Mắt thấy công kích sắp lao tới bản thân, Mục liền vội vã vận chuyển linh lực, triệu hồi Nhật Nguyệt Song Kiếm bay lại, chuẩn bị tạo cho bản thân một lớp phòng thủ.
Chỉ thấy Mục hai tay đánh ra vô số pháp quyết, phần chuôi kiếm của Nhật Kiếm và Nguyệt Kiếm theo đó liền nối liền lại với nhau, trông vô cùng giống một cái mái chèo, tiếp đó thì liền xoay vòng tròn, hỏa khí cùng hàn khí lập tức lan ra, tạo thành một tấm chắn cực lớn, bao bọc lấy Mục ở phía sau.
Cũng ngay lúc đó, công kích của Quang Minh Hổ Kiếm đã lao tới…
Rầm… Rầm… Rầm…
Vô số tiếng nổ lớn vang lên, một chấn động cực lớn lan ra, làm cho một khu vực rộng lớn của Tinh La Sâm Lâm rung lắc dữ dội, cơ hồ là không có dấu hiệu dừng lại, mà ngày càng lan mạnh ra.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
…
Năm hơi thở…
Rắc… Rắc… Rắc…
Trải qua thời gian của năm cái hô hấp, tấm chắn được tạo thành bởi Nhật Kiếm và Nguyệt Kiếm cũng đã xuất hiện vô số vết nứt, có lẽ nếu như kéo dài thêm một chút nữa thì nó sẽ vỡ tan nát, lúc đó thì Mục cũng sẽ lãnh đủ.
Có điều, đúng vào lúc này, Mục lại nở ra một nụ cười quỷ dị, thầm nghĩ: “Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn cũng nên phát huy tác dụng đi nhỉ?”
Không sai, vừa nãy, nhân lúc Quang Minh Hổ Kiếm bị choáng váng, Mục đã đem một viên bột phấn được tạo từ Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn đã chuẩn bị từ trước, ném vào trên người của Quang Minh Hổ Kiếm.
Nhớ mấy năm trước, Mục cũng đã dùng thủ đoạn này mà đã kết liễu mạng sống của một tên Hồn Thánh, thậm chí còn kéo cả thêm một tên Hồn Thánh nữa theo cùng, căn bản là không hề tốn bao nhiêu sức lực.
Như vậy thì cũng đủ hiểu độ bá đạo của Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn.
Nếu xét về tu vi, đầu Quang Minh Hổ Kiếm này quả thực là ngang ngửa so với Hồn Thánh, nhưng bởi vì cơ thể của hồn thú mạnh hơn của hồn sư rất nhiều, cho nên tốc độ phát tán của Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn có phần chậm hơn một chút.
Cơ mà, cho dù có mạnh đi cỡ nào thì độc tính cũng sẽ ngấm dần.
Chỉ thấy vào lúc này, uy lực công kích của Quang Minh Hổ Kiếm liền giảm mạnh, tiếp đó thì từ từ thối lui, sau cùng thì dừng hẳn, không hề có dấu hiệu tái chiến.
Thấy một màn như vậy, Mục liền nhoẻn miệng cười, hai tay thì đánh ra mấy cái pháp quyết, đem lớp lá chắn trước mắt giải trừ, nhanh chóng đem Nhật Nguyệt Song Kiếm cầm ở hai tay.
Rống… Rống… Rống…
Dù sao thì bản thân cũng là một đầu hồn thú tu vi vạn năm, linh trí cũng không tính là thấp, Quang Minh Hổ Kiếm tự nhiên là biết đến tình trạng của cơ thể, thế nhưng nó vẫn không chịu khuất phục, vẫn cố gầm lên vô số tiếng giận dữ.
Chỉ thấy, sau mấy tiếng gầm đó, toàn thân của Quang Minh Hổ Kiếm liền sáng lên, sau đó thì phân tách thành luồng ánh sáng, bắn lên trên không trung, bao vây lấy Mục.
Lại qua một cái hơi thở, luồng ánh sáng kia liền vụt tắt, để lộ ra đầu Quang Minh Hổ Kiếm hung tợn, đang nhe nanh, múa vuốt, cái miệng rộng thì hả ra, trông có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Mục.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mục thầm nghĩ: “Là phân thân sao…???”
Trong chốt lát, hai tay của Mục liền thả ra, nhanh chóng đánh ra pháp quyết, từ trong cơ thể, Phệ Huyết Châu liền bay ra bên ngoài, một mùi máu tươi nồng nặc liền lan rộng ra khắp các ngóc ngách của Tinh La Sâm Lâm.
Lúc này, Mục cũng đã kết ấn xong.
Chỉ thấy Phệ Huyết Châu đột nhiên sáng lên, sau đó thì…
Xì… Xì… Xì…
Ngay lập tức, một làn sương mỏng liền xuất hiện, nhanh chóng bao quanh lấy Mục, rất nhanh đã tạo thành một lớp bảo vệ.
Grào… Grào… Grào…
Cũng vào lúc này, thân thể của đầu Quang Minh Hổ Kiếm đã bắt đầu chuyển động, từng con từng con nhanh chóng lao lên, cái miệng to như chậu máu liền mở ra, hướng thẳng vào thân thể của Mục mà cắn lấy.
“Chết!” Mục hô lên một tiếng.
Lời vừa dứt, lớp sương máu bao quanh toàn thân Mục liền sáng lên, nhanh chóng đã hóa thành thanh huyết kiếm, lập tức lao ra bên ngoài bằng một tốc độ vô cùng kinh khủng, nhắm thẳng vào yết hầu của đầu Quang Minh Hổ Kiếm.
Phập… Phập… Phập…
Liên tục tiếng đâm vang lên, kéo theo đó là đầu Quang Minh Hổ Kiếm biến mất, chỉ còn lại thanh huyết kiếm lơ lửng giữa không trung.
Cơ mà, ngay khi thanh huyết kiếm cuối cùng đâm tới…
Keng…
Sau một tiếng va chạm, thanh huyết kiếm kia liền bị đánh nát, chân thân của Quang Minh Hổ Kiếm liền lui ra phía sau, thân thể bởi vì trúng độc và tiêu hao do chiến đấu mà rung lên mấy cái, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lấy Mục.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Mục đã bị đầu Quang Minh Hổ Kiếm này giết chết vô số lần rồi.
Tiếp đó, còn không cho Quang Minh Hổ Kiếm có cơ hội thở dốc, Mục liền lập tức kết ấn, vô số pháp quyết được đánh ra.
Nương theo sự điều khiển của Mục, Phệ Huyết Châu liền bay lại vị trí của Quang Minh Hổ Kiếm, vô số luồng máu tươi liền bắn ra…
Phập… Phập… Phập…
Những luồng máu tươi này vô cùng sắc bén, không khác gì một thanh thương, liên tục xuyên thủng da thịt của Quang Minh Hổ Kiếm, rất nhanh, chúng đã tạo thành một cái lồng giam bằng máu, đem đầu Quang Minh Hổ Kiếm kia chế trụ ở dưới đất.
Ở trên không trung, nhìn lấy một màn như vậy, Mục liền đem một lượng lớn linh lực rót vào trong Nhật Nguyệt Thần Kiếm, miệng thì hô lên: “Nhật Nguyệt Thần Luân!!!”
Lời vừa ra, Nhật Kiếm cùng Nguyệt Kiếm liền hóa thành hai cái hư ảnh mặt trời và mặt trăng, sau đó thì lập tức xoay tròn, hoà lại với nhau, tạo thành một cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thu nhỏ.
Thần thông này vừa ra, Mục lại tiếp tục thi triển cái thần thông khác, chỉ thấy hắn hô lên: “Phệ Huyết Kiếm Trận!!!”
Vù… Vù… Vù…
Ngay lập tức, vô số máu tươi từ trong Phệ Huyết Châu liền chui ra bên ngoài, nhanh chóng hội tụ lại, tạo thành một thanh cự kiếm màu đỏ rực, sát khí tỏa ra ngút trời, mùi máu tươi trong không khí ngày càng nồng đậm.
Chưa hết, Mục còn lấy ra từ trong túi trữ vật tấm Bạo Tạc Phù, sau đó thì ném lên trên lưỡi kiếm của thanh cự kiếm được tạo từ máu tươi kia.
Sau khi đã chuẩn bị hết thảy, Mục tay phải giơ, ngón trỏ và ngón giữa chỉ lên trời, tiếp đó thì làm ra động tác chém, miệng hô lên: “Chết!”
Lời vừa ra, cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thu nhỏ cùng thanh huyết kiếm được dán đầy Bạo Tạc Phù liền lao xuống, nhắm thẳng vào đầu Quang Minh Hổ Kiếm đang bị chế trụ ở trên mặt đất.
Rầm… Rầm… Rầm…
Vô số tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hàng loạt những chấn động cực mạnh lan ra, khiến cho một vùng rộng lớn của Tinh La Sâm Lâm rung lắc dữ dội, thậm chí một vài vách núi gần đó còn sụp đổ.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
…
Mười hơi thở…
Thời gian mười cái hô hấp liền trôi qua, những chấn động kia cũng từ từ có dấu hiệu dừng lại.
Phanh… Phanh… Phanh…
Vô số đợt sóng linh lực từ trên người Mục phóng ra, làm cho đám bụi đất phía dưới nhanh chóng biến mất, để lộ ra một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Chỉ thấy dưới nền đất, lấy thi thể của đầu Quang Minh Hổ Kiếm làm trung tâm, cơ hồ là trong phạm vi trượng xung quanh, khắp nơi đều là những đống đổ nát.
Một bên thì bị lửa thiêu không ngừng, bên còn lại thì chì trong vô số phiến băng lạnh lẽo.
Bởi vì chịu sự oanh tạc của tấm Bạo Tạc Phù, mà khu vực này đã bị lõm xuống gần trượng, như vậy thì cũng đủ hiểu uy lực của một chiêu kết liễu vừa rồi của Mục.
Về phần cái thi thể nằm chính giữa kia thì không còn từ gì để nói nữa, bởi vì nó đã không còn hình dạng như ban đầu, mà chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy, căn bản rất khó để xác định đây là thi thể của loài hồn thú nào.
“Cuối cùng cũng đã giết được, quả nhiên không hổ là yêu thú cấp , không hề dễ đối phó.
” Mục âm thầm suy nghĩ.
Tiếp đó, bởi vì tiêu hao trong trận chiến vừa rồi qua lớn, cho nên hắn đánh hạ xuống mặt đất, nhanh chóng tìm một chỗ thích hợp mà ngồi xuống, nhanh chóng đem đan dược cho vào miệng, vội vã khôi phục linh lực.
Khoảng khắc sau, Mục liền dừng việc khôi phục linh lực lại, tiếp đó thì mở mắt ra, nhìn về phía đống thịt bầy nhầy kia.
Chỉ thấy, phía trên thi thể của Quang Minh Hổ Kiếm, một cái hồn hoàn màu đen nhánh đã xuất hiện, khí thế tỏa ra vô cùng kinh người, thậm chí, nếu như để ý kỹ thì sẽ thấy một chút oán niệm vẫn còn sót lại bên trên đó.
Cơ mà, Mục cũng không có vội vàng ngưng tụ nội đan ngay, mà hắn lại nhắm mắt một lần nữa, tiếp đó thì đem thần thức thả ra.
Qua một lát, sau khi xác nhận là không có gì nguy hiểm xung quanh, Mục liền thu hồi thần thức, nhanh chóng tiến tới vị trí của cái hồn hoàn màu đen kia.
.