Ngay lúc nguy cấp này, vậy mà Diệp Không nghe thấy Kiếm thú trong Tỳ Bà châu muốn sức mạnh Hỗn Độn. Thì ra sức mạnh Hỗn Độn thực sự là quá mạnh mẽ, giới mà Diệp Không mới Sáng Thế cũng có thể cảm nhận được sức mạnh Hỗn Độn.
“Được!” Tâm niệm Diệp Không vừa động, vừa chui đầu vào trong Hỗn Độn vừa đem Tỳ Bà châu thả vào trong đó, kết nối với Hỗn Độn, cấu trúc nhanh chóng trở nên cố định.
Mãi tới lúc này toàn thân Diệp Không mới tỏa hào quang muôn trượng! Một cảm ngộ hoàn toàn mới mạnh mẽ tiến vào bên trong tim của hắn!
“Thì ra sau khi Sáng Thế, trở thành Thủy Thần cũng chưa đạt được sự tán thành của thế giới Hỗn Độn! Chỉ đến khi đem thế giới của mình đặt vào bên trong Hỗn Độn mới được coi là Sáng Thế!”
Trong lòng Diệp Không thầm mắng mình ngu xuẩn, nếu không chiến đấu với người Thượng giới thì hắn cũng không biết đem thế giới của mình bỏ vào trong Hỗn Độn!
“Toàn bộ thế giới đều ở trong Hỗn Độn! Đây là lý thuyết cơ bản nhất! Ta không đem Tỳ Bà châu đặt vào trong Hỗn Độn mà đặt trên đầu của mình, đúng là quá ngu ngốc!”
Tới lúc này Diệp Không mới hiểu được bước cuối cùng của Sáng Thế chính là đem Tỳ Bà châu đặt vào bên trong Hỗn Độn, từ nay về sau, thế giới Hỗn Độn đã có thêm một thế giới mới!
“Vậy mà muốn ta đặt tên cho thế giới của ta... Vừa rồi nghe Ưng Nhãn Thánh Tôn nói tới một từ là ‘thế giới Bàn Cổ’! Xem ra Địa cầu chính là thế giới Bàn Cổ, giới Địa cầu là Bàn Cổ sáng chế!”
“Chẳng lẽ lại gọi thế giới của ta là thế giới Diệp Không? Không hay, ta tin tưởng bạn bè, tin tưởng người thân, cho dù chỉ có một mình thì ta cũng không chiến đấu lẻ loi! Không phải là bọn họ gọi ta là cuồng đồ sao, vậy thì gọi là thế giới Cuồng Minh! Sau này sẽ có rất nhiều bạn bè đi vào thế giới này! Đúng, gọi là thế giới Cuồng Minh!”
Khi thế giới Cuồng Minh thiết lập thành công, từng luồng sức mạnh Hỗn Độn không cần Diệp Không khống chế, liền tràn vào bên trong thế giới Cuồng Minh! Hoàn cảnh không đủ phồn vinh mà Diệp Không luôn phiền não đã biến mất, sức mạnh Hỗn Độn chẳng những mạnh mẽ mà còn chứa đầy sức sống!
Thế giới của Diệp Không, vạn vật bắt đầu sinh trưởng, những tinh cầu vốn không có người ở bắt đầu xuất hiện chuỗi thức ăn đơn giản nhất!
“Thì ra không phải ngẫu nhiên mà sinh vật được sinh ra! Mà là có nguồn gốc từ sức mạnh Hỗn Độn, nhất định là như vậy rồi!” Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Không giật mình quan sát nguồn gốc của thế giới!
Ngày xưa, đã lâu lắm rồi, hắn ở trong một tinh cầu nhỏ nhỏ của thế giới Bàn Cổ, từng được dạy rằng sự sống được hình thành một cách ngẫu nhiên, còn có học giả tự cho là đúng, cho rằng ngoài Địa cầu ra thì không nơi nào có khả năng có sự sống!
Bọn họ cho rằng sự sống trên Trái Đất chỉ là ngẫu nhiên, là trùng hợp!
Nhưng khi Diệp Không nhìn thấy toàn bộ quá trình hình thành thế giới mới biết được những quan điểm kia là nực cười như thế nào! Sự sống đến từ sức mạnh Hỗn Độn, đến từ bên trong Hỗn Độn, chắc chắn là như vậy!
Tự nhiên như vậy, bên trong thế giới Cuồng Minh bắt đầu xuất hiện các loại sinh vật, xuất hiện các sinh linh, những thổ dân sáu mắt, những mãnh thú nguyên thủy, cũng có rất nhiều dã thú to lớn mà Diệp Không không biết tên!
Theo sức mạnh Hỗn Độn tràn vào điên cuồng thì sinh ra những sinh vật cực kỳ quái dị!
Những sinh vật này mang đến sự uy hiếp cho nhân loại trong thế giới này, nhưng nó cũng mang đến các loại tài nguyên, lại càng thúc đẩy mọi người phát triển theo chọn lọc tự nhiên: Ưu điểm thì tồn tại, nhược điểm thì loại bỏ, mạnh mẽ vươn lên!
Những con thú to lớn này rất đáng sợ, giết người vô số, được gọi là Tổ thú! Nhớ tới lúc trước Đại Tuấn phong ấn Minh thú vào bên trong thế giới của hắn, luyện ra Minh giới ở trong thân thể của nó!
Thế giới của Diệp Không còn chưa hoàn mỹ, nhưng hắn không có thời gian để hoàn thiện nó, hắn đang chiến đấu!
“Tên chó chết này! Chạy trốn rất nhanh, vậy mà lại trốn vào bên trong Hỗn Độn, nhưng hắn cho rằng như vậy thì có thể trốn thoát sao?” Trên bầu trời Thần đô, Ưng Nhãn Thánh Tôn hừ lạnh một tiếng, bàn tay to kia liền thò vào bên trong Hỗn Độn, muốn lôi Diệp Không ra!
"Nhóc con, có lẽ với ngươi bên trong Hỗn Độn rất thần bí nhưng đối với người Thượng giới chúng ta lại rất rõ ràng, bởi vì chúng ta cho bản đồHỗn Độn! Ha ha, ngươi đi ra cho ta! Vừa nói, Ưng Nhãn Thánh Tôn vừa vơ về phía Diệp Không!
Ưng Nhãn cho rằng giết chết tên hạ giới nhỏ nhoi này quá nhẹ nhàng!
Nói cách khác, coi như là Tiên Chủ của Tiên giới đến Thần giới cũng chỉ là một Hạ bộ Thần nhân bé xíu! Bất cứ Đại Thần nào cũng có thể giết chết hắn!
Chênh lệch giữa Thượng giới và Hạ giới chính là một trời một đất!
Trước mặt cường giả Thượng giới, cơ bản là Diệp Không không chịu nổi một đòn! Huống chi, Diệp Không vừa mới Sáng Thế không bao lâu, chưa kịp mạnh mẽ lên!
“Nhóc con, ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại cự tuyệt! Ngươi đi chết đi!” Bên trong đôi mắt của Ưng Nhãn Thánh Tôn cực kỳ lãnh khốc, chụp rất chuẩn vào Diệp Không!
//truyencuatui.net/ Thế nhưng trong chớp mắt, bên trong thế giới Hỗn Độn lai đột nhiên xuất hiện một điểm sắc lạnh! Điểm sắc lạnh này càng lúc càng dài! Đây là Kiếm quang!
Bên trong Hỗn Độn đột nhiên có một đường kiếm quang kinh nhân tuyệt thế, đâm một cái, đâm vỡ Hỗn Độn! Bổ Hỗn Độn ra làm hai! Đâm thẳng vào bàn tay khổng lồ màu đen!
Phập!
Kiếm quang đi qua, máu tươi vọt ra! Tôn giả vô cùng tôn quý của Thượng giới bị đâm nát ngón tay bởi một kiếm này!
Chút tổn thương này cũng không quan trọng, mà quan trọng là vết thương này tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
Người Thượng giới hạ giới nhập thể là nhờ một chút xíu truyền thừa qua hàng tỷ năm! Mà chỉ cần bị thương một chút là có thể phá hủy những truyền thừa này!
Khi một kiếm này chém quá, bàn tay khổng lồ màu đen lúc trước đã hóa thành thực thể thì bây giờ trong phút chốc lại hóa thành ảo ảnh! Đồng thời thân ảnh to lớn của Ưng Nhãn Thánh Tôn cũng bắt đầu tan vỡ!
“Khốn nạn! Ngươi dám làm tay ta bị thương! Được, được, được! Nhãi con, ngươi tên là Diệp Không đúng không! Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hừ, chờ ngươi đi Thượng giới, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Trước khi Ưng Nhãn Thánh Tôn biến mất, hắn mở miệng nói.
Trong tay Diệp Không cầm một thanh kiếm dài lửa cháy rừng rực, hắn cũng đi ra khỏi Hỗn Độn, đứng ngạo nghễ trong bầu trời đêm, một thân áo xanh nhìn rất bắt mắt.
“Ưng Nhãn Thánh Tôn, tạm biệt, không tiễn! Chắc chắn sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, nhưng ta hy vọng ngươi rút được kinh nghiêm, đừng trêu chọc ta với Địa cầu, nếu không ta sẽ cho ngươi một ký ức cực kỳ khó quên!”
“Một tên hạ giới mà dám nói với một Tôn giả như vậy, thật ngạo mạn, dốt nát! Ta sẽ chờ ngươi!”
Nói xong, Ưng Nhãn Thánh Tôn biến mất không còn dấu vết, ly khai thế giới này, không bao giờ có thể trở lại được nữa.
Rốt cuộc cũng đánh bại Ưng Nhãn Thánh Tôn, thậm chí còn khiến cho vị Thượng giới tôn quý này bị thương!
Thế nhưng những điều này không thể làm Diệp Không thoải mái chút nào, thanh kiếm to lửa cháy rừng rực mà hắn cầm trong tay đang nhanh chóng lạnh đi! Sức mạnh ấn chứa bên trong nó cũng nhanh chóng biến mất!
Diệp Không xòe tay ra, thanh kiếm lớn bay lên bầu trời, từ từ hiện ra bóng dáng một thiếu niên!
“Lâm Suất, kiếm Cự Khuyết, đỉnh thứ mười ba của Minh Châu... Thật ra ngươi chính là một kiếm Bá tuyệt!” Diệp Không nhìn thiếu niên trước mặt, chậm rãi nói: “Lúc trước Cổ Thần Thiện Thôn muốn giết chết Quả Kỳ Lân, hao tốn tâm tư, luyện ra một kiếm Bá tuyệt này để chém giết đối thủ! Nhưng hắn lại không ngờ rằng hắn chưa luyện xong kiếm thì đã chết!”
“Chủ nhân, thì ra người đã biết từ lâu.” Lâm Suất gật đầu nói: “Không sai, ta chính là một kiếm Bá tuyệt, ta chính là Linh bên trong kiếm đó! Một kiếm Bá tuyệt tuy mạnh mẽ nhưng nỗi xót xa lớn nhất trong lòng hắn là chỉ có thể sử dụng một lần! Cho nên ta sợ hãi ngày đó sẽ tới, ta đắm chìm vào trong mộng tưởng, ta giả trang thành Tiên kiếm, muốn thoát khỏi số phận phải chết!”
Diệp Không hỏi: “Vậy sao ngươi còn muốn giúp ta? Vì sao lại rảnh rỗi chui vào trong Không gian lô tu dưỡng? Vì sao còn nói cho Không gian Thần lô dùng sức mạnh Hỗn Độn luyện ngươi còn hơn cả tu dưỡng hàng tỷ năm?”
Lúc này Lâm Suất như đèn dầu sắp tắt, một kiếm Bá tuyệt giống như Phù dung sớm nở tối tàn, sau khi tỏa sáng rực rỡ thì sẽ héo đi nhanh chóng!
“Đây là số mệnh của ta...” Lâm Suất cười nhạt, khoát tay, ba giọt máu bay về phía Diệp Không.
“Chủ nhân, đây là máu Tôn giả, tin rằng sẽ có trọng dụng cho ngươi! Vận mện của Lâm Suất như vậy, chỉ hận sau này không thể giúp chủ nhân chiến đấu nữa rồi!”
Convert by: Nguyenhoangthanh_nd