Thư Điện Hợp ngơ ngác nhìn Tuyên Thành, Tuyên Thành bị nàng nhìn tới trong lòng chột dạ, giống như là nàng đang lấy lớn hiếp nhỏ vậy, nàng mở miệng lại nói lần nữa: "Ngươi gọi ta một tiếng phu nhân, ta liền đưa hết đường mạch cho ngươi ăn, việc này rất công bằng, có đúng hay không?"
Thư Điện Hợp trầm mặc, ngay lúc Tuyên Thành sắp từ bỏ câu dẫn người kia, nàng bỗng nhiên nghe được từ trong miệng người kia phát ra hai tiếng " Tỷ tỷ..."
"Cái gì?" Tuyên Thành hầu như không nghe rõ.
Thư Điện Hợp nhìn chằm chằm đường mạch nha ở trong tay Tuyên Thành, do dự lần thứ hai kêu lên: "Tỷ tỷ..."
Nàng cho rằng qua loa như vậy với Tuyên Thành là sẽ có được đường mạch nha.
"Là phu nhân." Tuyên Thành vui vẻ nói. Nàng muốn Thư Điện Hợp gọi nàng như vậy.
"Tỷ tỷ..."
"Phu nhân." Tuyên Thành nheo mắt lại, cùng Thư Điện Hợp nói đến hăng say.
"Tỷ tỷ..." Thư Điện Hợp cố chấp mà nói.
"Phu nhân."
"Tỷ tỷ..."
"Phu nhân."
" Ơi" Thư Điện Hợp nhếc môi nói, lộ ra mỉm cười, lên tiếng trả lời.
Tuyên Thành sững sờ, không nghĩ tới chính mình dụ dỗ không được lại bị người chêu ngược lại, người này hiện tại ngốc nghếch như vậy vẫn còn có thể bắt nạt được mình.
Trong lòng nàng dở khóc, dở cười. Lần nữa hoài nghi Thư Điện Hợp. nàng đưa túi đường mạch nha cho Thư Điện Hợp ăn, một lần nữa xem kỹ cử chỉ người trước mắt, nàng ngày càng không tin người này thật sự ngu dại.
Thư Điện Hợp có phải là đang cố ý lừa gạt mình, nhưng mục đích của Thư Điện Hợp là gì?
Ý niệm này một khi xuất hiện trong đầu Tuyên Thành, liền biến thành sự hoài nghi không thể bỏ được, cũng theo từng bước suy nghĩ của nàng, chỉ có tăng chứ không có giảm, càng ngày càng mãnh liệt.
Thư Điện Hợp vạch ra giấy gói kẹo, đem một khối đường mạch nha cho vào trong miệng, dường như chưa phát hiện ra ánh mắt khác thường của Tuyên Thành.
Nàng không ngừng tự mình ăn, cũng không quên chia sẻ cho thỏ con, nàng đưa tay để trước mặt nó một khối.
Tuyên Thành há mồm, vừa định nói thỏ không thể ăn đường, bên môi liền có thêm một cục kẹo đường, không nói được ra lời nhất thời bị nghẹn lại.
"Ngươi, ăn." Thư Điện Hợp hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt ngây thơ không hề có lòng dạ nói.
Tuyên Thành bưng lên trái tim đang nhảy ầm ầm trong ngực, từ từ cắn một miếng đường trên tay Thư Điện Hợp, đưa nó ngậm vào trong miệng, miếng đường mang theo hương vị ngọt, nháy mắt lan tràn khắp miệng, ăn ngon đén mức làm cho nàng thậm chí muốn đem đầu lưỡi nuốt xuống.
Rõ ràng trong lòng nàng tâm của nàng đã đóng kín từ lâu, nhưng nhiều lần bị cái người kia dễ dàng gõ mở, cũng có thể là do nàng chấp niệm tìm kiếm đối phương nhiều năm, đúng vậy chắc hẳn là do nguyên nhân đó.
Phùng Tịch Uyển lẳng lặng đứng từ xa, nhìn về hướng hai người đang cùng nhau chuyển động, tâm tư nàng vi diệu.
Sau giờ ngọ, bầu không khí yên tĩnh, ánh mặt trời hôm nay cũng không quá nóng, con mèo nhỏ nằm dưới đất ngửa bốn chân phơi bụng lên ngủ say như chết.
Trong sân người và động vật đều đã đi ngủ trưa, còn mỗi Tuyên Thành làm thế nào cũng không thể ngủ được, đầu óc nàng là một mảnh hỗn độn.
Nàng tìm thấy một chiếc xích đu trong sân, ngồi xuống. Bên cạnh đặt một ấm trà cùng một ít đồ ăn vặt, nàng định sẽ ngồi ở đây qua giừo ngọ.
Nhưng nàng không biết. Trong sân ngoại trừ nàng, còn có một người vừa mới tỉnh ngủ.
Tuyên Thành thả lỏng cả người nằm ngiêng trên xích đu, liếc nhìn mây trắng trên trờ cùng ánh nắng trong sân, trong đầu bốc lên hai chữ " An nhàn"
Nếu Thư Điện Hợp không có chuyện gì, các nàng vẫn là lúc vừa mới quen. Lúc này không phải là cảnh tượng mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn có sao?
Chỉ tiếc.... nàng đa sầu đa cảm mà nghĩ.
Nàng tùy ý ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một áng mây vừa bay qua. Trong đầu nghĩ, không có gì đáng tiếc hay không. Thư Điện Hợp còn sống xuất hiện trước mặt nàng, đã là trời cao chiếu cố nàng rất nhiều. Nếu là nàng còn muốn thêm nữa, chỉ sợ lòng tham không đáy.
Nàng phủi đi những ý nghĩ kia, sau khi uống một hớp trà để nhuận hầu, nàng móc quyển sách nhặt được ở trong thư phòng ra xem.
Cuốn sách đã rất cũ kĩ, bên ngoài chỉ ghi hai chữ " Nhật Ký" có lẽ đã có từ rất lâu rồi, Tuyên Thành vừa mới mở ra, một mùi giấy cổ xưa bốc lên mũi.
Mặc dù đã cũ, nhưng được bảo tồn rất tốt, trên mặt chữ không có tổn hại gì, cũng không có những vết bẩn gì cá.
Tuyên Thành ở trong thư phòng nhặt được nó, lúc đó nàng lật ra hai trang, bên trong chữ viết không phải của Thư Điện Hợp.
Nhưng hầu như mỗi trang đều có chứa hai chữ " Hợp nhi" hai chữ, cho nên mới để Tuyên Thành sinh ra những suy nghĩ hiếu kỳ.
Tuyên Thành lại liếc nhìn những áng mây, "Hợp nhi" không phải là tên của Thư Điện Hợp sao?
Người có thể gọi Thư Điện Hợp như vậy, ngoại trừ sư phụ nàng Phùng Hoán Lâm, còn ai vào đây?
Sau khi mở ra trang đầu tiên của cuốn nhật ký, quả nhiên thấy tên của Phùng Hoán lâm đề bút.
Nàng đọc chính là Vĩnh Khang năm thứ bảy, ngày mùng bốn tháng mười. Tuyên Thành suy nghĩ một chút xem khoảng thời gian đó mình đang làm gì, cuối cùng nghĩ ra, lúc đó nàng vẫn chưa được sinh ra.
Nàng lại đọc tiếp.
Đệ đệ ruột của ta đỗ khoa cử tiến sĩ, được phong đến đại lý tự làm việc và rất được bệ hạ coi trọng, tiền đồ sáng lạng.
Ta cũng không can thiệp vào chốn quan trường, cũng không biết hắn vì cái gì mà lại chật vật xuất hiện ở đây, ôm theo một nữ hài tử ăn vận y phục hào hoa phú quý, trông không giống gia đình bình thường, trong lòng rta không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ, do dự không muốn đáp ứng thỉnh cầu của đệ đệ, trong lòng không muốn người ngoài quấy nhiễu thanh tịnh của mình.
Nhưng đệ đệ ta lại một mực nhờ vả, hắn nói tới tính mạng của nữ hài sẽ gặp nguy hiểm.... khuyên bảo ta. Cuối cùng ta cũng nhẹ dạ mà đỡ lấy nữ hài đó.
Trước khi đệ đệ ta đi, ta lại hỏi tên của đứa nhỏ, hắn hơi trầm tư mà đáp lại ta nói: "Thư Điện Hợp"
Ta quan sát thấy biểu hiện của hắn lấp lóe, trong lòng nghĩ đứa trẻ này ắt có sự tình gì ẩn giấu phía sau. Hắn không nói lý do cho ta biết, ta cũng không muốn hỏi. Liền đem tên này mà gọi nữ hài tử..."
Tuyên Thành vừa bắt đầu đọc nàng còn nằm nhoài hiện tại đã ngồi thẳng lên, biểu cảm trở nên chăm chú.
" Hợp nhi thời điểm ở với ta không bao lâu, trong lòng ta mới hiểu rõ cha mẹ nuôi con không dễ dàng, Hợp nhi năm nay đã hai tuổi, đang là thời gian bi bô tập nói, miệng nàng nói ra những âm thanh nghe không rõ ràng, không cách nào nói rõ được khát khao của mình, răng lại chưa mọc hết, việc ăn uống lại cần tỉ mỉ để uy nàng.
Ta không lấy vợ sinh con, nên chưa bao giờ nuôi nấng qua hài tử, ở trong núi này lại hoang vu, cũng không thể tìm được một nữ nhân phù hợp có thể thay ta chăm sóc nuôi nấng nàng. Đối với những lần Hợp nhi đói mà khóc ta thường tay chân lúng túng, không biết phải làm sao để dỗ nàng nín.
Sau đó bất đắc dĩ, ta chỉ có thể giã cô thảo đảo ra vắt lấy nước, nấu cháo loãng uy nàng.
Ngoài ý muốn là Hợp nhi thực thích món cháo này, sau kho chắc bụng cũng không còn khóc nữa mà lăn ra ngủ, khiến ngực ta thả lỏng, như buông bỏ một tảng đá nặng vậy. Vĩnh khang năm thứ bảy ngày mùng 10 tháng 10."
Tuyên Thành trong đầu lại nghĩ ra cảnh tượng lúc đó của Thư Điện Hợp, nàng nhịn không được xì một tiếng cười lên, nguyên lai phò mã cao thượng nho nhã của nàng, khi còn bé cũng không khác những đứa trẻ khác, nàng không thể chờ đợi được nữa lật sang trang tiếp, nhìn xuống đọc.
"Thiên hạ đã đổi chủ, triều đại đã thay đổi, bách tính lâm vào cảnh khổ cực, ta màng theo Hợp nhi chuyển vào trong núi sâu để ở, may mắn tách được chiến loạn.
Cùng với Hợp nhi ở chung mấy tháng, ta mới phát hiện nàng cùng với mấy tiểu hài tử khác có chỗ bất đồng. Những thứ mà ta chưa từng gặp ở những hài tử khác.
Ta thử nói chuyện cùng nàng, nàng có thể đáp trôi chảy, cũng không giống người trẫm tĩnh mà ngốc nghếch. Tính tình của nàng thông minh, trầm tĩnh, là trời ban cho nàng.
Ta không có dòng dõi, hiện tại cùng với đệ đệ cũng không còn liên lạc sau ngày hôm đó. Thế nhưng kho Hợp nhi xuất hiện lại làm cho ta nghĩ rằng là trời cao có ý định sắp xếp ta không có hài tử, để chờ nàng tới.
Đệ đệ cũng không liên lạc gì sau ngày hôm đó. Ta nghe nói hắn đã đi theo chủ mới....Vĩnh khang năm thứ tám, ngày hai mươi ba tháng riêng."
Tuyên Thành đưa ngón tay cái sờ lên thời gian được viết trên giấy, Vĩnh khang năm thứ tám. Lúc đó phụ hoàng nàng đã đăng cơ, theo tân lịch hẳn là Khánh lâm năm thứ nhất, Phùng Hoán Lâm vẫn dùng lịch của Khải triều.
"Ngẫu nhiên đi xuống núi nên ta mua cho Hợp nhi ít y phục, lại nghe nói người quý giá trong hoàng cung cựu triều đã trốn thoát, hoàng đế đang truy lùng tung tích người của cựu triều, trong thành đâu đâu cũng có lệnh truy nã, vài tên quan chức cũng bởi như vậy mà bị liên lụy.
Ta vội vã hồi Dược viên, sau khi nhìn y phục cùng ngọc tỏa treo trên cổ của Hợp nhi, trong lòng lo sợ, vì để đề phòng bất chắc, ta liền đem những vật liên quan tới Hợp nhi đều mang giấu đi. Đợi khi nào Hợp nhi lớn lên, ta lai đem những thứ này trao trả lại cho nàng..."
Biểu hiện của Tuyên Thành từ nghiêm nghị trở nên sốt sắng.
"Hợp nhi trải qua sinh nhật năm tuổi, đã bắt đầu hỏi dò ta về cha mẹ nàng ở nơi nào?"
"Nàng thắc mắc tại sao từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phụ mẫu của mình, ta không biết nên trả lời nàng thế nào, vì lẽ đó nhiều lần nàng hỏi tới, ta đều trầm mặc không trả lời.
Có lẽ là nàng đã đoán được gì đó, sau lần đó nàng cũng không đề cập tới phụ mẫu của mình nữa."
"Hợp nhi thông tuệ hơn người, ta quyết tâm đem những gì mình biết đều truyền dạy cho nàng.
Nhưng lại thấy nàng không giống hài tử khác chơi đùa, mà ngày ngày chỉ đọc sách, luyện chữ, không có bạn bè chỉ có thảo dược làm bạn. Nội tâm ta rất hổ thẹn, hoài nghi có phải chính mình đã cho Hợp nhi gánh vác quá nhiều việc, vì lẽ đó làm cho nàng mất đi ưa thích vui đùa như những đứa trẻ cùng trang lứa.
.....
Ta cho rằng Hợp nhi quá cô độc, vì lẽ đó đã nuôi hai con hạc cho nàng làm bạn."
Nhìn xuyên thấu qua nhật ký của Phùng Hoán Sâm viết, Tuyên Thành như nhìn thấy bất luận xuân, hạ, thu, đông. Thư Điện Hợp đều đoan chính ngồi ở dưới mái hiên mà đọc sách viết chữ, bóng lưng cô độc, yên tĩnh.
Nàng lại hồi tưởng lại chính mình vào tuổi đó đang làm gì, tuy rằng tuổi thơ của nàng cũng mất đi mẫu hậu. Thế nhưng nàng vẫn còn phụ thân cùng ca ca, còn có một đoàn nội thị vây quanh nàng, nàng đi đông bọn họ không giám đi tây.bọn họ bởi vì phụ hoàng sủng ái nàng mà sủng nàng rất nhiều, nàng độ tuổi đó trong cung là một tiểu bá vương, chêu mèo chọc cẩu, người gặp người chê.
Nàng không nói tới cuộc sống của mình hoàn mỹ tới đâu. Nàng chỉ so sánh cuộc sống của mình và Thư Điện Hợp lúc đó, chính mình có thể được xưng là hạnh phúc.
Trong nhật ký của Phùng Hoán Lâm còn ghi chép không ít những lần khám chữa bệnh tâm đắc, nhưng đối với Tuyên Thành cũng không có hứng thú, nàng đơn giản đọc lướt qua chút rồi lật trang khác, một quyển nhật kí được nàng lật gần tới đáy.
"Hợp nhi lớn rồi, có một số việc ta sinh ra đã là nam nhân nên không thể hiểu biết, cũng không thể nào giáo dục nàng được. Không còn cách nào khác đành mời một phụ nhân dưới núi lên giúp đỡ nàng..."
Đều là nữ tử nên Tuyên Thành tự nhiên biết được những lời Phùng Hoán Sâm viết trong đó là ý gì, nàng không khỏi nhíu mày.
Phùng Hoán Lâm kí tên Khánh Lâm năm thứ mười sáu. Hắn viết một đoạn tự.
"Ta ra ngoài hái thuốc không cẩn thận trượt chân, mắt cá chân bị tổn thương, sau khi tĩnh dưỡng, ta chợt thấy chính mình tuổi tác đã cao, đại nạn sắp tới.
Hợp nhi đến cùng chỉ là một nữ tử, ta không nên cho nàng vẫn ẩn giấu giới tính của chính mình, ta nên đem Hợp nhi giao nhờ ổn thỏa cho một gia đình. Hợp nhi vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng tính tình hướng nội, ta sợ hãi nàng khó giao tiếp cùng người khác....."