Rào Rào!
Rào Rào!
Mưa rất lớn, như trút như đổ xuống thế gian lượng nước tích tụ từ ngàn năm.
Cô tiểu thư của tập đoàn truyền thông MFJ bước tới chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng đậu sẵn ở tiền sảnh, hôm nay cô vận một bộ váy ngắn màu hồng rất ngọt ngào và hợp với màu chiếc xe. Tay vệ sĩ mặc vest cúi người chào rồi đưa tay mở cửa xe cho cô. Cô kiêu kì liếc nhìn hắn, đôi mày thanh hơi nhíu lại:
“Anh là người mới phải không?”
“Dạ vâng, thưa tiểu thư.” - Tay vệ sĩ nghiêm trang đáp.
“Trông gương người trước mà làm cho cẩn thận vào đấy.” - Cô lạnh lùng nói rồi chui vào xe ngồi trên băng ghế sau.
“Dạ vâng.” - Tay vệ sĩ cúi gập người một lần nữa, đưa tay đóng cánh cửa rồi bước vòng qua đuôi xe đến vị trí của mình là ghế trước cạnh tay tài xế.
Chiếc xe chưa kịp nổ máy thì bà quản gia bỗng tất tả chạy ra:
“Tiểu thư Thiên Nhi!”
“Sao?” - Cô tiểu thư cho hạ kính xe xuống.
“Tiểu thư để quên ạ.” - Bà quản gia đưa ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ chạm khắc rất tinh xảo.
“Hm, lẽ ra bà phải nhắc tôi ngay từ trên phòng chứ!” - Thiên Nhi giận dỗi cầm lấy chiếc hộp.
“Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư!” - Bà quản gia vội vàng cúi người xuống.
Thiên Nhi lườm bà ta một cái rồi ra lệnh cho tay tài xế:
“Đi đi, chờ gì nữa?”
“Vâng!”
Và chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đâm thẳng vào cơn mưa đang tuôn xuống rào rào giá lạnh…
“Anh không thể đi nhanh hơn chút à? Cứ rề rề thế này thì bao giờ mới tới nơi?” - Thiên Nhi lại hạch sách.
Tay tài xế toát mồ hôi đáp:
“Trời mưa lớn quá, tầm nhìn bị hạn chế, đi nhanh sẽ rất nguy hiểm! Mong tiểu thư hiểu cho.”
Thiên Nhi lại nhíu mày lại:
“Mưa với gió, tôi đang khó chịu trong người đấy, mấy người cứ cẩn thận.”
“Xin lỗi, thưa tiểu thư!” - Tay tài xế và tay vệ sĩ đồng loạt cất tiếng.
“Hm.” - Thiên Nhi không thèm để mắt đến họ nữa, cô lấy ra chiếc smartphone và bật màn hình lên. Ôi, chỉ sau một đêm mà trên mạng xã hội và các trang báo điện tử đã ngập tràn những tin tức về thảm họa kinh hoàng trên đại lộ Elci vào tối qua! Theo thống kê mới nhất, số người thiệt mạng đã lên tới gần người cùng hơn người bị thương, con số này có thể sẽ tiếp tục tăng lên vì vào thời điểm hiện tại vẫn còn rất nhiều nạn nhân bị kẹt sâu dưới đống đổ nát. Đây được xem là hố tử thần có kích thước lớn nhất từng được ghi nhận, gây nên những thiệt hại nghiêm trọng mà có lẽ sẽ còn rất lâu nữa mới có thể khắc phục.
Thiên Nhi quăng chiếc smartphone sang một bên và nhắm mắt lại, cho đến bây giờ khi nghĩ lại sự việc tối hôm qua cô vẫn thấy rùng mình! Chỉ chút xíu nữa là cô đã rơi xuống hố vực khủng khiếp ấy rồi, nó thực sự đã ở rất gần, rất gần…
Nhưng… thật may mắn vì ở bên cô khi đó là Xương Uy! Anh ấy đã nắm tay cô, đưa cô chạy thoát khỏi vùng nguy hiểm. Những giây phút ấy thật lãng mạn và gay cấn, như trong những bộ phim điện ảnh của Mỹ vậy - Thiên Nhi sung sướng hồi tưởng lại - Xương Uy thật tuyệt, dũng cảm, mạnh mẽ chẳng khác nào một siêu anh hùng, anh ấy đã gạt phăng mọi vật cản để bảo vệ an toàn cho cô…
Thiên Nhi lại thoáng nghĩ tới Thiên Hà, anh trai của cô cũng đã thoát nạn nhưng bị thương ở cánh tay giờ phải bó bột nằm nhà, cho đáng đời, ai bảo theo dõi cô và Xương Uy làm chi.
Kééét!!!
Chiếc xe bỗng phanh gấp!
“Làm gì thế! Anh muốn tôi đứt mạch máu mà chết phải không?” - Thiên Nhi quát tay tài xế.
“Dạ xin lỗi tiểu thư… xe vừa bị nổ lốp.”
“Hả, anh đi cái kiểu gì? Xuống kiểm tra đi còn ngồi đấy!”
“V… âng!”
Brừm!!!
Brừm!!!
Những tiếng động cơ chợt vang rền như tiếng sấm! Và… từ một con ngõ nhỏ phía trước, những chiếc mô tô hầm hố đang lũ lượt phóng ra!
Gì vậy? Thiên Nhi cảm thấy có gì đó không ổn, cô hỏi tay tài xế:
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Khu phố Trung hoa, thưa tiểu thư.”
“Phố Trung hoa ư?” - Thiên Nhi hạ cửa kính xuống và nhìn ra ngoài. Khu phố Trung hoa này mọi ngày vẫn đông đúc nhộn nhịp vậy mà không hiểu sao hôm nay lại vắng ngắt không một bóng người, các cửa hàng cửa hiệu hai bên đường thì đều đóng cửa kín mít.
Brừm!!! Brừm!!!
Đoàn mô tô phân khối lớn đang vây quanh chiếc xe hơi của Thiên Nhi, khoảng cái, hết rú ga lại bốc đầu như đang thị uy. Cưỡi trên chúng là những gã thanh niên để mình trần với những hình xăm rồng phượng phủ kín trên da!