Chương :Mộc U Cốc Bí Cảnh-Rắc Rối.
Vũ Linh nhảy lên một gốc cổ thụ, tay ôm chặt thân cây, thở dài một hơi nhẹ nhõm, thật may vừa kịp lúc, nhém chút là tiêu đời.
Nói ra, Vũ Linh đã đi vòng quanh nơi này suốt năm ngày kể từ khi bí cảnh mở ra, trên đường đi không lúc nào là được nghỉ ngơi.
Giống như người mù, Vũ Linh phải dùng một cây gậy để dò đường, trước có lần Vũ Linh sơ ý rơi xuống một vùng đất trũng, nếu không phải nhanh tay bắt lấy đằng gai bên cạnh có lẽ nàng đã bị đầm lầy dìm xuống.
Phải biết đầm lầy nơi đây rất sâu, bên dưới còn không ít rong rêu quấn chặc, khả năng có thể trồi lên gần như bằng không, ngay cả cao cấp tu sĩ khi bị rơi xuống đây chưa chắc có thể an toàn rời đi, phía dưới đáy đầm lầy đã chôn vùi không biết bao nhiêu xương cốt.
Vũ Linh nên may mắn nàng nhanh tay, bằng không chết kiểu trượt chân thế này thật là quá hổ thẹn.
Yêu thú nơi đây đa phần đều là dạng như sinh vật hệ trùng, không phải là không có những loài khác, nhưng số lượng ít ỏi hơn nhiều, hơn nữa chúng cũng biến đổi để thích nghi với hoàn cảnh u độc nơi đây.
Vũ Linh quấn băng vải lên tay, bị đằng gai đâm phá khiến tay Vũ Linh đôi lúc nhói lên cảm giác vô cùng đau đớn khó chịu, vì trên đằng gai có độc tính nên khiến vết thương làm độc gây đau nhức, thậm chí có vài chỗ bị nặng khiến cả vùng lở loét nhìn mà rợn người.
Trong trường hợp đó nếu không phản ứng nhanh, đừng nói vài vết lở loét này, ngay cả mạng nhỏ cũng không có, Vũ Linh có rắc lên thuốc giải độc, nhưng để thuốc phát huy tác dụng thì cần thời gian khá dài, giờ chỉ có thể giảm đau nhức, muốn hoàn toàn hồi phục cũng mất không ít thời gian, điều này sẽ gây khó khăn cho Vũ Linh ở việc cầm kiếm, hi vọng trên đường tiếp theo có thể ít gặp phải chiến đấu.
Giờ Vũ Linh mới biết, thời gian qua mình còn là rất thanh thản vô lo, so với hiện tại chật vật nhìn đúng là cách biệt giữa thiên đường và địa ngục.
Một nơi thế này ngay cả một quả dại cũng không thấy đâu, Vũ Linh đành nuốt xuống ích cốc đan, việc ngủ hay nghỉ ngơi cũng không thể, bởi vì thật sợ lơ là một chút sẽ bị bất ngờ tập kích, lúc nào cũng phải căng thần kinh lên cảnh giác, còn phải không ngừng lản tránh yêu thú cấp cao, hạn chế chiến đấu do tay thương tổn,đúng là rất mệt mỏi a.
Nhớ kiếp trước có người từng nói: trong thiên nhiên sinh tồn, những nhu cầu ước muốn hay sợ hãi đều là xa xỉ, nơi đây chỉ có giết và bị giết, là một chuỗi thức ăn tuần hoàn không có hạn cuối, trọng yếu là ngươi muốn là gì trong chuỗi tuần hoàn đó.
Nếu không muốn làm tầng dưới chót bị sinh vật phía trên dùng làm thức ăn, như vậy ngươi phải mạnh mẽ để trở thành đỉnh của chuỗi thức ăn đó.
Vũ Linh thật tán đồng cách nói này, nàng vốn không muốn chết, càng cũng không rảnh rỗi đi chứng tỏ mình với toàn thế giới, năm ngày qua bị vây trụ ở đây đã khiến hành trình của Vũ Linh đã chậm trễ hơn những người khác, hơn nữa nếu cảm giác của nàng không lầm thì Vũ Linh chỉ đi vòng quanh không quá hai trăm mét.
Thật hỏng bét.
Sương mù làm che mất tầm nhìn, khiến Vũ Linh mất đi phương hướng định vị, hiện tại Vũ Linh chỉ có thể đi vòng quanh vị trí lúc đầu, căn bản không thể thoát ra.
Đây là đầm lầy đáng sợ nguyên do.
Vũ Linh không thể để như thế tiếp tục, bởi vì Vũ Linh nhạy cảm phát hiện ra có không ít tầm mắt tập trung vào mình, mấy ngày qua chúng vẫn luôn lặng lẽ quan sát Vũ Linh nhất cử nhất động, điều này không tốt chút nào, nhất định là kẻ đang ẩn náu kia đang chờ đợi Vũ Linh hoảng loạn mất phương hướng dẫn đến kiệt sức mất đi ý chí, khi đó chúng sẽ ra tay giết chết nàng cái này con mồi ngon lành.
Nhưng giờ muốn xác định vị trí của những ánh mắt đó là không thể nào thực hiện, thần thức của Vũ Linh không đủ mạnh để dò xét đến chúng, hiện tại Vũ Linh muốn thoát khỏi nơi này cách duy nhất là phải tìm đến một loài linh thảo.
Nhuyễn Mao Đằng là loài linh thảo đặc thù ở nơi đây, chúng có hình dạng như rắn nước sống bên bờ dưới đầm lầy, khác với tên của mình Nhuyễn Mao Đằng trên thân toàn là gai nhọn màu đen, nhưng thân rất nhỏ lại mềm mại, chất dịch trắng của loài này nếu dùng xoa lên mắt có thể tránh thoát được sương mù che chắn.
Bởi vì sương mù ở nơi này cũng không phải là sương mù bình thường, hơi nước từ đầm lầy bốc hơi mang theo u khí, cho nên sương mù này không hề tốt lành gì, nếu ở lâu nơi đây sẽ khiến cơ thể trúng độc.
Nhưng loài Nhuyễn Mao Đằng này rất khó tìm, hơn nữa canh giữ Nhuyễn Mao Đằng còn là một loài sinh vật rất khó giải quyết, bình thường chẳng ai muốn động tới chúng, nhưng giờ...Vũ Linh chỉ có thể liều mạng.
Thế nên, Vũ Linh xem dưới gốc cây vây quanh cả đám Dịch Quái, lòng thâm than trời không dứt, về hình dáng có thể liên tưởng đến đám slime trong game, chúng sống trong đầm lầy rất ít khi ra ngoài, chúng cũng không có bộ dạng nhất định, giống như một bãi dịch màu xanh rêu hôi thối, về đôi mắt, cho Vũ Linh xin lỗi, nàng căn bản còn không thể phân biệt đâu là đầu đâu là thân, nói gì đến mắt hay miệng.
Xem thì không có lực công kích gì, nhưng nơi mà Dịch Quái đi qua cỏ cây đều tàn lụi, thường sống theo đàn, một đàn có ít nhất ngàn con, đáng nói là nếu một con bị giết cả đàn sẽ điên cuồng, về cơ bản chúng khá giống tập tính của Thanh Tê Ngưu, chắc là vì chúng đều là cấp thấp sinh vật nên để sinh tồn mới như thế.
Bây giờ trọng điểm là, thế quái nào mà nàng có thể đi xuống a.
Thật là, đám Dịch Quái này cũng quá keo kiệt, Vũ Linh theo ngọc giản mà Tiêu Diễm đưa, phải rất khó khăn để mò mẫm đến đây, vốn chỉ lấy đi một cọng Nhuyễn Mao Đằng nhằm lấy chất dịch thoa lên mắt, cũng chưa từng giết chết một con nào, chúng có cần truy sát nàng đến thế không đây?
Hết nói là đám Dịch Quái này ở trên bờ tốc độ cũng không chậm chút nào, nhưng vì lo lắng giẫm phải đất trũng Vũ Linh lại không dám chạy nhanh, nên thành ra thế này.
Buồn bực nhất là khó khăn lắm gặp phải năm người, khi họ thấy Vũ Linh phía sau cả đám Dịch Quái, mặt người nào cũng đều biến sắc, chạy so thỏ còn nhanh, kết quả có hai người vì hấp tấp bỏ chạy mà té xuống đầm lầy, mãi không thấy trồi lên, Vũ Linh cũng chỉ có thể nghẹn xuống một họng kêu cứu, lòng điểm cho hai người cây nến.
Lúc hái Nhuyễn Mao Đằng phải thò tay xuống đầm lầy dơ bẩn kia để hái, ai kêu Nhuyễn Mao Đằng sống dưới đầm lầy ven bờ đây, hại một người có tính khiết phích nhẹ như Vũ Linh phải cắn răng nhịn xuống để tìm hái, mà tay của nàng còn đang bị thương, giờ càng thêm không xong.
Nhưng mà vừa hái xong, ngẩn đầu lên đã thấy hơn hai ngàn con Dịch Quái đang trồi lên hướng về mình bơi tới, dọa Vũ Linh chạy như điên, đến giờ phải leo lên cây mới xem như thoát nạn.
Chỉ là...
Nhìn xuống phía dưới quay quanh gốc cây, trên mặt đất đứng đầy Dịch Quái, Vũ Linh thấy đầu mình cũng đầy quạ đen, khổ bức nhất chính là khi vào đầm lầy này tuyệt đối không được đốt lửa, bằng không sẽ chết mà không biết mình chết vì sao.
Vũ Linh giơ lên gốc Nhuyễn Mao Đằng, đây cũng chỉ là một bình thường Nhuyễn Mao Đằng mà thôi, theo lí chỉ cần nhanh chân tự thoát khỏi lãnh thổ của đám Dịch Quái chúng sẽ buông tha, nhưng tình hình hiện tại đừng nói buông tha, Vũ Linh dám chắc mình mà xuống nhất định sẽ bị cả đám ép chết mới thôi.
May nhờ đám Dịch Quái này mà khi Vũ Linh chạy sang lãnh thổ của yêu thú khác, cũng không bị chúng tấn công, bằng không Vũ Linh thật là xui tận mạng, kể cả đống ánh mắt thầm lặng quan sát từ hôm trước đến giờ cũng theo đó biến mất, thầm thở ra một hơi, xem như trong cái rủi có cái may đi.
Hiện tại tay Vũ Linh bị thương chưa khôi phục, lâm vào chiến đấu bất lợi là nhất định hướng về nàng, đó là lý do Vũ Linh chỉ bỏ chạy mà không đối kháng với đám Dịch Quái, nàng thề, đây là lần chạy nhanh nhất trong đời mình, so kiếp trước chạy đua maratong còn liều mạng.
Bởi mới nói, con người chỉ bộc phát ra tiềm năng khi lâm vào tuyệt cảnh là thế╮(╯_╰)╭ .
Nhưng giờ nghĩ lại thấy mình thông minh cả đời, lại hồ đồ nhất thời, bởi vì Vũ Linh lo chạy chối chết mà quên dùng linh khí truyền vào chân, như thế có khỏe hơn không.
Không, đây nhất định là do tên Mộ Thần Hy kia ép buộc Vũ Linh quá lâu, khiến nàng quên mất cả vận dụng linh khí là thế nào thực hiện. Hừ.
Chợt Vũ Linh mắt bị trên thân Nhuyễn Mao Đằng một thứ rất nhỏ chú ý, thứ này giống như một quả mọng, không, nhìn kỹ thì giống kén hơn, nó có màu vàng nhạt, bám dính lên rễ cây trông như Nhuyễn Mao Đằng kết ra, nhưng Nhuyễn Mao Đằng sẽ không ra quả a.
Vậy...đây là gì?
Đừng nói là Vũ Linh bị cả đàn Dịch Quái truy sát vì thứ này a, nếu thế nàng thật cũng quá xui xẻo, Vũ Linh mắt đăm đăm xem gốc Nhuyễn Mao Đằng, tay ngắt lấy chất dịch của nó thoa lên mi mắt, sau đó không chút lưu tình ném đi thật xa.
Quả nhiên cả đàn Dịch Quái liền nhanh chóng đuổi theo gốc Nhuyễn Mao Đằng kia, chờ cả đám Dịch Quái rời đi, Vũ Linh mới từ trên cây nhảy xuống, thở mạnh ra một hơi.
Thoát nạn rồi.
Còn vì sao Vũ Linh không thu lấy thứ đó để mình dùng, thứ nhất là đó một thứ kỳ quái không rõ công dụng, Vũ Linh không hứng thú, thứ hai, nếu ném đi thứ đó có thể giải quyết rắc rối, vậy thì ngu gì không ném.
Cơ duyên? Đừng đùa, cơ duyên đâu không thấy, Vũ Linh chỉ thấy mình sắp bị cả đám Dịch Quái làm ghê tởm chết.
Dùng Nhuyễn Mao Đằng chất dịch xoa lên mắt quả thật có thể nhìn thấu sương mù, Tu Chân Giới quả nhiên có không ít thứ quái lạ.
Giờ tầm nhìn đã tốt lên, Vũ Linh tiếp tục lên đường rời đi, nhưng Vũ Linh không biết, trên tay áo mình lại dính phải một thứ mà nàng đã muốn vứt đi khi nãy.
Cho nên...
Vũ Linh khóc không ra nước mắt xem đứng trước mình cả đám Dịch Quái, thật là muốn chỉ vào chúng rống to, lão nương từ lúc nào trở thành Dịch Quái hấp dẫn thể chất rồi hả?
Hơn nữa Vũ Linh đã quăng mất gốc Nhuyễn Mao Đằng kia rồi a, tại sao chúng còn theo mãi không tha đây?
Vô lực nhất chính là Dịch Quái đối với bình thường vật lý công kích không hề có tác dụng, chỉ có lửa mới hoàn toàn tiêu diệt được chúng, nhưng nơi đây cấm dùng lửa vì khi dùng lửa không những khiến đám Dịch Quái này nổi điên mà tất cả những sinh vật khác xung quanh đều sẽ bị kinh động.
Lúc nãy Vũ Linh thấy có người dùng hỏa hệ pháp thuật để chiến đấu, lại làm cho những yêu thú khác nhào tới xé xác, thảm trạng vô cùng đáng sợ, làm cho đồng bạn và những người gần đó bị liên lụy, may mắn Vũ Linh đứng trên cây khoảng cách khá xa nên an toàn.
Giờ thì làm sao đây?
Vũ Linh dựa vào gốc cây, buồn chán nghĩ cách ứng đối, cho đến nhìn thấy một người đang đánh nhau với đám Trùng Tượng, Vũ Linh mắt liền sáng lên.
Trùng Tượng có ngoại hình giống con sâu rớm khổng lồ, nhưng chúng lại có vòi rất giống voi nên gọi là Trùng Tượng, dịch chất mà Trùng Tượng tiết ra có khả năng bám dính cực mạnh, nhờ thế chúng dùng chất này định lại con mồi, sau đó hấp hết máu của đối phương.
Mà Dịch Quái chính là món khoái khẩu của Trùng Tượng, Vũ Linh vỗ vỗ trên người bụi bẩn, nhảy xuống đất, khiêu khích xem đám Dịch Quái đang nhao nhao chạy đến mình.
Dùng tiếp một tờ ẩn thân phù, Vũ Linh không muốn kinh động người đang đấu với Trùng Tượng, nhưng đám Dịch Quái bằng cách nào đó có thể xác định vị trí của Vũ Linh trong khi nàng đang ẩn thân, thật khó tin, so ra đa còn đáng sợ.
Nhưng giờ không kịp để nàng suy nhiều, Vũ Linh nhẹ nhàng lẻn ra phía sau nơi hai người đang chiến đấu với đám Trùng Tượng.
Vốn đang đấu với hai tên tán tu, năm con trùng tượng chợt ngừng lại, vòi của chúng hướng đến đám Dịch Quái đang đến, đu đưa vài cái rồi rít lên một cách hưng phấn.
Hai người tán tu kinh ngạc dừng tay, khó hiểu nhìn nhau, thấy sau khi Trùng Tượng rít lên thanh âm, dưới đất rối rít trồi lên vô số Trùng Tượng, nhất thời hai người vẻ mặt hoảng sợ, họ đây là đang bị bao vây bởi cả đàn Trùng Tượng đang trong trạng thái điên cuồng a.
"Đây...đây là chuyện gì sảy ra?" Vị nam tu trẻ tuổi thốt lên.
"Ta không biết, chết tiệt, mau rời khỏi chỗ này, đám Trùng Tượng phát điên rồi" trung niên tán tu quát lên, vận khởi linh khí bỏ chạy.
Nam tu trẻ tuổi cũng mau chóng theo sau, Vũ Linh đứng nấp trong bụi cây, nhìn đám Trùng Tượng cùng Dịch Quái gặp nhau, xem chúng tiến hành cắn xé, lại thấy hai tên tán tu đã chạy xa, Vũ Linh nhếch môi cũng vận linh lực rời đi.
Sáu ngày sau, Vũ Linh đón nhận ánh mặt trời chiếu xuống, vươn vai đánh cái xoay người, cuối cùng cũng đi ra, lần này còn phải cám ơn Tiêu Diễm đưa cho bản đồ.
Vũ Linh thỏa mãn vỗ vỗ túi trữ vật, Thiên Kiếm Tông đưa ra nhiệm vụ là lấy mười gốc La Diệp Thảo, năm Lam Chu Quả, Vũ Linh ở năm ngày trước gặp phải Lam Chu Quả đang cho ra quả, tất nhiên để lấy được chúng phải trải qua chiến đấu với yêu thú canh giữ, nhưng Lam Chu Quả là quả mọc ở địa phận đám Trùng Tượng, Vũ Linh tranh thủ Trùng Tượng và Dịch Quái chiến đấu mà hái trộm.
Hai tên tán tu kia cũng vì Lam Chu Quả mà đến đây, thật ra Lam Chu Quả rất dễ sinh sống, không phải loài đặc thù ở đầm lầy, nhưng là đặc thù ở Mộc U Cốc bí cảnh, di thực ra ngoài dù sống nhưng khó kết quả, mà, đa phần những loài đặc thù sống trong bí cảnh đều như thế.
Vũ Linh đã hái xong Lam Chu Quả, giờ chỉ còn La Diệp Thảo, vừa đi Vũ Linh vừa nghĩ, tại sao Thiên Kiếm Tông, không, tất cả các tông phái khác đều đưa ra nhiệm vụ hái hai loại này.
Không chỉ lần này, mà hầu như mỗi khi Mộc U Cốc bí cảnh mở ra đều là đưa nhiệm vụ này vào, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Thôi, dù sao cũng không là việc Vũ Linh nên quan tâm, cái cần quan tâm hiện tại chính là Vũ Linh đang ở đâu?
Mở ra bản đồ, Vũ Linh suy xét một chút liền biết, nếu Vũ Linh đi về hướng bắc thêm một ngày đường sẽ đi vào khu vực sâm lâm, vào đó yêu thú so đầm lầy còn mạnh mẽ, nhưng lại có nhiều linh thảo cùng cơ duyên.
Vũ Linh vỗ một tờ phong hành phù, hướng bắc phương bay đi, giờ Vũ Linh chưa thể ngự khí, cho nên dù trong túi trữ vật có phi hành pháp khí Vũ Linh vẫn không thể dùng, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng phù triện hỗ trợ.
(Chưa xong còn tiếp)
---End Chap---