Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

chương 587: tôi coi như là tổ tông sống sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với tình cảnh này, quản lý tiền sảnh cũng đành bất lực, những con cháu nhà giàu có quyền lực này là những người khó nói nhất, bọn họ có tiền có quyền lực, người bình thường chỉ có thể tránh đi, cho dù là gặp ông chủ công ty, cũng là người quen với ba mẹ của bọn họ, căn bản sẽ không làm khso.

Điều này cũng tạo nên tính cách độc đoán của những người này.

Một người đàn ông trạc trạc ngoài bốn mươi đi tới, nhìn khí chất trên người đoán được gia thế không hề thấp, anh ta hỏi người quản lý sảnh:”Sao vậy? ồn ào quá!"

"Khách ở phòng riêng này..."

Người quản lý sảnh đã kể lại nguyên bản câu chuyện và nói với người đàn ông:”Tổng giám đốc Lý, tôi phải làm gì đây? Chúng ta không thể làm mất lòng cả hai bên."

Người phục vụ bước ra khỏi phòng riêng của Lục Tam Phong, nói nhỏ với quản lý sảnh:”Khách hàng bảo bọn họ nhỏ tiếng một chút, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc giao lưu của bọn họ, hay là khiếu nại đi."

“Những cậu chủ bên này có lai lịch gì?” Tổng giám đốc Lý hỏi.

"Có vẻ không đơn giản. Những chiếc xe mà bọn họ lái đều là xe thể thao, chiếc nào cũng lên tới hàng trăm triệu!" Người quản lý sảnh nói chuyện rất rõ ràng, nếu như một đám nhóc con không có lai lịch gì, bản thân sớm đã xử lý từ lâu rồi, không tới phiên bọn họ ngang ngược như vậy.

"Phòng riêng đó là của ông chủ nào?"

"Tôi không biết một người ngoài tuổi đã đặt phòng riêng, nhưng họ rất dễ nói chuyện. Phòng riêng này có bị chiếm dụng, họ cũng không nói gì cả, trực tiếp đổi sang phòng riêng bên cạnh. Nhìn bộ dạng cũng không phải là nhân vật lớn gì cả.” Người quản lý tiền sảnh đoán.

Tổng giám đốc Lý nghe vậy thì trong lòng hiểu rõ, quản lý sảnh nhất định là người có hiểu biết sâu rộng, những ông chủ có máu mặt anh ta nhất định sẽ nhận ra, nếu như chỉ là mấy ông chủ nhỏ, vậy thì không có gì phải gấp rút cả.

“Nói cho bọn họ biết, nói là đã bàn bạc rồi, chúng ta cũng không thể làm gì, cứ giao vấn đề cho hai bên tự giải quyết.” Tổng giám đốc Lý ra lệnh.

Người phục vụ mở cửa đi vào, tổng giám đốc Đỗ lúc nào cũng thấy cô ta đi vào, sắc mặt đã phủ đầy u ám, bữa ăn tối nay khiến anh ta vô cùng khó chịu, vốn dĩ muốn Lục Tam Phong và tổng giám đốc Trâu trải nghiệm một chút bữa ăn cùng với hát karaoke, không ngờ lại bị mất thể diện như vậy.

"Chút cuyện này các người có thể xử lý được không? Tôi không phải nói với cô rồi sao, để người phụ trách của các người vào đây." Tổng giám đốc Đỗ quát người phục vụ.

Người phục vụ cảm thấy vô cùng ấm ức dưới áp lực của cả hai đầu, trước khi kịp mở miệng, những giọt nước mắt đã rơi thẳng xuống, căn bản không thể nói được gì.

Lục Tam Phong khuên giải nói: "Được rồi, để quản lý đại sảnh vào đi."

Lời nói của Lục Tam Phong bị bao phủ trong tiếng hát như chó sói gào ở phòng bên cạnh, một nét bất mãn hiện trên khuôn mặt anh. Tổng giám đốc Trâu có thể cảm nhận được sự bẽ mặt của tổng giám đốc, mở lời nói:”Không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta lại hẹn sau."

"Không được, tôi phải đi hỏi xem, chiếm phòng cũng thôi đi, lại còn ức hiếp người khác." Tổng giám đốc Đỗ đứng dậy cầm một bình rượu lên, bước ra ngoài cửa.

Vừa đi ra ngoài liền thấy quản lý đại sảnh đứng ở bên ngoài bước tới, liền tiến lên hỏi:”Các người đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy bên cạnh ồn ào thế nào sao? Chúng tôi tới ăn cơm, không phải là để nghe bọn họ hú hét."

“Thưa anh, bọn họ đã đóng chặt cửa, hơn nữa chúng tôi cũng đã nói qua rồi. Thật sự không có cách nào, anh có thể tự mình đi tới nói với bọn họ xem sao.” Quản lý đại sảnh đẩy vấn đề lại cho anh ta.

Tổng giám đốc Đỗ vốn đã bị bẽ mặt, không chịu nổi lời nói của quản lý sảnh, anh ta xắn tay áo hét vào mặt quản lý sảnh:”Người phụ trách của anh ở đâu? Tôi muốn khiếu nại anh!"

“Tôi là người phụ trách nhà hàng này.” Tổng giám đốc Lý bước tới, nói.

"Là anh? Tôi hỏi anh, anh ra ngoài ăn cơm, bên cạnh ồn ào như vậy, anh có ăn được không?" Tổng giám đốc Đỗ hỏi, chỉ tay vào phòng riêng bên cạnh.

"Thưa anh, là thế này. Khách ở phòng riêng này có chút tôn quý. Chúng tôi có thể giúp anh điều chỉnh chuyển sang phòng riêng ở cách xa hơn" Tổng giám đốc Lý đưa ra giải pháp, nói:”Có thể giảm giá cho anh %.

Tổng giám đốc Đỗ chưa bao giờ cảm thấy mình bị sỉ nhục tới như vậy, phòng riêng bên cạnh tôn quý hơn sao?

Vậy thì anh ta là cái gì, mới vừa ra ngoài ăn cơm liền bị tư bản kỳ thị, mấu chốt là tổng giám đốc Đỗ vẫn luôn cho rằng bản thân thuộc về nhóm người tôn quý, anh ta chính là tư bản đó!

"Tôi không cần giảm giá %, cái gì mà gọi bọn họ tôn quý chứ? Tôi ra ngoài ăn cơm, lại còn bị các người phân loại sao?" Tổng giám đốc Đỗ tức giận chỉ vào phòng riêng bên cạnh, nói:"Bọn họ là người thượng đẳng?"

"Chúng tôi không nói như vậy. Nếu anh nhất quyết muốn ở phòng riêng này, vậy thì anh tự mình đi thỏa hiệp một chút." Quản lý sảnh nói, anh không phải là rất lợi hại sao, tự mình đi giải quyết đi. Tổng giám đốc Đỗ tức giận, đi tới cửa phòng riêng, đẩy cửa ra, quát lớn:”Các người có thể im lặng được không? Làm ảnh hưởng đến người khác rồi đó, có biết không?"

Một tiếng quát lớn, phòng riêng trở nên yên tĩnh, đám nam nữ bên trong nhìn anh ta, vẻ mặt của những người này rất có khí thế, không khí trong phòng riêng nồng nặc mùi rượu, vô cùng không thoải mái.

Người đàn ông gầy gò nhìn chằm chằm tổng giám đốc Đỗ nói:”Ảnh hưởng gì đến anh sao?Anh đi tìm quản lý đại sảnh, hét với tôi làm gì?"

"Cứ làm ồn đấy thì làm sao? Đóng cửa lại cho tôi!"

"Bảo anh đóng cửa lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Bọn con trai đã uống hơi say, mặt đỏ như rượu, vẻ mặt ngạo mạn, chỉ tay về phía tổng giám đốc Đỗ như thể không vừa ý sẽ ra đánh nhau.

Tổng giám đốc Đỗ không ngờ mấy tên lông bông này lại kiêu ngạo như vậy, trầm giọng nói: "Muốn động tay với tôi có phải không, nào, hôm nay các người thử động tới một ngón tay của tôi thử xem, mấy năm nay ông đây cũng không phải lăn lộn gì cả, cầm tiền là có thể đập chết cậu!”

"Đập chết tôi?"

"Hahahaha!"

Người đàn ông gầy gò đi tới cửa, mở toang cửa phòng riêng, hỏi tổng giám đốc Đỗ:”Anh có bao nhiêu tiền? Biết tôi là ai không?"

Mấy người con trai đứng cạnh nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc Đỗ với vẻ mặt đùa cợt, bọn họ thích chơi đùa như vậy, để những người đàn ông trung niên cúi thấp đầu trước mặt bọn họ.

Trong mắt bọn họ, những người đàn ông trung niên này cảm thấy mình sống nhiều hơn được mấy năm, ăn được nhiều hơn bát cơm, lại muốn giáo dục bọn họ, nhưng những người này sinh ra đã bất phục rồi.

Không phải chính là so xem ai nhiều tiền hơn sao, bọn họ không tài cán gì, nhưng trong nhà không có gì ngoài tiền.

“Anh là ai?” Tổng giám đốc Đỗ cười lạnh một tiếng, cảm thấy có chút buồn cười.

“Ba tôi là chủ tịch tập đoàn tài chính Thiên Nhai.” Người đàn ông gầy gò nhìn tổng giám đốc Đỗ đầy thách thức.

“Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn thương mại Thiên Hà.” Một thanh niên khác có khuôn mặt non nớt nói.

"Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn bất động sản Thiên Hồng..."

Tên của các công ty tập đoàn lần lượt được nói ra, đây đâu phải đảm trẻ con vừa mới mọc lông mọc cánh, rõ ràng là một đám tương lai sẽ cùng nhau ngồi lại để bàn bạc về xu thế của giới kinh doanh trong tương lai của các mô hình tập đoàn.

“Gia đình tôi là một chuỗi nhà hàng, một chuỗi siêu thị lớn” Cô gái nhỏ tự xưng là bà nội Hoa nhìn tổng giám đốc Đỗ nói:”Có thể tùy tiện đầu tư, anh muốn so tiền với chúng tôi? Anh có bao nhiêu tiền chứ?"

Vừa nói xong, quản lý sảnh và tổng giám đốc Lý ở bên cạnh không nhịn được cười, lấy tay che mặt, tổng giám đốc Đỗ năm nay ba mươi tuổi, cũng coi như là một nhân vật lăn lọn trong giới kinh doanh, lại phải chịu sự sỉ nhục này.

“Chuyện nào nói chuyện ấy, bây giờ là nói chuyện tới âm thanh quá ồn rồi, các người không có một chút gia giáo nào sao?” Tổng giám đốc Đỗ hỏi:”Ba mẹ các cậu không dạy dỗ các cậu sao?

Người thanh niên gầy gò khi nghe đến đây trợn tròn mắt, nói:”Ba mẹ anh chưa từng dạy anh, gặp người có tiền phải cúi thấp đầu sao? Có tiền chính là ông nội người ta, cái đạo lý này anh không hiểu sao, cháu trai ngoan của ông."

"Ha ha ha ha!" "Mẹ nó, mày... Tổng giám đốc Đỗ nhịn không được muốn động thủ.

“Nào, anh đánh thử một cái xem nào.” Thanh niên gầy gò trên mặt tràn đầy khiêu khích, nói: "Hôm nay anh dám động một sợi tóc của tôi, ngày mai tôi sẽ khiến anh không thể nào lăn lộn ở cái đất Sông Hương này được nữa, có tin không?"

Tổng giám đốc Đỗ tức giận sắp bùng nổ, không can tâm mà buông tay xuống, trong lòng tự nhủ, không thể chấp đám người không có nhận thức này.

Tổng giám đốc Trâu thấy tổng giám đốc Đỗ vẫn chưa trở lại, đã gần chín giờ rưỡi, ông ta cũng nên quay về rồi, đứng dậy nói:”Tổng giám đốc Lục, tôi bên đó còn có chút chuyện, xin được về trước.”

“Không sao, chúng ta cùng về đi!” Lục Tam Phong đứng dậy thu dọn đồ đạc, ba cô gái bên cạnh vội vàng giúp đỡ xem có thứ gì bị rơi lại không.

Tổng giám đốc Trâu rời khỏi phòng riêng trước, nhìn thấy một nhóm người đang tranh cãi ở cửa, liền vội vàng bước tới nói:”Có chuyện gì vậy?"

“Tổng giám đốc Trâu, sao ông lại ra rồi?” Tổng giám đốc Đỗ quay đầu lại, thấy tổng giám đốc Trâu liền ngạc nhiên.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên về thôi.” Tổng giám đốc Trâu nhìn về phía một đám thanh niên, đêm nay có chút không vui, nói:”Sau này đừng có làm ầm ĩ như vậy nữa, quá ồn rồi, có biết không?"

Cái ông này, lại ỷ lại tuổi mình lớn, mà giảng đạo lý với bọn họ.

“Liên quan gì đến ông, chế ồn thì đi chỗ khác.” Người đàn ông gầy gò quay đầu giọng khàn khàn.

"Đúng vậy, không có tiền thì đừng ra ngoài chơi, trong túi giả bộ có mấy đồng, còn ở đây thích làm người có tiền gì chứ?"

“Người này tự xưng là người có tiền, chúng ta đều nổ ra địa vị của gia đình mình, anh ta liền không dám nói bản thân làm gì nữa, vậy thì ông nói xem ông có bao nhiêu tiền?"

"Có tiền chính là ông nội, đừng có giở trò đó với chúng tôi nữa, có biết chưa?"

Đám người tranh nhau nói, hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Tổng giám

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio