“Bọn nào thế nhỉ?” - Thiên Nhi nhíu mày, vốn thông minh nên cô nhanh chóng phân tích tình hình, và rồi cô chợt nhận ra mình đã rơi vào… một cái bẫy! Xe của cô vừa rồi có lẽ đã cán phải đinh hay thứ gì khác mà lũ người kia rải trên đường. Nhưng chúng là ai? Cướp ư? Hay chúng muốn gì ở cô?
“Hai anh giải quyết chúng đi.” - Thiên Nhi ra lệnh.
“Vâng!”
Tay tài xế và tay vệ sĩ cùng mở cửa xe bước ra. Đám côn đồ kia cũng đã xuống khỏi mô tô. Và… trận chiến nhanh chóng được bắt đầu trong cơn mưa! Hai người của Thiên Nhi tuy võ nghệ khá tốt nhưng trước số đông và sự hung hãn của đám côn đồ nên cuối cùng cũng phải lần lượt gục ngã.
RẦM! RẦM!
Đám côn đồ vung những chiếc gậy sắt đập thẳng vào xe của Thiên Nhi, chúng la hét:
“Ra đây nào, tiểu thư!”
“Ngoan ngoãn đi, đừng để bọn anh vào lôi em ra đấy!”
Thiên Nhi cắn môi, đôi bàn tay nắm chặt gấu váy, nhịp tim cô đang dồn thình thịch. Rõ ràng là bọn chúng nhắm vào cô rồi! Có lẽ chúng đã điều tra lộ trình của cô và mai phục sẵn ở đây. Một kế hoạch rất chuyên nghiệp chứng tỏ chúng không phải lũ cướp vặt thông thường! Hay chúng thuộc các công ty đối thủ của tập đoàn MFJ?
XOẢNG!!!
Kính trước của xe đã bị đập vỡ!
“Ra đây nào tiểu thư! Bọn anh cho nổ tung xe bây giờ!”
Đến nước này thì Thiên Nhi không thể náu mình trên xe được nữa, cô mở cửa xe bước xuống, tay run run bật lên chiếc ô màu trắng.
“Ồ, thiên thần xinh đẹp đã hạ sơn rồi! Hô hô hô!” - Đám côn đồ cười vang khả ố.
Trước mặt Thiên Nhi là hơn chục tên đầu gấu mặt mũi người ngợm như lũ quỷ dữ khát máu, cô lắp bắp:
“Các… các người là ai? M… muốn gì ở tôi?”
Đám côn đồ chòng chọc nhìn Thiên Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô:
“Hề hề, nhìn công chúa váy hồng đang run rẩy kìa, tội nghiệp quá.”
“Đừng sợ cưng à, bọn anh chỉ muốn dẫn cưng tới nơi này thôi mà.”
“Nào cô em, ngoan đi theo bọn anh thì sẽ không có chuyện gì hết.”
Thiên Nhi bước lùi lại, giọng sợ sệt:
“Kh… ông… Các người định… bắt cóc tôi ư? Các người… có biết tôi là ai không?”
Đám côn đồ cười vang khoái trá:
“Ha ha ha, sợ quá nhỉ tụi bay! Nàng tiểu thư cao quý đang đe dọa chúng ta kìa!”
“Cô em ngây thơ quá, bọn anh đã bao cả khu phố này rồi mà còn ngán đứa nào!”
“Thôi không đùa nữa, chúng mày tóm lấy nó!”
Và cả đám du côn bắt đầu sấn xổ bước lại gần Thiên Nhi, ánh mắt chúng long lên như loài thú dữ man rợ thèm thịt người!
“Dừ… ng lại! Các người sẽ… hối tiếc đấy!” - Thiên Nhi bị dồn sát vào hông xe, trong bộ váy hồng trông cô thật mỏng manh yếu đuối như đóa hoa tươi trước nanh vuốt độc tàn của lũ nửa người nửa ngợm kia.
Mưa như trút.
Những bàn tay gân guốc nhơ nhớp vươn ra hướng vào Thiên Nhi!
Vút!
Chúng chỉ tóm được vào… khoảng không. Đám côn đồ ngạc nhiên hết sức, đưa mắt nhìn lên. Thiên Nhi thoắt một cái đã… đứng ở trên nóc ô tô!