Tu Tẫn Hoan

chương 183: số mệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phùng Hoán Lâm ghi lại những sự việc ngôn từ ngắn gọn, chữ viết ngay ngắn, chỉ hơn ngàn chữ, lại nói trong đó tình cảm đối với Thư Điện Hợp hết sức ưu ái cùng quan tâm.

Tuyên Thành để ý tới mấy việc quan trọng, đầu ngón tay nàng run run sờ lên mấy chữ "Ngọc tỏa" "cựu triều"... đáp án về thân phận thực sự của Thư Điện Hợp đã phơi bày ra trước mắt nàng, nhưng nàng không dám nhìn thẳng.

Tại sao vận mệnh lại muốn đùa cợt người như vậy?

Màn đêm buông xuống ở trong viện mọi người đều chìm đắm ở thế giới yên tĩnh của mình, tả sương phòng đã thắp lên đèn, bên trong truyền ra tiếng tích tích của nước chảy. Phùng Tịch Uyển cùng với Ách phó, mỗi người đều ở trong phòng của mình, người luyện chữ, người nghiên cứu thuốc.

Bởi vì bọn họ quá mức nhập tâm cho nên đều không chú ý trong sân có người mở cửa đi ra ngoài.

Tuyên Thành cô độc rời đi viện tử, tìm kiếm một chỗ yên tĩnh mà ngồi xuống, nàng đem theo mấy bình rượu đặt qua một bên.

Trước mặt nàng là trời cao đất rộng, nhìn một chút không thấy điểm cuối, giống như dưới ngòi bút của họa thư, ánh trăng treo lơ lửng trên không trung, chỉ điểm có vài ánh sao, trong bụi cỏ không biết là con vật gì đang gọi đồng bạn phát ra tiếng chít chít, càng làm cho bóng đêm phía trước thêm vài phần tịch liêu.

Bóng đêm, một mình nàng ngồi đó, không có bạn rượu, không khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy cô độc.

Tuyên Thành tựa hồ đối với chuyện này cũng không có nhiều để ý, đã không còn người ngoài, tư thế ngồi của nàng cũng có vài phần tùy ý, hai chân ngồi xếp bằng, không cần lúc nào cũng bưng ra thân phân công chúa của mình, cũng không cần được người khác tỏ ra kính trọng, nàng bỏ xuống một lớp mặt nạ, trên vai cũng không còn quá nhiều gánh nặng.

Nàng hít sâu một hơi, bởi vì ngồi đây gió thổi mát mẻ làm đầu óc nàng thoáng bình tĩnh lại.

Nàng mở ra bầu rượu, mùi rượu gạo thơm nức bay tới mũi, nàng nếm thử một ngụm, rượu vào đầu lưỡi vừa cay lại đắng, nháy mắt đầu lưỡi muốn nổ tung, làm nàng nhăn mặt lại.

Nàng nguyên bản là cực chán ghét uống rượu, nhưng sáu năm nay mỗi khi gặp phải vấn đề không giải quyết được, bên người lại không có ai để tâm sự. Chỉ có rượu mới bao dung nàng, làm cho nàng ngắn ngủi trốn tránh những phiền phức kia. Như một loại tín nhiệm ỷ lại vậy.

Cho nên nàng mới không cách nào tự kiềm chế được mà mê muội rượu.

Cảm giác nóng bỏng của ngụm rượu chảy qua yết hầu, thông qua thực quản lọt vào trong dạ dày. Tuyên Thành cảm giác có một loại lâng lâng không tả được.

Nàng dần thích ứng với rượu gạo này, hiện tại đặc biệt ưa thích nó. Vừa bắt đầu thì nhăn mặt, hiện tại thì từng ngụm, từng ngụm ngửa đầu mà uống, mãi tận khi nghe được tiếng bước chân ở phía sau.

Nàng hơi nghiêng đầu, giờ này người có thể xuất hiện ở đây cùng nàng chỉ có Sài Long Uy, nàng hỏi: "Sài tướng quân?"

"Là ty chức." Nghe thấy vậy, người đang bước dừng lại đáp.

"Công chúa làm sao lại ngồi một mình ở đây?"

Đang khi nói chuyên, Sài Long Uy đi tới bên người Tuyên Thành, quan tâm hỏi.

"Bản cung muốn một mình yên tĩnh mà suy nghĩ." Tuyên Thành nhìn hắn một thân y phục màu đen, hầu như có thể biến mất trong đêm đen, nàng không hề tuân theo quy củ mà vỗ vỗ bãi cỏ nói: "Ngồi..."

Sài Long Uy đem đao cắm xuống một chỗ, tuân lệnh ngồi xuống, Tuyên Thành đưa một bình rượu nhét vào trong ngực của hắn nói: "Ngươi cũng uống..."

"Chuyện này...." Sài Long Uy ôm lấy bình rượu, do dự hỏi: "Công chúa mượn rượu tiêu sầu là có chuyện gì phiền lòng sao?"

Tuyên Thành ôm lấy đầu gối của chính mình đem cằm đặt ở phía trước, mặt được gió thổi tới, khiến nàng không tự chủ được mà nheo mắt, nói: "Kỳ thực cũng không có cái gì..."

Tuy rằng trong lòng nàng tâm loạn như ma, nhưng nếu như hướng về hắn mà tâm sự, nàng không biết nói như thế nào, nàng nhìn Sài Long Uy một chút, không đầu không đuôi hỏi: "Sài tướng quân tin tưởng trên đời này có cái gọi là vận mệnh sao?"

"Công chúa sao lại nói những lời đó?" Sài long uy nhất thời không rõ hỏi.

Tuyên Thành lắc đầu một chút, tự cảm khái mà nói: "Chỉ là ta cảm thấy sau lưng mỗi người đều cất giấu một đôi bàn tay, đem vận mệnh của bọn họ sắp xếp, sau đó cuộc đời sau của họ cả một đời cứ như vậy sống, không cách nào trốn thoát..."

Những mờ mịt kia, không thể phỏng đoán, rồi cứ như vậy xuất hiện trên người, cũng có thể coi như là số mệnh.

Nàng sờ ngọc tỏa bên dưới cổ áo của mình, càng cân nhắc càng cảm thấy kỳ diệu.

Hai khối ngọc cùng với quốc gia đã bị diệt, trôi giạt khắp nơi. Cuối cùng trăm sông đổ về một biển, đây không phải là số mệnh còn có thể là cái gì?

Sài Long Uy còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa lúc đó là Thái thượng Hoàng đang bệnh nặng, công chúa xuất cung đi cầu y. Trước khi đi Thái tử giao phó cho hắn, nhất định phải bảo vệ công chúa thật tốt, khi đó công chúa rất tùy ý, trên người lúc nào cũng căng tràn sức sống, như trên đời này không có chuyện khó khăn gì có thể quấy nhiễu nàng. Mà hiện tại, công chúa đã trở nên lão luyện thành thục rất nhiều.

Ánh mắt hắn rơi trên mặt công chúa, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến những lời thích hợp để hình dung sự biến hóa đó, nói: " công chúa lớn rồi."

"Ngươi xác định không phải là bị việc quấn thân nên ta mới ngoan ngoãn?" Tuyên Thành giương lông mày lên trêu ghẹo hỏi.

Sài Long Uy nghe công chúa nói bản thân như vậy. Tỉ mỉ mà nghĩ lại, xác thực cũng có chút giống,.

Tuyên Thành nhịn không được nở một nụ cười nhấp một ngụm rượu khẽ cười nói: "Khi còn bé ta hy vọng khi mình lớn lên, không cần được phụ hoàng cùng ma ma quản thúc, triệt để nắm lấy tự do của chính mình."

"Nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện, thế gian này khắp nơi đều là ràng buộc, chính mình cũng không phải là nhân vật độc nhất vô nhị, cũng không còn cách nào như khi còn bé tự do tự tại, không buồn, không lo được nữa."

"Vâng" SẦi Long Uy đối với những lời công chúa nói trong lòng âm thầm tán thành.

"Nói đến, mười năm nay Sài tướng quân cũng trải qua không ít chuyện, so với Bản cung cũng không ít."

Tuyên Thành mỗi lần hít thở đều có thể ngửi thấy được hơi thở của chính mình ngập tràn mùi rượu, cảm giác say từ từ bốc lên đầu, người vẫn như cũ tỉnh táo, hướng về Sài Long Uy hỏi.

Mười năm trước hai người từ biệt nhau ở kinh thành, cũng chưa một lần gặp mặt, cũng không có cơ hội như tối nay, có thể nói chuyện phiếm như vậy.

"Việc ty chức trải qua đều là chuyện chém giết trên chiến trường, không dám để công chúa nghe."

Sài Long Uy cầm lấy cánh tay phải của mình, nơi đó đã từng bị trọng thương, suýt nữa tàn phế.

Bây giờ chưa thể nắm chắc vũ khí được, vì lẽ đó hắn mới bất đắc dĩ từ trên chiến trường lui về.

Tuyên Thành bỗng nhiên thở dài một tiếng, biểu hiện nghiêm túc nói: "Bản cung có một vấn đề muốn hỏi Sài tướng quân một chút..."

"Công chúa cứ nói đừng ngại."

Tuyên Thành cân nhắc một lúc rồi nói: "Nếu như thê tử của Sài tướng quân cùng phụ thân là tử thù. Không cách nào hóa giải. Sài tướng quân sẽ xử trí thế nào?"

Nàng là Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, phiền phức trong thiên hạ này đặt trước mặt nàng cũng không tính là cái gì, chỉ có đạo lý luân thường, nàng cũng giống như người thường động vào đều là tử huyệt.

Sài Long Uy trầm mặc hồi lâu, mới do dự đáp: "Trước vì hiếu đạo, vậy chỉ có thể xin lỗi..."

"Vì lẽ đó, Sài tướng quân sẽ hưu thê?" Tuyên Thành không chút khách khí nói thẳng những lời hắn còn chưa nói ra khỏi miệng.

Sài Long Uy im miệng không đáp, ngầm thừa nhận đáp án này. Tuy nói như vậy nhưng nếu chuyện này thật sự phát sinh trên người mình, Sài Long Uy cũng sẽ nghĩ đến tình nghĩa phu thê, e sợ cũng khó có thể quả quyết làm ra quyết định gì.

Đáp án này khiến Tuyên Thành bất mãn, nàng nhíu mày hỏi: "Lẽ nào trên đời này sẽ không có biện pháp nào vẹn toàn để giải quyết sao?"

Sài Long Uy lắc đầu nói: "Ty chức không có biện pháp nào tốt hơn."

Ừ. Tuyên Thành lúc này giống như bị hỗn loạn vây bên trong, bất kể là phụ hoàng của nàng hay Thư Điện Hợp, nàng đều không thể bỏ qua, nhưng vì cái gì một mực là Phụ hoàng nàng làm cho Thư Điện Hợp nước mất nhà tan, cừu hận này nếu Thư Điện Hợp biết rồi, nàng ấy cũng sẽ không thể nào dễ dàng mà bỏ qua cho phụ hoàng của nàng....

Tuyên Thành đem bình rượu một hơi uống cạn, tiện tay ném bình trống rỗng qua một bên, cả người vô lực liền nằm xuống ngửa mặt lên trời, đằng sau gió thổi qua rừng trúc, truyền đến âm thanh rì rao...

Nàng nhìn đêm đen không điểm đích mà nói: "Ở trong cung bên người Bản cung lúc nào cũng đầy ắp người, nhưng người mà Bản Cung chân chính cần, kỳ thực lại chẳng có ai ngoài bản thân, tất cả mọi chuyện đều do bản thân tự quyết định."

Đây là cô độc nhất trong lòng người, bất luận bên người có bao nhiêu người hiểu rõ chính mình, bọn họ đều không phải là người triệt để lý giải ý nghĩ chân thực trong đáy lòng mình.

"Có vẻ như nếu nói với người khác nhiều chuyện quá u sầu, người khác cũng sẽ không hiểu được, ngược lại làm phiền hắn, chuyện phiền phức của bản thân chỉ thích hợp bản thân tiêu hóa một mình, vì lẽ đó không phải cái gì cũng có thể nói được, tốt nhất là không nên nói đi." Tuyên Thành tự lẩm bẩm.

Sài Long Uy không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tuyên Thành lại thì thầm nói: "Ngươi nói. Phò mã lúc này nếu không mất trí, sẽ còn thích Bản cung không?"

Sài Long Uy còn chưa kịp đáp, Tuyên Thành lại tự trả lời: "Sáu năm rất dài, rất dài, đủ để thay đổi một người, càng có thể đủ để làm phai nhạt đi tình cảm của một người, dù cho đã từng cùng nhau thân mật nhất, Bản cung cũng không dám khửng định nàng nhất định nguyện ý cùng Bản cung hồi kinh."

Kỳ thực Thư Điện Hợp cũng không có cùng mình vẫn có thể sống tốt, nàng ở trong Dược viên xưa nay sinh hoạt. Còn mình mới không phải là người thích hợp. Nàng nỗ lực tìm một lý do thích hợp, để thả xuống chấp niệm của chính mình.

Lúc Tuyên Thành ý thức không rõ ràng, thời khắc nàng buồn ngủ, bên tai chỉ nghe đến âm thanh không biết là ai truyền đến nói: "Công chúa, ngươi say rồi."

"Bản cung không có say!" một chút rượu gạo làm sao có khả năng làm cho nàng say được. Tuyên Thành không phục mà phản bác, nàng muốn mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng không mở được. Mí mắt nặng trĩu.

Nàng nhất thời rơi vào mê man. Lãng quên đi những buồn vui dây dưa không rõ kia, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, rượu gạo này có chút nặng.

Trong đầu nàng hiện lên một ngày đông nọ ánh dương xuyên thấu đứng cách cửa sổ một khoảng, chiếu vào bó củi, bên dưới ánh lửa chập chờ, một đôi tay trắng thanh thuần, ở trên thớt nhào nặn đống bột mì, đôi bàn tay mỗi khi động đậy đều toát ra vẻ nhu hòa.

Nước trong nồi sôi trào. Đôi bàn tay kia cũng vừa cắt những sợi mỳ, đưa một tay ra mở nắp nổi, hơi khói từ trong nồi dâng lên lan tràn trong phòng, mê chướng tầm mắt Tuyên Thành.

Mãi đến tận khi sương trắng dần tản ra, người nhào bột kia cũng xuất hiện trước mắt nàng. Một khuôn mặt cực ưa nhìn, ngũ quan không tì vết, thần thái như tiên. Không lời nào diễn tả.

Trên người nàng mặc áo gấm, vừa nhìn là biết thân phận bất phàm, khí chất cùng với bối cảnh phía sau phòng đều không thích hợp với nhau. Theo lý mà nói, người như vậy không nên xuất hiện trong nhà bếp.

Đó là hạng người gì, đáng giá để nàng tự tay xuống bếp như vậy?

Tuyên Thành còn chưa đoán ra được đáp án, liền nghe thấy phía sau có một giọng nữ trêu trọc nói: "Phò mã là thân nam tử, sao lại có thể xuống bếp như vậy?"

Người kia nghe tiếng hướng nàng nhìn sang, không phải là hướng người phía sau nhìn sang, cực kỳ cưng chiều nở nụ cười nói: "Hôm nay sinh thần công chúa, không kịp hồi kinh, thần chỉ có thể đơn giản nấu cho công chúa một bát mì trường thọ."

Trong mắt nàng ôn nhu như nước, để Tuyên Thành không khống chế được trái tim mà nhảy ầm ầm lên trong ngực.

Lúc trước là chính mình sơ ý bất cẩn, đối với những tình cảm đó ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ coi đốip phương là người lạnh nhạt.

Vừa nói chuyện, người kia kại giơ tay lên trán xoa xoa, nàng ấy đã quên tay mình còn bột mì. Trên trán láng bóng điểm từng đạo bột mì trắng ngần, người mà bình thường luôn băng lãnh, phút chốc hình tượng tỉ mỉ bị phá nát. Tuyên Thành cùng nữ tử kia đồng thời nhịn không được cười ra tiếng.

Người kia không biết gì cả, nghi hoặc nhìn Tuyên Thành ở phía sau nữ tử, mu bàn tay lần nữa sượt trên gò má mình, lại giống như một con mèo vậy. Làm nàng cùng nữ tử kia cười tới ôm bụng.

Nữ tử kia bị chọc cười, còn nàng là vừa cười vừa khóc.

Thân là công chúa, nàng đã từng nếm đủ sơn hào hải vị, nhưng đến nay lại cô đơn mà nhớ tới bát mì trường thọ của người kia tự mình làm.

Hận không thể đảo ngược lại thời gian, nàng có thể lần nữa được thưởng thức mùi vị độc nhất vô nhị đó,

Một tiếng đàn quấy nhiễu mộng cảnh của Tuyên Thành, khi nàng mở mắt ra, gian phòng vẫn tối om.

Nhưng nghe tiếng đàn du dương này, làm cho người Tuyên Thành cả người đều tỉnh táo lại......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio