“Lâm Suất!” Diệp Không đưa tay tiếp lấy ba giọt máu Tôn giả, hai mắt đỏ hoe nhìn về phía Lâm Suất.
Một kiếm Bá tuyệt, quả nhiên là vậy!
Tích lũy vô số năm! Chờ đợi vô số năm! Dành dụm vô số năm! Chỉ để phóng ra trong chớp mắt này đây!
Mà sau khi một kiếm Bá tuyệt đi qua chính là tử vong, là tàn lụi, là chết đi!
Vốn Lâm Suất đang trẻ trung mà trong nháy mắt đã trở nên già nua vô cùng! Một đầu tóc trắng, vẻ mặt tái nhợt hiện lên trong bầu trời đêm!
“Vận mệnh Lâm Suất như thế, chỉ hận sau này không thể giúp chủ nhân chiến đấu!” Lâm Suất nói xong, thân thể của hắn ầm ầm vỡ nát!
Thân thể của hắn vừa là núi, vừa là kiếm! Nhưng lúc này hắn đã bị đốt cháy gần như cạn kiệt, hóa thành vô số tro bụi, rơi vãi đầy trời! Tựa như tuyết rơi trong đêm làm mê đắm lòng người!
“Không đúng! Mệnh của ngươi không phải như thế, ta Diệp Không, chưa bao giờ tin vào vận mệnh!” Diệp Không đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt đỏ hoe, hắn nắm chặt trong tay máu của Tôn giả đã hóa thành hạt châu rắn chắc, gào thét lên: “Lâm Suất, ta sẽ không để ngươi chết!”
Diệp Không nói xong, trong đôi mắt đỏ hoe của hắn thả ra một chữ viết của Địa cầu, “Lui!”
Thời không lùi lại!
Trong nháy mắt, tuyết bay đầy trời đều thu lại, hình bóng của Lâm Suất lại xuất hiện một lần nữa!
Thê nhưng, coi như bóng dáng của Lâm Suất xuất hiện trở lại thì hắn vẫn phải phóng ra toàn bộ năng lượng của hắn! Như vậy cũng chỉ là tái hiện lại cảnh Lâm Suất tử vong mà thôi!
đăng nhập
encuatui.net/để đọc truyện “Lui tiếp!” Hai mắt Diệp Không đỏ sậm, lại một lần nữa thả ra ký tự “Lui”!
Thời không lại lùi lại điên cuồng!
Lập tức thân thể màu đen của Ưng Nhãn Tôn giả bắt đầu hội tụ!
“Không hay, Không thể lui nữa, nếu thời không lui trở lại thời điểm Lâm Suất đánh tan Ưng Nhãn Tôn giả thì tất cả mọi cố gắng sẽ trở nên vô ích!” Trong lòng Diệp Không có một âm thanh hét lên điên cuồng!
Không sai! Chính là một kiếm Bá tuyệt của Lâm Suất trước gian nguy mới đánh lui được Ưng Nhãn Tôn giả! Nếu quả thật Diệp Không đem thời không lùi lại thời điểm trước khi đánh lui thì Lâm Suất vẫn sống, nhưng mà như thế thì làm sao đối phó với Ưng Nhãn Tôn giả? Diệp Không một chút biện pháp cũng không có!
Giây phút đó, thời không tạm dừng, trời đất yên lặng!
Nhưng ngay khi thời không hoàn toàn yên lặng thì trong hai mắt người áo xanh đứng giữa trời đất hiện lên vẻ kiên quyết, lại thả ra một chữ “Lui!”
“Trời ạ! Ngươi điên rồi!” Một ý nghĩ trong đầu Diệp Không hiện ra nhưng nhanh chóng bị dìm xuống!
“Khiến bạn bè chết vì ta, ta không làm được!”
Lúc này, thời không đã quay trở về thời điểm Diệp Không đang ở trong Hỗn Độn, một bàn tay màu đen khổng lồ đang mò hắn! Mà thân ảnh to lớn của Ưng Nhãn Thánh Tôn cũng đã hoàn toàn hội tụ!
“Ha ha, ta đã trở lại, trở lại thời không trước kia... Ha ha, ta rất thích pháp tắc thời không, nó thật kỳ diệu, vậy mà có thể đột phá vị diện phong tỏa, Diệp Không, ngươi thật đáng chết! Ngươi phải chết!” Bên ngoài Hỗn Độn, bên trong tinh không tối tăm, Ưng Nhãn cười ha hả.
Mà Diệp Không lại một lần nữa trở về tình trạng bị đánh!
...
Diệp Không khôi phục Lâm Suất như trước đây nhưng bây giờ thì hắn phải làm sao để vượt qua kiếp nạn này đây?
“Chủ nhân, trong tay người có ba giọt máu của Thiên Tôn, phải chăng có thể dùng nó để đối phó với hắn?” Lâm Suất truyền âm cho Diệp Không.
“Đúng, dùng máu của hắn để đối phó hắn, thử xem!” Đột nhiên Diệp Không vươn tay ra.
Thế nhưng pháp tắc thời không quả thật là kỳ diệu, khi Diệp Không giang hai tay ra thì ba giọt máu đỏ tươi ẩn chứa sức mạnh cường đại trong lòng bàn tay hắn tức thời hóa thành ảo ảnh, biến mất không còn dấu vết!
“Thế này...” Diệp Không ngước mắt nhìn tới bàn tay khổng lồ màu đen. Trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng.
“Chủ nhân, ngươi chỉ có cách dùng ta thôi. Ngươi không phải... Ta... Ta chết là tốt nhất!”
“Ta chỉ là Khí linh, số mệnh an bài ta phải chết vì chủ nhân. Nếu ngươi chết đi để một Khí linh như ta được sống thì... Chủ nhân, ta hận ngươi, ta sẽ tự bạo!”
Nhưng ngay lúc này tự nhiên Diệp Không như nghĩ tới điều gì, quát lên: “Mệnh Thập Tam, tốc độ!”
Rắc!
Bên trong Hỗn Độn, lại là một đường rực rỡ Bá tuyệt! Phá vỡ Hỗn Độn, chém về phía bàn tay của Ưng Nhãn Thánh Tôn!
Vẫn là chiêu này! Vẫn là một kiếm Bá tuyệt, tuy một chưởng của Ưng Nhãn Thánh Tôn ẩn chứa vạn pháp tắc của thế gian này nhưng một kiếm Bá tuyệt kia lại ẩn chứa sức mạnh pháp tắc tới cực hạn! Lấy một phá vạn!
Ưng Nhãn Thánh Tôn lại một lần nữa không thể né tránh!
Một kiếm lướt qua, máu tươi rơi vãi!
Chỉ thấy đường kiếm kia chém vỡ hoàn toàn Hỗn Độn, Diệp Không từ bên trong mang theo kiếm quang rực rỡ lao ra khỏi Hỗn Độn!
Bên ngoài thế giới, Ưng Nhãn Thánh Tôn lại tiêu tán một lần nữa!
Lần này Ưng Nhãn Thánh Tôn tức tới hộc máu ra, quát lớn: “Chó chết! Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi! Giết! Giết chết! Ngươi dám đả thương ta hai lần liên tiếp! Tên chó chết này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi dám làm nhục...”
Quả thật Ưng Nhãn Thánh Tôn tám lần Sáng Thế, ở Thượng giới cũng không phải là người bình thường. Thế mà lại bị người hạ giới đánh bị thương. Vậy mà tên hạ giới kia còn chưa thấy đủ, còn kéo hắn trở về, đánh cho hắn bị thương thêm một lần nữa!
Đây không phải là muốn đánh hắn mà là sỉ nhục hắn!
Mà trong chớp mắt trước khi biến mất, Ưng Nhãn Thánh Tôn đột nhiên nghĩ tới điều gì. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thằng nhãi này sẽ không đảo ngược thời không một lần nữa chứ?
Nghĩ đến đây, hắn điên cuồng hét lên: “Lần sau ta sẽ không để ngươi làm tổn thương ta!”
Lúc này, Diệp Không đang đứng yên ở trong không trung, thả lỏng tay, vác thanh Thần kiếm rực lửa, nhìn Ưng Nhãn Thánh Tôn, bình tĩnh đáp: “Yên tâm, không có lần sau đâu, hẹn gặp ở Thượng giới!”
Khi bóng dáng của Ưng Nhãn Thánh Tôn biến mất hoàn toàn thì bóng dáng của Diệp Không và Thần kiếm rực lửa cũng biến mất.
...
Thế giới Cuồng Minh, trời xanh nước biếc.
Diệp Không lẳng lặng đứng đó, mà thanh Thần kiếm rực lửa kia đã hóa thành hình dáng một thiếu niên. Lần này nhìn hắn không có gì tồi tệ cả mà là giống Diệp Không, cười khẽ.
Tiếp đó, hắn xòe tay ra, trong tay cầm mấy giọt máu đỏ tươi bỏ vào trong tay Diệp Không.
“Tiên sư nhà ngươi, lần này những tám giọt cơ đấy!”
“Chủ nhân, lần thứ hai ta có kinh nghiệm, đương nhiên ta muốn chém hắn lớn hơn một chút, nếu không, vừa rồi ta đã chết vô ích sao?”
“Ha ha...”
Thì ra lần này trước khi thả ra một kiếm Bá tuyệt, cái khó ló cái khôn, Diệp Không gọi Mệnh Thập Tam tới thay đổi vận mệnh của Lâm Suất bên trong thế giới Cuồng Minh!
Ở trong thế giới Đại Tuấn thì vận mệnh của Lâm Suất là biến thành tro bụi sau một kiếm Bá tuyệt! Nhưng ở trong thế giới Cuồng Minh thì không như vậy! Cho nên sau khi chém ra một kiếm, Diệp Không cùng hắn trở lại thế giới Cuồng Minh, Lâm Suất cũng không phải chết nữa.
“Đáng tiếc một kiếm Bá tuyệt này không thể dùng nữa, nếu không bị hạn chế số lần sử dụng thì chẳng phải là vô địch ở thế giới này hay sao?” Mệnh Thập Tam có chút không hài lòng.
“Có thể cứu Lâm Suất, đánh lui Ưng Nhãn Thánh Tôn, ta đã vừa lòng rồi!” Diệp Không cười khẽ nói, rồi hỏi Lâm Suất: “Chỉ là vĩnh viễn về sau ngươi không thể trở lại thế giới Đại Tuấn! Bởi vì ở bên ngoài ngươi là người không tồn tại, cho dù không chết thì Thần Vĩnh Hằng cũng sẽ tìm ngươi gây phiền toái.”
Lâm Suất uể oải nói: “Ta còn muốn cùng chủ nhân đại sát tứ phương, nếu không thể ra ngoài ta làm sao có thể giúp ngươi chiến đấu?”
Diệp Không lắc đầu cười nói: “Từ nay về sau ngươi không còn là Khí linh nữa, ngươi ở trong thế giới này, ta sẽ phong ngươi làm một vị Thận, ngươi không cần chiến đấu cho ta nữa! Ngươi nên chăm sóc cho mình, nếu ngươi muốn giúp ta thì sinh nhiều con một chút để thế giới Cuồng Minh của ta hưng thịnh lên!”
Lâm Suất ảo não nói: “Nhưng mà ta thích con trai.”
Mệnh Thập Tam sợ tái mặt, vội chạy ra phía sau.
Lâm Suất cười ha ha, nói: “Đùa thôi, nếu ta có thích con trai thì ta cũng không thèm thích ngươi đâu, cái đồ đầu óc đen tối.” Nói xong, hắn lại nói: “Chủ nhân, nếu có thể, ngươi cho ta làm Thần Vĩnh Hằng ở thế giới của ngươi đi, ta thích rong chơi nhàn nhã, mà ta thấy Thần Vĩnh Hằng rất nhàn hạ, ta thích làm.”
Diệp Không gật đầu nói: “Được!”
[/CENTER][/COLOR]
Convert by: Nguyenhoangthanh_nd