đầu, nếu thiếu gia muốn đánh cuộc, thì còn ai ngăn được nữa, thôi đi, thôi đi.

Tiến thúc lui tới cửa, thì bỗng nghe thấy giọng của Tả Thành: “Lâm Khuynh Nghiên”

Chỉ nói ba chữ, một cái tên. Hơn hai mươi năm, vừa là thầy vừa là người hầu thân cận, đương nhiên Tiến thúc hiểu rõ.

“Tôi hiểu rồi.” Tiến thúc kính cẩn thuận theo.

“Tôi muốn tài liệu cẫn kẽ về cô ta, nhất là liên quan đến Diệp Tịch.”

“Dạ.”

Không bỏ được con cái thì không bẫy được sói…… Giang Hạ Sơ là sói thì cũng chỉ có thể là sói của Tả Thành anh, ai cũng đừng có mơ tới.

Trên đời này, người có thế tính toán Tả Thành, không còn tồn tại, trừ khi anh bằng lòng.

Nếu như bàn về tâm cơ, sao so bì với Tả Thành được.

Nói cho hay là không hề chạy trối chết nữa, nhưng kiểu gì thì cũng bị đánh tơi bời như thế thôi, Giang Hạ Sơ cũng không biết mình đi vào cầu thang như thế nào, ấn số như thế nào, ra khỏi thang máy như thế nào, một loạt những động tác máy móc, chẳng qua cũng chỉ dựa vào bản năng để rời khỏi tầng với bầu không khí nhạt và loãng kia.

Đầu nặng nề, bước chân cũng nặng trịch, cửa thang máy vừa mở ra, tiếng ồn ào như dời sông lấp biển. Giang Hạ Sơ liếc nhìn qua, quỷ thần xui khiến làm sao lại đi tới chỗ quay phim này đây, xoay người đi tiếp nhưng lòng không yên.

“Giang Hạ Sơ.”

Diệp Tịch cũng không hạ giọng, Giang Hạ Sơ biết, nhưng chẳng qua là nhiều người như thế mà cũng không biết cầm lại.

Giật giật môi, day day đầu đang choáng váng, quay qua chỗ khác, mặt không biểu cảm tiếp nhận cái nhìn chăm chú quen thuộc hoặc là là xa lạ.

“Đừng có lớn tiếng như thế.” Khuôn mặt vốn tái nhợt, lại hiện lên một chút tím tái, giọng nói yếu ớt, không có hơi sức.

“Cô không thấy tôi à? Còn cố ý làm như không thấy?” Diệp Tịch hơi ấu trĩ so đo từng chút một. Gương mặt mới vừa hóa trang lên pha lẫn ít sắc đỏ và tím.

“Tôi đau đầu.”

Người bị bệnh, thế là trở nên mềm yếu, trở nên thành thực.

“Tôi xem nào.”

Vừa nói, ₯‖ẽễὪ Đ[email protected]`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ Diệp Tịch đưa tay qua dò xét trên trán Giang Hạ Sơ. Chẳng qua là cô không dấu vết nghiêng đầu lách khỏi và nói: “Không sao, bên ngoài gió nổi, trúng gió.”

Người bị bệnh, nhưng vẫn đề phòng như mọi khi.

Diệp Tịch ló đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt càng lúc càng giống Giang Hạ Sơ, lấy gió ở đâu ra.

Nhìn Giang Hạ Sơ chăm chú, trong đôi mắt gợn sóng chớp động như hoa đào nở bung ra tan tác, anh ta thu lại không dấu vết, không nhìn cô, anh lại trêu ghẹo: “Không ngờ cô thật sự tới đây, thụ sủng nhược khinh nha, Giang Hạ Sơ, đây là lần ngoan ngoãn duy nhất của cô trong ba năm qua đó.”

Giang Hạ Sơ nhớ lại người khác chết hôm qua lại dây dưa thành mớ bòng bong muốn đòi cơm tiện lợi, rồi tiếp tục nói, trêu ghẹo như anh ta: “Từ xưa đến nay tôi không nghe lời, anh biết à.”

Anh ta căm giận, đưa tay làm bộ định gõ đầu cô, nhưng rồi lại thu tay lại, âm dương quái khí nói: “Phụ nữ nào cũng khẩu thị tâm phi như vậy hả? Đúng lúc đói bụng, cơm tiện lợi đâu?”

Người phụ nữ này giống như bị bệnh rồi, không thể gõ đầu, tha cho cô trước cho lành.

Người phụ nữ này có thể nấu cơm không thế? Bữa cơm tiện lợi này có thể ăn không vậy? Có thể Diệp Tịch không phát hiện ra anh ta hoa chi loạn phiến biết bao nhiêu.

Hoa chị loạn phiến [花枝乱颤]: Miêu tả dáng điệu khi cười của người phụ nữ, đặc biệt là miêu tả người phụ nữ xinh đẹp.

Người nào đó, anh suy nghĩ vẩn vơ rồi……

Giang Hạ Sơ, mặt không đổi sắc, dội cho Diệp Tịch một xô nước lạnh: “Tôi không có đến tìm anh.”

Giây trước gương mặt tuấn tú còn tươi như hoa, bây giờ, giây sau thì đã mây đen giăng kín, nghiến răng liếc nhìn Giang Hạ Sơ: “Ý cô là tôi đã hiểu sai rồi hả?”

“Tôi tới là có chính sự.” Bịt tai lại tránh khỏi những lời lảm nhảm, đầu ngón tay xoa xoa, lại nhức đầu kịch liệt hơn, chân mày hơi nhíu lại, cô ung dung thản nhiên.

Nghĩ cả nửa ngày, thì ra là người nào đó tự cho là đúng, tức đến thở hổn hển một trận: “Giang Hạ Sơ, trong miệng cô không thể nói ra lời xuôi tai được sao. Đúng là người phụ nữ vô cảm, thật là không hiểu tình thú.”

Làm cơm tiện lợi thì sao chứ? Người phụ nữ hẹp hòi bảo thủ…… Người ta hận đến ngứa răng ngứa lợi.

Giang Hạ Sơ làm lơ, đôi mắt hơi xếch lạnh nhạt như mặt hồ tĩnh lặng: “Lâm Khuynh Nghiên biết, trông hai người có bẻ rất đẹp đôi.” Dư quang liếc nhìn sang Lâm Khuynh Nghiên đang trang điểm lại.

Diệp Tịch cắn răng nghiến lợi: “Bọn tôi diễn xuất thôi.”

Giang Hạ Sơ vân đạm phong khinh: “Diễn mà thành thật thì cũng đâu có sai.”

“Giang Hạ Sơ, cô đổi nghề? Đổi thành bà mai? Sao lại còn bát quát hơn cả ký giả thế.” Cho dù có lớp trang điểm tinh xảo, thì cũng không thể che lấp đi gương mặt thẹn quá hóa giận đỏ tới mang tai của người nào đó.

Nếu như nói đạo cao một thước ma cao mười trượng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có lẽ là chính trời cao đã phái Giang Hạ Sơ tới hành hạ Diệp Tịch.

Giang Hạ Sơ cười lạnh, thanh khiết như cơn lốc lê thoáng qua trong phút chốc: “Đúng là muốn đổi nghề, chỉ đợi qua cơn mưa tố tụng thôi.”

Khống biết cô nhìn đi đâu, phủ xuống gò má một tầng trắng bệch mỏng manh mờ ảo, anh ta nhìn mái tóc dài hơi phất lên, ý cười tùy ý trước sau như một, mát rượi khiến cho người ta động lòng trong nháy mắt: “Không liên quan, tôi sẽ không để cho cô thất nghiệp đâu, cùng lắm thì, tám mươi khối một tay, bán cho tôi, tôi cho cô theo hồng xướng khắp nơi.”

Ta nghĩ là hồng xướng Chiết Giang.

Cuộc sống, nếu chỉ như lần gặp đầu, cô đã cùng đường bí lối, anh ta khảng khái giúp đỡ, lẩn quẩn trong một vòng lớn, nếu như có thể trở về điểm xuất phát……

Cô thì bằng lòng, anh sao nhỉ?

Cô chợt mỉm cười: “Đó là cái giá của ba năm trước đây, ₯‖ẽễὪ Đ[email protected]`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ tôi lỗ vốn rồi.”

Đúng vậy đấy, cho dù lỗ vốn, thì cô cũng bằng lòng, chỉ là có thể chăng? Thời gian cũng sẽ không cho người ta có cơ hội được làm lại một lần, Giang Hạ Sơ vẫn không được như ý nguyện, nếu như trở lại ba năm trước đây, cô không viết nhạc thì tốt rồi, không biết Diệp Tịch thì tốt biết mấy, không viết ra bài hát thì hay rồi, vậy thì phải chăng sáu tháng này sẽ không phải như vậy, phải chăng cô có thể thoát khỏi dài lâu hơn, sáu năm, mười năm, hay thậm chí là lâu hơn?

Đôi mắt chớp chớp, gạt đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, giả thiết như thế, không khỏi hơi buồn cười rồi, chẳng trách lại nhức đầu.

Diệp Tịch nhìn Giang Hạ Sơ giật mình ngây ngẩn đến hơi dại ra, rất lâu sau mới nhớ lại: “Thế làm thêm giờ.” Trong cái hài hước có nửa thật nửa giả, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi có dự cảm, vụ kiện sẽ không đạt được đâu.”

Đời nào Tả Thành thành chịu chứ, cũng chỉ có Giang Hạ Sơ không nhìn thấy được những suy tư vắt óc của Tả Thành đi.

Người phụ nữ ngốc này, cuối cùng là trong mắt cô trang bị cái thứ gì thế? Đúng là ngu dốt mà.

Cô không nồng nhiệt cũng chẳng lạnh lùng: “Ừ, vậy ra lại tiện nghi cho tôi rồi.”

Sao Tả Thành lại buông tay……

Đời nào Tả Thành chịu……

Trong mắt của Giang Hạ Sơ, trong mắt Diệp Tịch, ai cũng ngoan cố. Ai cũng mang rất nhiều mặt nạ, Tả Thành như thế, Giang Hạ Sơ như thế, mà Diệp Tịch cũng như thế, mấy ai có thể thấy con người thật của ai?

Bỗng, Mặt Trời mọc xé tan làn mây, hàng ngàn tia nắng nhạt nhòa chiếu vào cửa sổ, chiếu sáng vào gương mặt chứa đầy sự hoảng sợ mất mác không kịp che giấu nữa của Giang Hạ Sơ.

Thật là chói mắt…… Cô không mở mắt ra được, cô không thể dời mắt đi được rồi……

Nơi xa xa, bọn họ cũng chỉ ngồi lẳng lặng, không nói gì cả, hoàn toàn không biết đến cái nhìn âm u lạnh lẽo đằng sau lưng kia.

Diệp Tịch, anh trúng độc, một loại độc tên là Giang Hạ Sơ……

Lâm Khuynh Nghiên xoay người, làm như không thấy, con ngươi trong vắt che giấu những tia thâm hiểm, con ngươi đảo qua góc ống kính, cười đến tà tứ.

Diệp Tịch, tặng cho anh một phần chứng cứ có được không……

Ống kính chụp lại, ai đúng ai sai, diễn bên trong hay bên ngoài, ₯‖ẽễὪ Đ[email protected]`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ thì dẫu sao cũng sẽ có vài người nhớ đến hả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio