Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếp trước Lục Tam Phong không biết gia đình là gì, anh tuổi trẻ tài cao, vẻ ngoài đẹp trai, tài sản có hơn sáu trăm tỷ, xung quanh anh có rất nhiều mỹ nữ.
Nhưng anh chưa từng yêu một người nào, mọi người cũng biết điều đó, tiền là tiền, tình cảm là tình cảm, kiếp trước Lục Tam Phong cho rằng một người vì phụ nữ mà bỏ hết tài sản của mình ra chính là một kẻ vô cùng ngu ngốc.
Anh là một người thông minh, thông minh đến nỗi dù có làm công chứng tài sản trước hôn nhân thì anh vẫn không muốn bước vào cuộc sống hôn nhân, nếu đã không cần bỏ ra nhiều như vậy mà vẫn có thể đạt được thì tại sao phải bỏ qua chứ?
Lúc này anh đang ngồi trên bàn ăn, trong lòng có một sự ấm áp khó tả, gia đình này có thể cho anh dũng khí và động lực để đi tiếp.
"Sáng mai anh sẽ bay đến Hương Giang, nếu thuận lợi thì cuối tháng mười hai anh sẽ quay về. Đến lúc đó có một đại hội điện tử phải tham gia, sau đó còn phải giải quyết công việc của công ty, năm nay chúng ta đón năm mới ở Thành Minh đi.” Lục Tam Phong nói với Giang Hiểu Nghi.
"Năm nay ngày ngày mười tháng hai mới giao thừa, vẫn kịp mà. Em biết anh không thích về nhà mẹ em, vậy thì về nhà anh đi. Anh đừng quan tâm chuyện này nữa, đây là chuyện phụ nữ bọn em lo." Giang Hiểu Nghi gắp thức ăn bỏ vào bát của Lục Tam Phong, nói: "Lát nữa em giúp anh sắp xếp quần áo."
“Con muốn về quê chơi!” Như Lan nói.
Lục Tam Phong cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của Như Lan, không nói gì cả. Sau khi ăn xong, Giang Hiểu Nghi liên tục dặn dò, lần đầu tiên sang bên đó nên chú ý nhiều việc, buổi tối phải xem dự báo thời tiết, không biết thời tiết như thế nào, nếu trời lạnh, chỉ cần một ít quần áo, nếu không biết mua thì tìm một người phụ nữ để mua cho anh.
Lục Tam Phong nói đùa một câu, nhờ người phụ nữ khác mua quần áo cho anh, em không sợ anh mặc nó cùng người phụ nữ đó chạy mất sao, Giang Hiểu Nghi nhéo anh một cái.
Cô cứ lải nhải, vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nghĩ cho Lục Tam Phong, của gì mà thời tiết, xe cộ, cô cũng đã bắt đầu tự kinh doanh, biết rằng có người không nên gây chuyện với họ, bên trong vô cùng phức tạp.
"Bọn anh đi để bàn chuyện làm ăn, không phải gây chuyện với người ta. Nếu thực sự không được thì quay về, đừng có gây chuyện với người ta."
"Người ta là người bản địa, mình là người nước ngoài, không gây chuyện nổi. Bây giờ có tiền không nói, ngay cả khi không có tiền cũng không tệ. Chỉ cần người vẫn còn thì tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em có mọc cánh cũng không bay qua đó được."
“Ai da, anh biết rồi, anh biết rồi!” Lục Tam Phong ngồi trên giường nghe đến mức có chút phiền.
"Anh không thích nghe rồi, đúng là, cái áo này có cần không?"
"Vứt đi, anh mua khi còn ở xưởng đóng hộp, đã nhiều năm rồi."
"Có bao lâu đâu chứ? Chưa đầy ba năm, anh mới mặc có vài lần. Đây là áo khoác len, lúc mua nó có giá chín mươi ngàn đấy." Giang Hiểu Nghi nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thấy Lục Tam Phong mặc cái này đi ra ngoài có chút không hợp với thân phận, lẩm bẩm một câu, mang về đưa cho anh trai em mặc, sau đó bỏ qua một bên.
Chiếc va li không thể đựng được nhiều thứ, cô đi qua đi lại, một tiếng sau đã nhét đầy chiếc vali.
Giang Hiểu Nghi mệt đến toát mồ hội, ngồi ở bên giường thở hổn hển, liếc nhìn Lục Tam Phong không hài lòng nói: "Anh đấy, rời xa em đến bát đũa còn không biết dọn."
“Không phải đã có em rồi sao!” Lục Tam Phong vươn tay ôm vai cô.
“Ở cùng anh, em phải đổ hết huyết mạch của tám kiếp." Giang Hiểu Nghi than thở.
"Sao em nói như vậy chứ? Không phải là tám kiếp, là mười mười sáu kiếp mới đúng!"
"Anh cũng biết xin lỗi em à? Ngay cả quần áo còn không biết sắp xếp, tất cũng không biết giặt, chỉ biết bỏ ra chút thời gian để nấu cơm, dỗ em vui."
“Không phải vậy, ý của anh là, anh cũng phải đổ hết huyết mạch tám kiếp mới cưới được em, hai nhân tám mười sáu, anh tính đúng không?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô trêu chọc.
"Anh hối hận vì cưới em sao?”
Giang Hiểu Nghi nhéo cổ Lục Tam Phong đè anh xuống giường, Lục Tam Phong bị cô nhéo cổ cảm thấy hơi ngứa, co rụt cổ lại cười khúc khích: "Anh sai rồi, anh sai rồi!"
"Anh tìm ở đâu ra một người vợ tốt như em chứ? Có phải anh đã sớm không muốn em nữa rồi đúng không?" Giang Hiểu Nghi trực tiếp cưỡi lên trên người Lục Tam Phong, chất vấn: "Trả lời em!"
"Lý do chính là cảm thấy mấy năm nay em đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ... giống như một người phụ nữ đanh đá."
Giang Hiểu Nghi dùng tay lắc đầu Lục Tam Phong, tức giận đưa tay ôm eo anh nói: "Em giống người phụ nữ đanh đá chỗ nào vậy? Mấy năm nay tâm trạng của em tốt, không được sao? Anh nói xem, em đanh đá chỗ nào, hôm nay anh không nói được một lời giải thích rõ ràng thì không xong với em đâu."
Lục Tam Phong bị cô quật đến mức phải xin tha, Giang Hiểu Nghi cúi đầu dựa vào ngực Lục Tam Phong, giây phút này hai người họ vô cùng yên lặng.
Ngẩng đầu nhìn thấy cái trán của Giang Hiểu Nghi, Lục Tam Phong hôn cô rồi nói: "Em đã vất vả rồi. Sau khi công ty ổn định, anh sẽ có nhiều thời gian ở cùng em hơn."
"Những lời này của anh em đã nghe không biết nhiều lần rồi. Từ phường đóng hộp, đến xưởng đóng hộp, rồi đến điện tử Thủy Hoàn, anh cứ lo kinh doanh cho thật tốt đi."
“Mẹ, tại sao mẹ lại đè lên người ba vậy?” Như Lan chạy vào và la lên. “Mẹ. Mẹ... Mẹ đang chơi trò chơi với ba đấy.” Giang Hiểu Nghi bị hỏi thì có chút bối rối, cô trả lời một cách khôn ngoan: “Trò chơi đè ba à mẹ”
"Con cũng muốn chơi!"
Nói xong Như Lan liền leo lên giường, ngồi lên mặt của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong cảm thấy ngột ngạt, suy nghĩ trong lòng nhất thời chính là, chết tiệt, suy cho cùng cũng không phải con ruột.
Anh ôm Như Lan xuống, cả gia đình ba người nằm trên giường, trêu chọc con gái, trêu chọc bà xã. Cuộc sống về đêm thật thoải mái, không biết trời đã tối từ lúc nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, phòng Thương mại Điện tử Thủy Hoàn đã đăng một đề xuất về thiết bị gia dụng nhỏ trên một số tờ báo. Với sự xuất hiện của Điện tử Thủy Hoàn, trong ngành lại có thêm một cuộc tranh cãi.
Đề xuất này mang đầy tính "âm dương quái đản". Nhìn bề ngoài thì nói rằng các công ty tiên tiến nên giúp đỡ các công ty không đáp ứng các tiêu chuẩn kỹ thuật, nên có tầm nhìn rộng và có tư tưởng đồng nhất thiên hạ. Trên thực tế, họ đang mắng chửi những công ty đó không có lương tâm, sau khi họ phát triển liền bắt đầu đặt ra các tiêu chuẩn để khiến các công ty khác không có cửa.
Lần này vô số công ty có điều kiện kỹ thuật trung bình đã đứng về phía Điện tử Thủy Hoàn. Cho dù mấy ngày trước họ còn đang chửi giá của Điện tử Thủy Hoàn dồn ép thị trường của doanh nghiệp khác, hôm nay lại bày ra vẻ mặt này.
Doanh nhân làm gì có phe phái và lập trường, bọn họ từ đầu đến cưới chỉ đứng về phía tiền mà thôi.
Chín giờ sáng, rất nhiều công ty đã gọi điện đến phòng Thương mại, yêu cầu được nói chuyện với Lục Tam Phong, hơn nữa còn hỏi về điểm xuất phát của đề xuất này, người phụ trách phòng Thương mại cũng rất cứng rắn, trực tiếp trả lời chúng tôi nói chuyện âm dương quái đản, các người đã chịu không nỗi, tổng giám đốc Lục chửi người còn thậm tệ hơn, nghĩ về huyết áp và nhịp tim của các người, vẫn là bỏ đi.
Ngành công nghiệp điện tử chưa bao giờ thiếu mồm mép, có người thổi phồng Sony, có người thổi phồng Sharp, có người thổi phồng sản phẩm nội địa Nhưng có một điều giống nhau là mọi người đều chỉ trích Điện tử Thủy Hoàn.
Bây giờ Lục Tam Phong cũng không quan tâm những chuyện này, anh lên máy bay đi Hương Giang lúc mười rưỡi sáng, chỗ ngồi của anh ở bên cạnh cửa sổ, máy bay bắt đầu cất cánh, Lục Tam Phong cảm thấy cả người mình đã dính trên ghế.
Từ từ thoát khỏi lực hấp dẫn, Lục Tam Phong nhìn thấy toàn cảnh sân bay, nhìn thấy đám người dày đặc ở phía dưới, liền muốn nhìn thấy Giang Hiểu Nghi trong đám người.
Đáng tiếc.
Máy bay nhanh chóng bay lên cao, những người dưới mặt đất trống như những con kiến nhỏ.
Thu ánh mắt của mình lại, Lục Tam Phong dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, chuyến đi này anh cũng có chút do dự, trên đời này làm gì có người tài giỏi, nhưng có người có thể chống chọi mà thôi.
Lục Tam Phong luôn cảm thấy mình là người có thể chống chọi tốt, nhưng đối mặt với Hương Giang của hiện tại, chưa chắc hệ thống tài chính ở đây đã nằm trong đội hình chim nhạn.
Chim nhạn dẫn đầu dường như có thể can thiệp vào hầu hết các công ty tài chính, sự đảm bảo, giao dịch, ủy thác giữa các công ty có mối liên hệ phức tạp và chặt chẽ.
Những chim nhạn dẫn đầu là HSBC, Standard Chartered và Citibank. Cổ phiếu của ba ngân hàng này đang rất loạn, với nhiều khoản nắm giữ cổ phần ủy thác và nắm giữ của sự khống chế cổ phần của công ty ví da. Truy cứu đến cùng, chúng có thể được tìm thấy ở Phố Wall.
Kiếp trước, Lục Tam Phong tiếp xúc rất nhiều với các công ty tài chính ở đây, nhưng đã là chuyện của nhiều năm sau, cũng nghe nói mấy năm đầu có chút hỗn loạn.
Đây từng là thiên đường rửa tiền, còn thành phố cờ bạc là thiên đường của thiên đường rửa tiền.
Sự phát triển của Hương Giang không thể tách rời Đại lục. Nói một cách chính xác, sự thịnh vượng của Hương Giang là kết quả của sự thịnh vượng của Đại lục. Vận chuyển hàng hóa, kết toán cảng và thị trường công ty. Đây là các nút thắt của nội địa và Hoa Kỳ, được kết nối rất chặt chẽ.
Số lượng lớn các mặt hàng giá rẻ được sản xuất từ các khu vực ven biển và được quy đổi thành tiền Hương Giang ở đây, giao dịch với toàn cầu. Tại sao không bỏ qua tiền Hương Giang và kết toán trực tiếp bằng tiền Hồng Kông, chính là để ngăn ngừa các cuộc chấn động tài chính và chênh lệch tiền tệ.
Đương nhiên bên trong cũng có những lý do dẫn đến việc thiếu tín dụng tiền tệ toàn cầu, rất nhiều quốc gia không tin tưởng, nhiều lý do đã tạo ra khu Kinh tế Thành Minh.
Vòng tròn không được vẽ một cách ngẫu nhiên, thành công không phải ngẫu nhiên, mà là một quyết định được đưa ra sau nhiều lần cân nhắc.
Đây cũng là lý do tại sao mấy năm sau tên trộm quốc gia Soros bán khống Hương Giang, hắn muốn bán khống tiền Hồng Kông, nhưng tiếc là không có cơ hội nào cả, hắn cũng