Hai giờ buổi chiều, Lục Tam Phong gọi đến văn phòng hẹn một bữa tiệc vào buổi tối.
Bên ngoài đã cảm giác được mùi thuốc súng giữa hai nhà, phía dưới ngành sản xuất thực phẩm đều đang nghị luận sôi nổi, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện cạnh tranh giữa hai xí nghiệp lớn, chẳng qua một ít xí nghiệp nhỏ nghe nói, thực phẩm Phong Giai rất có tiền.
Có nhiều ông chủ, xí nghiệp có bộ dạng thế nào thì đều có quản đốc thể đó. Khắp nơi đều lén nói ông chủ Thực phẩm Phong Giai không đơn giản, hơn nữa cực kỳ có tiền, có người nói là con của ông chủ lớn Hương Giang có người lại nói là con của vị đại lão nào đó.
Phong cách làm việc của sáu nhà máy cơ bản đều giống nhau, dù sao đều làm theo Lục Tam Phong, trừ phôi trương, phô trương thì vẫn là phô trương. Các loại hoạt động, biểu ngữ, đối ngoại rồi đại minh tinh đại ngôn. Lúc khai trương thì mời vài lãnh đạo địa phương đến cắt băng, chụp ảnh, chụp ảnh chung, rồi lại đặt ảnh chụp ngoài cửa.
Cái gì mà xí nghiệp quen thuộc, cái gì mà tập đoàn tài chính khổng lồ chống lưng, cái gì lãnh đạo nhà ga, có thể làm cho anh vểnh mặt, hơn nữa toàn bộ đều đặt ở hành lang nơi bình thường công nhân tiến vào nhà máy, lại còn tung một ít tin vịt.
Sáu nhà máy bắt đầu hoạt động không bao lâu, đủ loại tin đồn bay đầy trời. Hình thức xí nghiệp như vậy nếu đặt ở ba mươi năm sau tuyệt đối là xí nghiệp lừa đảo, nhưng hiện tại mọi người không có kiến thức, tất cả đều bị hù dọa.
Không có tiền sẽ không có văn hóa xí nghiệp, không có văn hóa xí nghiệp thì không thể đọng lại trong lòng người. Loại hình thức đặc biệt này xem như là biện pháp đơn giản nhất để đọng lại lòng người, khiến cho công nhân bình thường tin tưởng mười phần, cảm thấy xí nghiệp nơi mình làm là một loại tồn tại vô địch. Bầu không khí dư luận ở sáu nhà máy, Thực phẩm Phong Giai tuyệt đối chiếm thượng phong, xem như quảng cáo miễn phí, nhất là lúc tạo hình tượng cao quý cũng dễ dàng rất nhiều.
Bốn giờ chiều, Lục Tam Phong đặt một ít văn kiện sang một bên, đứng lên nói: "Cô xử lý chỗ này một chút, để bọn họ đem số liệu hôm nay đặt ở đây cho tôi, hiểu chưa?" "Anh đi đâu vậy?" "Đi ăn cơm." "Đi chỗ nào cơ?" Trương Phượng Tiên dạo gần đây gầy một vòng, đồ ăn bình thường ở căn tin, trừ khoai tây thì chính là khoai tây. "Khách sạn Thiên Hương, tôi còn có thể đến chỗ nào được chứ?" Lục Tam Phong sửa bao văn kiện lại một chút. "Anh dẫn tôi theo đi, tôi chỉ ăn thôi, gì cũng không nói. Tôi chỉ muốn ra ngoài ăn chút, chiều nào cũng chín giờ hơn mới tan tầm, khách sạn cũng đóng cửa cả rồi." Trương Phượng Tiên có chút đáng thương, lần đầu tiên cảm giác được đi làm lại khổ như vậy. "Đừng vô nghĩa, ngộ nhỡ có vài người không nên dây vào đầu, cô sửa sang tư liệu đi." Lục Tam Phong chắc chắn đã lấy đủ đồ rồi mới ra khỏi văn phòng.
Khách sạn Thiên Hương, mấy cô tiếp tân chỉnh tế cúi đầu nói: "Chào mừng quý khách." "Tổng giám đốc Lục, lâu rồi không gặp." Quản lí sảnh lớn đến chào Lục Tam Phong, mặt cười thành đóa hoa nói: "Tổng giám đốc Lục vừa nhìn đã biết chính là người phát tài, nghe nói gần đây mở rất nhiều nhà máy, cả nước khắp nơi đều có, tôi thật sự rất may mắn mới có thể gặp ngài, về sau nói không chừng sau này bảo tiêu trong ba tầng ngoài ba tầng." "Nói nhiều vậy?" Lục Tam Phong nhìn anh ta nói: "Chuẩn bị phòng bao, lát nữa có mấy người cục trưởng, chủ nhiệm này nọ đến" "Ngài yên tâm, tôi khẳng định sẽ hầu hạ tốt." Quản lí sảnh lớn vội vàng đi lên lầu, nói: "Ngài có muốn kêu mấy người phục vụ đến không? Ngài yên tâm, nói chuyện tuyệt đối ngọt, không lạnh lùng đầu." "Bọn họ chỉ đến ăn cơm thôi mà?" Lục Tam Phong hỏi. "Phải xem người, có người trước mặt thì chính trực. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện.net
Ngài là ông chủ lớn như vậy, ngài không cần phải hao tâm tổn sức, giả bộ như tôi." Quản lí sảnh lớn cười, bộ dáng hiểu rõ. "Không cần, thế này đủ rồi." Lục Tam Phong đẩy cửa vào phòng, thực đơn cũng không xem, mở miệng nói: "Trực tiếp chuẩn bị một bàn yến tiệc, giá cả trung bình là được rồi, thêm cả bốn năm bình rượu Ngũ Lương"
Nửa giờ sau, người lục tục đến, tuy rằng Lục Tam Phong không giao tiếp cùng vài vị này nhiều lắm nhưng cũng xem như quen biết. Thị trưởng Vương Kỳ Thiên, cục công thương Lâm Chấn, cục quản lý thị trường Triệu Tấn Bằng, còn có vài chủ nhiệm, bí thư vân vân, bảy tám người một bàn.
Vương Kỳ Thiên nhìn thấy rượu Ngũ Lương nở nụ cười, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Lục gặp phiền toái, báo chí hai ngày nay thật sự kì ảo, tôi xem có chút không hiểu lắm, nên cùng đứa nhỏ đến thăm." "Tôi đã sớm nói với các anh đừng ăn cơm, có rượu có đồ ăn, tôi nói không sai mà." Lâm Bình nói xong mọi người cười vang. "Có đôi khi phải có thành ý, ông chủ như anh đứng ra nói chuyện mới tính, phái mấy tên cấp dưới thì tính gì?" Triệu Tấn Bằng ăn một miếng nói: "Khiến cho chúng tôi như thể cấp dưới của anh." "Không dám không dám!" Lục Tam Phong bưng chén rượu nói: "Nói thật, ngồi ở đây hết sức lo sợ, tôi chỉ là một thương nhân ăn nói vụng về, sẽ không làm việc như vậy, trước tôi uống xem như tự phạt một ly"
Uống một hơi cạn sạch, đổi lấy vài tiếng tốt.
Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, hôm nay có thể đến chứng minh chuyện này sắp thành, vừa rồi Triệu Tấn Bằng nói vậy hiển nhiên là bất mãn Lục Tam Phong, cảm giác anh xem bọn họ như cấp dưới mà sai sử. Đây đơn giản là vấn đề thể diện, qua ba tuần rượu, Lục Tam Phong uống một ít, mà một đám ông lớn mặt mày đã hồng hào, hiển nhiên là đã hơn cần rượu. "Chuyện gần đây hẳn mọi người đều đã biết, truyền thông cũng đang nhìn, nói thật, Thực phẩm Phong Giai phát triển đến bây giờ không dễ dàng, thị trường chính là như vậy, một núi không thể có hai hổ. Chúng ta lát tiền bên kia, kết quả bị bộ phận giám sát thị trường nói không hợp quy cách, hàng hóa đều bị khấu trừ."
Lục Tam Phong nói đơn giản qua sự việc, mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không ai nói chuyện. "Tổng giám đốc Lục à, thời đại hiện giờ thay đổi. Giờ là thị trường kinh tế tự do, chúng tôi không thể nhúng tay vào đơn vị đó." "Đúng, cậu xem cậu mời chúng tôi ăn cơm, chúng tôi cho là cậu làm việc nghĩa thôi, giờ thì sao? Xảy ra chuyện như vậy... "Đúng vậy, nếu không nói chuyện này, thì bữa cơm này có thể ăn, rượu này có thể uống, chúng ta là bạn bè, mời bạn bè ăn một bữa cơm không thành vấn đề, nhưng nói đến chuyện này thì lại khác."
Lục Tam Phong có cảm giác mình bị dội nước, hít sâu một hơi, nhanh chóng dốc lòng nói: "Thực phẩm Phong Giai trước giờ nộp không ít thuế, phát triển tốt vô cùng, chống đỡ nơi này, quyền góp thư viện, sân vận động, vận vẫn đều là chút lòng thành." "Tổng giám đốc Lục, cậu uống thêm đi." Vương Kỳ Thiên gãi gãi đầu nói: "Là như vậy, tôi và dự án đường cao tốc không còn liên quan, muốn giàu trước tu sửa đường, đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đều không giàu. Còn có vấn đề giáo dục, điều kiện tiểu học ở nông thôn vô cùng ác liệt, thiếu bàn ghế, thị trấn lúc đó lại khó khăn..." "Dừng dừng dừng!" Lục Tam Phong vội vàng làm động tác tạm dừng, mở miệng nói: "Thị trưởng Vương, ngài đừng cho tôi danh sách như thế. Vậy đi, không phải tôi mở nhà máy sao, thời điểm cuối năm có thể lấy ít thuế, xem như tôi nộp thêm, bàn ghế bọn nhỏ tôi mua, Đại lão gia như ngài tuyệt đối sẽ làm mọi người khắc ghi cả đời, ca tụng công đức. Điều kiện tiên quyết là cuối năm Thực phẩm Phong Giai còn tồn tại" "Cậu Lâm, cậu Triệu, trợ lý các cậu, phải kiểm tra bộ phận thị trường thực phẩm cho thiếu như đi chứ, đây là việc lớn, không tốt cho trẻ em thì sao bây giờ?" "Là là là sơ xuất của chúng tôi!" "Tôi kính ngài một ly" Lục Tam Phong vội vàng nâng ly uống một ngụm. Nhớ đọc truyện trên Truyện.net để ủng hộ team nha!!!
Tám người, mười bình rượu đế cũng đã thấy đáy. Đã gần mười một giờ tối, sắc mặc Lục Tam Phong đỏ bừng. Anhcảm giác cả người đều mơ màng, không ngừng run rẩy, trong lòng thầm nhủ bản thân phải tỉnh táo lên. "Tôi đã sắp xếp phòng nhảy cho các ngài, chốc lát đến nhảy một chút." Lục Tam Phong đứng lên khách khí nói. "Không cần, về thôi." "Đã khuya rồi, tổng giám đốc Lục nên về nghỉ ngơi sớm một chút." "Đi thôi!"
Lục Tam Phong xuống lầu, phía sau quản lí sảnh lớn một đám người theo ra, khách khí hơn nửa ngày mới bắt tay tạm biệt, đưa lên xe xong Lục Tam Phong đứng có chút không vững. Phía sau, một đám người sợ hãi kêu một tiếng tiến lên giúp đỡ. "Tổng giám đốc Lục, ngài có sao không?" "Mau đỡ vào, thế này có lái xe về được không đây?"
Bảy tám cô gái ba chân bốn cẳng dìu Lục Tam Phong về sảnh lớn, người đã ngồi không vững. "Thế này phải làm sao?" "Hay mình đưa về ký túc xá, vừa lúc có người về nhà, giường bỏ trống." "Để ở trong phòng tôi đi." Quản lí mở miệng nói.
Lục Tam Phong nghe tiếng líu ríu bên tại khiến đầu nhức ầm ĩ, hắn nghe được nếu tối nay mình không về nhà tuyệt đối gặp chuyện không may, vội vàng nói: "Gọi điện thoại" "Gọi điện thoại cho ai a?"
Trong đầu Lục Tam Phong như bị tê liệt, chỉ nhớ số điện thoại văn phòng của bản thân, cứ vậy gọi đến. "Ai vậy a?" "Đến đón tôi."
Hơn mười phút sau, Trương Phượng Tiên chạy xe máy của nhà máy đến, nhìn Lục Tam Phong uống thành như vậy có chút ghét bỏ nói: "Không thể uống thì đừng uống, thể hiện vừa phải thôi." "Ngài ấy cũng không muốn uống, nhưng uống cùng lãnh đạo có thể từ chối sao? Để họ vui vẻ mới là việc chính." Quản lí đánh giá cô ta, không phải vợ Lục Tam Phong, hỏi: "Cô không phải vợ Tổng giám đốc Lục, cô là ai vậy?" "Vợ nhỏ, không được à?" Trương Phượng Tiên kéo người về phía xe.
Mới vừa ra cửa khách sạn, anh điên cuồng ói, giày vò lúc lâu, mọi người ba chân bốn cẳng đặt anh ở sau xe kéo. Xe máy để khách sạn tạm thời giữ, Trương Phượng
Tiên lái xe kéo đến dưới lầu.
Lúc Giang Hiểu Nghi nhìn thấy Lục Tam Phong như vậy, khóc ngay tại chỗ. "Cô khóc để làm gì, có giải quyết được gì không?" Trương Phượng Tiên nhìn cô, có chút cạn lời. "Vậy phải làm sao bây giờ?" "Người cũng chưa chết, cô xem xem, hai chúng ta cũng nâng không nổi, vẫn là đi bệnh viện đi." Trương Phượng Tiên nói xong trực tiếp lái xe.
Lúc Lục Tam Phong tỉnh lại đã rạng sáng năm giờ, trên tay cầm kim, đầu có chút đau, Giang Hiếu Nghi nằm sấp bên giường, bên cạnh là Trương Phượng Tiên đang ngủ khò khè.