Văn phòng thám tử của Nhiên Sa hóa ra lại là phòng riêng ở nhà anh.
"Trời, tưởng thế nào." - Nhan Vy không giấu nổi vẻ thất vọng - "Mà sao phòng cậu bừa bộn thế. Cả tháng mới dọn một lần à?"
"Cũng gần như thế." - Nhiên Sa đáp.
"Tớ hiểu rồi, thế chắc là cả năm." - Nhan Vy lầm rầm, cô đưa mắt nhìn một lượt khắp căn phòng. Chỗ nào cũng vương vãi truyện tranh, sách báo, tạp chí, và cả quần áo cùng các thứ vật dụng linh tinh khác. Phòng của một thám tử đây ư?
"Cậu cứ ngồi tạm lên giường ấy." - Nhiên Sa nói.
"Ừ, cứ kệ tớ." - Nhan Vy tiến về phía khung cửa kính lớn nơi ban công, từ đây trông ra một hồ nước rộng mênh mông, sóng gợn lăn tăn trong màn mưa lướt thướt - "Ồ, ít ra phòng cậu còn có chỗ này để ngắm cảnh thích thật đấy."
Nhiên Sa mở tủ lạnh lấy ra hai cây kem và mời Nhan Vy một cây. Cả hai vừa mút kem vừa ngồi lên giường. Nhiên Sa bắt đầu mở chiếc laptop của anh ra:
"Cậu xem này, Nhan Vy. Đây là những tin tức mà tớ đã tổng hợp được trên mạng. Vụ hố tử thần ở thành phố chúng ta không phải là vụ thảm họa bí ẩn duy nhất. Những ngày qua, trên thế giới đã ghi nhận ba vụ khác, dù quy mô và thiệt hại không lớn như ở Illen nhưng cũng rất đáng chú ý."
"Ghê thật..." - Nhan Vy tập trung nhìn vào màn hình laptop bằng đôi mắt mở to không chớp, nét mặt căng thẳng.
"Vụ thứ nhất là một vụ cháy lớn thiêu rụi gần một nửa diện tích thảo nguyên A'en, nơi có loài sư tử tuyết sinh sống. Vụ thứ hai là một con sóng thần trên đại tây dương nhấn chìm một hòn đảo không người ở, tuy nhiên vào thời điểm xảy ra sóng thần có báo cáo về một vụ mất tích của một tàu đánh cá Indonesia với bốn người trên đó. Vụ thứ ba là một vòi rồng xuất hiện trên một ốc đảo ở sa mạc Sahara xóa xổ hoàn toàn một bộ lạc người thiểu số."
"Sợ thế..." - Nhan Vy run run.
Nhiên Sa vẫn giữ giọng đều đều, trầm tĩnh:
"Và vụ thứ tư chính là hố tử thần ở thành phố Illen chúng ta. Cả bốn vụ đều là những siêu thảm họa thiên nhiên chưa thể tìm ra nguyên nhân. Các cơ quan khí tượng và phòng chống thiên tai cũng không hề có một dự báo nào ở những khu vực đó cho đến khi thảm họa đột ngột xảy ra."
"Thế cậu nghĩ bốn vụ này có liên quan đến nhau không?" - Nhan Vy hỏi.
"Chưa biết được. Nhưng..." - Nhiên Sa hạ thấp giọng - "... rõ ràng là đang có một điều gì đó rất bất thường trên thế giới của chúng ta."
"Lẽ nào..." - Nhan Vy đánh rơi cây kem xuống giường - "... ngày tận thế sắp diễn ra!!"
"Cậu tưởng tượng hơi xa đấy." - Nhiên Sa gập chiếc laptop lại - "Mà làm ơn giữ gìn vệ sinh giùm tớ một chút. Cậu đang ở trên giường của tớ đấy."
"Ồ, xin lỗi..." - Nhan Vy đỏ mặt, cô vội vàng lấy giấy ăn lau chỗ kem rớt trên gas giường.
ĐÙÙÙNGG!!!
Sấm dội vang ngoài trời.
"Ối!!!!" - Nhiên Sa và Nhan Vy ôm chầm lấy nhau.
Tiếng mưa tí tách...
Hai người đều đỏ bừng mặt, luống cuống tách nhau ra.
Rồi Nhan Vy cười khúc khích:
"Thì ra cậu cũng sợ tiếng sấm à, Nhiên Sa? A hi hi..."
Nhiên Sa lấy lại vẻ điềm tĩnh trên nét mặt:
"Đâu, tại cậu hét lên làm tớ giật mình chứ."
"Thôi đừng có chối. À mà này..." - Nhan Vy chợt sửa giọng trang trọng - "Tớ có một đề nghị nhỏ."
"Gì vậy?" - Nhiên Sa liếc nhìn Nhan Vy.
Nhan Vy nói:
"Tớ có thể ở lại nhà cậu dùng bữa tối không?"
"Hả?" - Nhiên Sa hơi bất ngờ.
Nhan Vy khẽ vuốt tóc:
"Vì nhà tớ hôm nay mọi người đều đi vắng hết, chỉ có mình tớ thôi, về ăn tối một mình buồn lắm."
Nhiên Sa suy nghĩ thật nhanh, dù đây là một đề nghị khá đường đột và có phần hơi táo bạo nhưng cô nàng này là phụ tá của anh, nên chẳng có lí do gì để từ chối cả. Cuối cùng anh nói:
"Được. Nhưng tớ cũng phải nói là hôm nay bố mẹ và chị tớ đi thăm họ hàng ở xa nên chỉ có một mình tớ ở nhà thôi."
Nhan Vy hưng phấn:
"Thế càng hay, tối nay ngôi nhà này sẽ là của chúng ta!"
"Sửa lại giùm cái, nhà của tớ mà."
"Tớ sẽ trổ tài nấu ăn!"
"Ổn không?"
"Phải đi siêu thị đã."
"Thức ăn trong tủ còn nhiều lắm."
"Vậy cậu cứ yên tâm ngồi đợi. Tớ làm loáng một cái là xong."
"Ừ."
...
Một tiếng sau.
Cuối cùng hai người lại phải gọi pizza. Gian bếp thì đã tan hoang.
"Tớ xin lỗi!" - Nhan Vy cúi đầu xuống - "Tại tớ chưa quen với bếp nhà cậu chứ ở nhà tớ nấu ăn khá lắm."
"Không sao đâu." - Nhiên Sa nói - "Mà cậu ăn nhanh nhanh rồi về đi, lát tớ còn phải học bài nữa."
"À, tớ còn có thêm một đề nghị nhỏ nữa." - Nhan Vy thỏ thẻ nói.
"Cậu cứ nói đi." - Nhiên Sa uống một ngụm nước.
Nhan Vy thở mạnh một hơi rồi nói:
"Đêm nay tớ có thể ngủ lại nhà cậu không?"
"Cái gì!?" - Nhiên Sa phun nước.
Nhan Vy đưa tay khẽ vuốt mấy lọn tóc:
"Vì bây giờ trời tối rồi, mà lại mưa nữa, tớ ngại đi về lắm. Thêm nữa mấy chuyện cậu nói hồi chiều đến giờ tớ vẫn sợ, tớ không dám ngủ một mình ở nhà đâu."
Nhiên Sa lại suy nghĩ, có nên đồng ý không đây? Một nam, một nữ ở chung trong một căn nhà vắng kiểu gì cũng sẽ nảy sinh nhiều chuyện rất phức tạp, khó lường trước. Nhưng cô nàng này là phụ tá của anh, từ chối thì cũng hơi thất lễ. Phải làm sao giờ??
"Được không?" - Nhan Vy nhìn Nhiên Sa, ánh mắt đầy mong chờ.
"Ừm..." - Nhiên Sa vẫn đang rất khó xử.
"Nhé?" - Ánh mắt Nhan Vy long lanh.
"Thôi được." - Nhiên Sa thở dài - "Cậu nằm ở phòng khách. Và đừng có bén mảng lại gần phòng tớ là được."
"Cám ơn cậu!" - Nhan Vy hết sức tươi tỉnh.
...
giờ đêm.
Phòng của Nhiên Sa, trên giường lại là... Nhan Vy, cô bé đang ngủ rất say sưa ngon lành. Ngoài khung cửa kính ban công, mưa vẫn rơi tí tách.
Cùng lúc đó ở phòng khách, trên chiếc ghế sô pha là... Nhiên Sa. Anh nằm vắt tay lên trán, mắt mở trân trân, không thể nào ngủ nổi. Cái cô nàng phụ tá kia, trợ giúp cho anh thì chưa thấy đâu mà phiền nhiễu thì lại quá nhiều.
Thật đúng là... định mệnh!!!!!!