Năm ngoái vì Lục Tam Phong mà ngược lại vô cùng nhiệt tình, năm nay làm sao có thể vắng mặt anh được chứ, còn muốn nhờ anh tạo ra một số đề tài mà.
“Khi nào vậy?” Lục Tam Phong hỏi.
"Chắc là cuối tháng mười hai, hoặc đầu tháng một khoảng thời gian đó."
“Đến lúc đó nếu tôi quay về được thì đi, còn không về được thì không đi.” Lục Tam Phong đứng lên nói một câu.
Buổi trưa anh ăn cơm ở công ty và trao đổi một số vấn đề quản lý của công ty Nghiên cứu và Phát triển với Liễu Ngoạn. Chỉ có một chế độ tốt mới có thể giữ nhân tài ở lại.
Lục Tam Phong biết quá rõ về khuyết điểm của đội Nghiên cứu và Phát Triển, có nhiều lúc một người bỏ công sức ra nhưng người được thưởng lại là lãnh đạo, những nhân tài ở tầng lớp phía dưới sẽ cảm thấy bất mãn trong lòng, sau khi đào bởi bên ngoài chút liền nghỉ việc.
Vậy nên, Lục Tam Phong đòi hỏi phải có sự khuyến khích mạnh mẽ đối với những nhân tài có đóng góp nổi bật, để đạt được hiệu quả này, công tác quản lý nội bộ cần phải chặt chẽ, không được kết bè kết phái. Mời đọc truyện trên truyen.vip
Một khi tâm trí dồn hết vào những việc này, công ty về cơ bản mất đi một nửa, mọi người đều đang tập trung nghiên cứu nhân tình thế thái rồi thì còn có ai làm nghiên cứu nữa chứ?
Trương Phượng Tiên vẫn có rất kinh nghiệm trong việc quản lý về phương diện này, có thể giao lưu một chút.
Sau khi Lục Tam Phong ăn cơm xong, anh gọi điện cho Trương Phượng Tiên.
“Alo, anh Liễu có chuyện gì sao?” Trương Phượng Tiên ở đầu dây bên kia hỏi.
“Là tôi đây, Lục Tam Phong, chuyện trên báo hôm nay cô đã biết rồi đúng không?” Lục Tam Phong hỏi.
"Sáng nay tôi đã xem rồi, tôi đang nghĩ về việc phản hồi, trò chuyện với người phụ trách Phòng Thương mại một chút, người ta không chỉ đích danh, nếu chúng ta đứng ra thì dường như có chút đổ thêm dầu vào lửa, trước tiên thì bây giờ không nên lên tiếng. "
“Có lên tiếng hay không thì trong ngành cũng đã bàn luận đến mức này rồi, né tránh cũng vô ích thôi. Bảo Phòng Thương mại ngày mai đưa ra một đề xuất, đất nước có đề xuất và tư tưởng “làm giàu trước rồi mới giàu", giữa những công ty với nhau cũng nên có giác ngộ tư tưởng làm tiến bộ trước rồi mới tiến bộ, cùng nhau tiến bộ mới là điều mà một công ty ưu tú nên làm. "
Trương Phượng Tiên ở đầu bên kia bật cười khi nghe những gì mà Lục Tam Phong nói, anh chỉ đơn giản là ghê tởm những công ty này.
Liễu Ngoạn ngồi ở bên cạnh cũng cười, lời nói bị chặn ở hai đầu, để xem anh nói như thế nào.
"Toàn bộ những đề xuất nên được dựa trên tình hình chung, tốt nhất là làm được, bọn họ bác bỏ quan điểm của chúng ta thì chính là kẻ thù của con người, giương cao ngọn cờ, cuối cùng ám thị một chút, thị phần của những các công ty gần như bị đụng chạm "Luật chống độc quyền" rồi.”
“Được rồi, được rồi!” Trương Phượng Tiên cười nói: “Một người ghê gớm như anh đúng là chỉ có một. Nếu tôi là người của công ty đối phương, nhìn thấy nội dung như vậy thì sẽ tức điên lên được. Vé máy bay của anh đã đặt xong rồi, chuyến bay mười giờ sáng mai, hơn mười một giờ sẽ đến nơi, ở bên kia đội của Lý Minh Phương sẽ đến đón anh. "
“Tôi biết rồi.” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ gọi cho cô bất cứ lúc nào, cô cứ chuẩn bị để đi khắp nơi đi."
"Tôi phải đi khắp nơi sao?"
"Đúng vậy, tôi ở bên đó, cô phải chạy việc giúp tôi, đến lúc đó cô sẽ biết."
"Còn một việc nữa, Trang Đức Trung có gọi điện để ỏi anh đang ở đâu, anh ta muốn nói chuyện với anh một chút."
“Trang Đức Trung sao?” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là ai vậy?
Trương Phượng Tiên ở đầu dây bên kia trợn tròn mắt nói: "Đại ca, anh lừa người ta xong liền quên mất sao? Trang Đức Trung, của người đã đưa cho anh mười lăm tỷ, đã sắp một năm rồi, người ta hỏi chúng ta trở thành công ty nhà nước từ lúc nào, bây giờ phát triển lớn như vậy, anh ta không có một chút tin tức nào cả, đã gọi điện cho chính quyền thành phố biết nhiều lần, thư ký Thôi hoàn toàn không nghe máy, còn Hoàng Hữu Danh thì đừng nhắc nữa. "
Lục Tam Phong đã nhớ ra, chàng trai đã mua trái quyền của Điện tử Thủy Hoàn thông qua công ty ví da.
"Đừng quan tâm đến anh ta, nếu như anh ta cứ tiếp tục hỏi, thì cứ nói là chuyện này không còn đoạn sau nữa, số tiền nhất định sẽ không nuốt, đến một năm sau sẽ trả cho anh ta không thiếu một đồng nào "
Mười lăm tỷ, dùng một năm mà không hề có tiền lãi, thủ đoạn này của Lục Tam Phong đúng là độc nhất vô nhị, nhưng rất dễ gây hận thù với người khác.
Lục Tam Phong nghĩ đến đây, anh tự hỏi liệu có phải Trang Đức Trung này đang hại anh không?
“Cái tên Trang Đức Trung này làm việc ở công ty nào?” Lục Tam Phong hỏi.
"Quỹ Phú Long, anh thật sự... Trương Phượng Tiên cứng họng.
Lục Tam Phong là người như vậy, nếu dùng được thì chúng ta viên kẹo ngọt, nếu dùng không được thì chính là đồ vứt đi, vô cùng nhẫn tâm!
"Có thể nào công ty này đang gây chuyện với chúng ta không?"
"Lý Minh Phương cũng chưa điều tra rõ, cũng có khả năng là như vậy, có cảm giác như chuyến đi này của anh không an toàn nhỉ!"
"Cứ đi thử rồi nói sau đi, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ qua điện thoại."
Lục Tam Phong nói vài câu xong liền cúp điện thoại, có chút bất lực mà thở dài ra một hơi, anh đã đắc tội với quá nhiều người, nhất thời không đoán ra được là ai đang làm hại mình.
Vốn dĩ Lục Tam Phong muốn kể khổ với Liễu Ngoạn nhưng lại sợ tâm cơ bị lung lay, khởi nghiệp chính là như thế này, tất cả mọi việc đều phải tự mình gánh vác, khi công ty gặp khó khăn thì phải nói với những người bên dưới rằng không có chuyện gì cả.
TV Waypod quả thực đã có được chỗ đứng vững chắc nhưng lợi nhuận thu về không đủ để hỗ trợ cho sự phát triển dưới hình thức đa quốc gia của Điện tử Thủy Hoàn, tình hình thiếu tiền này sẽ tồn tại cùng với Điện tử Thủy Hoàn trong nhiều năm.
Cách tốt nhất là đưa ra thị trường, nhưng Lục Tam Phong lại không muốn đưa ra thị trường. Tiền vốn đầu tư của kỳ trước đã bỏ ra số cổ phần nhất định, nhân viên cũng giữ số cổ phần nhất định, sau khi đưa ra thị trường thì cần phải bỏ ra cổ phần với số lượng lớn, một khi kỳ sau khống chế không tốt, Lục Tam Phong sẽ mất quyền kiểm soát công ty.
Khi đi xuống cầu thang khởi động xe, Lục Tam Phong không muốn về nhà, tùy ý đi dọc theo đường thành phố, đậu xe bên cạnh một trường tiểu học, xuống xe mua một gói thuốc lá tại căng tin.
Ai lại không có lúc phiền não và mơ hồ, anh mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái hút một điếu thuốc, mặt trời lặn xuyên qua những tán lá thưa thớt, ánh nắng lốm đốm chiếu vào kính chắn gió phía trước.
Tháng mười một ở Thành Minh, thời tiết có chút mát mẻ, đúng lúc tan trường, đám trẻ con đã tràn ra cổng trường, hò hét ông Trương và ông Vương, vừa khoác vai nhau vừa đi, trên mặt là những nụ cười vô tư, cùng nhau đi vào căng tin.
Mua một gói đồ ăn vặt, bốn năm đứa chụm đầu chia phần với nhau, bạn nhiều, tôi ít, ríu rít, cười đùa vô cùng vui vẻ.
Lục Tam Phong nhìn bọn trẻ cười cười, sau đó vẫy tay một cái: "Cậu nhóc, lại đây!"
Đứa nhỏ liếc nhìn Lục Tam Phong, có chút lo sợ, thận trọng đi tới, hỏi: "Chú, chú có chuyện gì sao?"
“Chúng ta giao dịch với nhau nhé, tán gẫu với chủ một chút, chú sẽ mua đồ ăn vặt cho cháu, thấy thế nào?” Lục Tam Phong bắt đầu giao dịch mấy đứa nhỏ này.
“Chú cho cháu bao nhiêu?” Một chàng trai đầu tròn hỏi.
Lục Tam Phong lấy trong túi ra ba mươi nghìn rồi đưa qua, cậu bé kinh ngạc cầm tiền, biểu cảm có chút thái quá.
"Cảm ơn chú!"
Bốn năm cậu nhóc quay đầu lại phóng về phía căng tin, vừa chạy vừa hồ lên giàu rồi, giàu rồi.
Vài phút sau, một cậu nhóc bước ra với một đống đồ ăn vặt, đứng cạnh xe Lục Tam Phong, đánh giá chiếc xe.
"Chú, chú có nhiều tiền lắm đúng không? Xe này đắt quá!"
"Cũng không quá đắt, gần một trăm tám mươi triệu, xe Hoàng Quân!"
"Cháu biết, ba cháu đã từng nói rằng những người lái xe này đều là ông chủ lớn, chính là những người vô cùng vô cùng giàu!"
Lục Tam Phong cười, vừa nhìn bọn trẻ vừa hút một điều thuốc, hỏi: "Các cháu có vui không?"
“Vui a!” Bọn trẻ nói đồng thanh.
Một trong số những đứa trẻ dường như nhìn ra được Lục Tam Phong đang rất buồn, liền hỏi: "Chú, chú không vui sao?"
"Chú hơi mệt!"
“Nếu chú mệt thì hãy nghỉ ngơi đi, ba cháu đi về nhà cũng hay nói mệt”
“Chú là người lớn, không đủ tư cách nghỉ ngơi, cũng không thể nào nghỉ ngơi. Không giống các cháu, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ ngơi.” Lục Tam Phong nhìn bọn trẻ với ánh mắt đầy ghen tị.
Dù giàu có và quyền lực đến đâu, vẫn luôn ngưỡng mộ những năm tháng tuổi trẻ!
"Bọn cháu cũng rất mệt đấy!"
"Chính là, học thuộc bài, nếu không thuộc thì sẽ bị đánh vào tay, thầy của bọn cháu đánh rất mạnh."
"Hôm nay Trương Minh Hoàng bị đánh đến khóc luôn đấy."
"Tớ không khóc! Tớ không khóc!"
"Nhưng chuyện của các cháu có thể được giải quyết bằng cách đánh, chuyện của người lớn có những lúc rất khó giải quyết. Chú rất mệt mỏi, chú cũng là một người bình thường, áp lực từ mọi phía đang dồn lại, phải chạy đua với thời gian. Nếu phạm phải một sai lầm thì có thể sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Đối mặt với những đứa trẻ này, Lục Tam Phong như được mở lòng, anh hút điếu thuốc rồi nói: "Chú không muốn về nhà, chú sợ chú sẽ mang cảm xúc này về nhà nên muốn tìm một người để tâm sự về nỗi khổ của mình!"
"Chú, chú nên kiên trì, giống như Tường Tử trong 'Lạc đà của Tường Tử, anh ấy cũng rất mệt mỏi, nhưng khi anh ấy quay về có thể nhìn thấy Hổ Nựu, mặc dù họ thường xuyên cãi nhau, mẹ cháu nói, đấy chính là cuộc sống."
“Lạc đà Tường Tử sao?” Lục Tam Phong nghĩ đến bài văn này, một bài văn nói về những nhân vật ở tầng lớp phía dưới, vậy mà có thể khiến học sinh tiểu học nghiệm ra được mùi vị của cuộc sống, đúng là khó mà có được.