Tử Xuyên Tam Kiệt

chương 171: chương 5 : đế đô thần thoại (5).

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử Xuyên Tam Kiệt

Tác giả: Lăo Trư

Quyển : Liệt hỏa phần thành.

-----oooo-----

Chương : Đế đô thần thoại ().

Nhóm dịch: Tú Xuyên

Khi mới khởi binh, trên dưới toàn quân ma tộc đều khen ngợi lấy lòng Vân Thiển Tuyết, khen gã thâm mưu viễn lự, trí dũng song toàn, ca ngợi gã lên tận mây xanh. Đến hôm nay hứng chịu đại bại, các quân đoàn trường thay đổi miệng luỡi, trách oán Vân Thiển Tuyết, chê bai gã không biết thống binh đánh trận dẫn đến thất bại.

Các tướng lĩnh cao cấp bừng bừng uất ức, có kẻ lớn miệng yêu cầu trói Vân Thiển Tuyết giải đến trước mặt Ma thần hoàng chịu tội.

Mông Hãn: "Ta sớm nói qua, nhân loại nhất định có cạm bẫy! Không nghe lời trung cáo của ta, tham công tiến liều, kết quả nhận lấy đại bại!"

Diệp Nhĩ Mã: "Vân Thiển Tuyết quá ngạo mạn, chỉ dựa vào cưới được công chúa. Hắn không đủ kinh nghiệm, rơi vào bẫy rập của nhân loại, hắn không đủ tư cách làm thống soái!"

Á Ca Mễ: "Lời của tước gia rất có lí, tràng đại bại này, Vũ lâm đại nhân khó thoát tội".

Nghe các quân đoàn trường đồng thanh tương khí, Vân Thiển Tuyết thất kinh nhìn bọn chúng, không dám tin trên nhân gian có hạng vô sỉ như thế.

Thời khắc quân đội gặp khó khăn, Vân Thiển Tuyết dẫn bộ hạ liều mạng chém giết tìm đường ra, cho dù cuối cùng thất bại, nhưng sau khi rời thành vẫn tổ chức mấy lần phản kháng lại sự truy kích của Đế Lâm, tranh thủ thời gian cho quân đội triệt thối.

Còn Mông Hãn, Diệp Nhĩ Mã, bọn chúng lúc đó đang ở đâu?

Sau khi vào Đế đô thành, quân đội của Mông Hãn cướp đoạt tham lam nhất, sự vô kỉ luật của thập nhị quân đã dẫn đến sự tan vỡ của toàn quân.

Diệp Nhĩ Mã và Á Ca Mễ, khi bản thân cố gắng ngăn cản truy binh thì bọn chúng ôm đầu chạy như chuột.

Khi kị binh Đế Lâm đuổi theo, Á Ca Mễ bị dọa đến nhũn người không chạy nổi, mọi người đều nghe được cái giọng the thé cầu cứu của hắn: "Các huynh đệ, ta đi không nổi! Mau cõng ta đi!" Biểu hiện đó, chớ nói là quân đoàn trưởng, cho dù sĩ binh phổ thông cũng xem là vô sỉ.

Hiện tại, cũng là những kẻ này lại ăn nói hùng hồn chỉ trích mình, Vân Thiển Tuyết nản đến chẳng muốn tranh cãi.

Gã nghiến răng căm hận: Kẻ chết vì sao không phải là bọn Mông Hãn mà lại là Ôn Khắc Lạp?

Mã Duy chen lời: "Chư vị đại nhân, các người chỉ trích Vũ lâm đại nhân như thế thật không công bình. Đêm qua, phàm những chuyện cần làm để vãn cứu quân đội, ông ấy đều đã làm, tuy cuối cùng bất lực quay về, nhưng chuyện thất bại không thể đổ cho ông ấy".

Vân Thiển Tuyết lắc đầu: "Mã Duy, ngươi không cần nói. Thân là thống soái, đại bại đêm qua, ta xác thật không thể tránh trách nhiệm".

Nhưng đã trễ, đám quân đoàn trưởng còn có chút cố kị đối với Vân Thiển Tuyết, còn về Mã Duy, bọn chúng sẵn sàng xông lên đạp hắn thành thịt vụn!

Á Ca Mễ liếc Mã Duy: "Mã Duy, nơi này là chỗ các quân đoàn trưởng vương quốc nói chuyện, ngươi lấy tư cách gì phát ngôn ở đây?"

"Công tước nói rất đúng!" Diệp Nhĩ Mã gằn giọng: "Mã Duy, đêm qua trước khi xuất quân ngươi đã trù ẻo chúng ta, ngươi chính là gian tế của nhân loại!"

Các quân đoàn trưởng đều hét lớn: "Giết tên tiểu nhân này đi! Hắn chính là điềm xui xẻo!"

Được chúng nhân ủng hộ, Diệp Nhĩ Mã hùng hổ bạt đao tiến lên, chém vào đầu Mã Duy.

Mã Duy nhanh chân tránh, kinh hoàng kêu lên: "Tước gia, đại bại đêm qua liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là nhắc nhở mọi người cẩn thận!"

Lão quân đoàn trưởng ma tộc phẫn nộ mất đi lí trí, gầm gừ như sấm: "Ngươi không phải nhắc nhở mà là trù ẻo chúng ta! Đúng, ngươi chính là gian tế do Đế Lâm phái sang nhằm gây hại cho chúng ta, không giết ngươi, đám con cháu thần tộc đã chết không thể nhắm mắt!"

Lão nhảy tới, vung đao chém tiếp.

Trong phòng chật hẹp, Mã Duy tránh mấy đao đã bị dồn vào góc tường, hắn hô hoán: "Tước gia! Ngài không chịu ngừng tay đừng trách tôi không khách khí! Vũ Lâm đại nhân, ngài mau kêu người điên này dừng tay đi!"

Vân Thiển Tuyết còn chưa lên tiếng, Diệp Nhĩ Mã đã gầm lên: "Vũ lâm tướng quân, ngươi chớ có dính đến chuyện này! Đây là gian tế, đợi ta giết hắn xong, ngươi cứ dùng quân pháp xử trí ta! Không giết tên gia hỏa này, ta nuốt không nổi cục tức!"

Các quân đoàn trưởng lên tiếng cổ vũ: "Vũ lâm đại nhân, đừng nhiều chuyện! Cứ để lão tước gia giải quyết hắn đi!"

Vân Thiển Tuyết không khỏi trù trừ. Gã đương nhiên biết tai nạn đêm qua không liên quan gì đến Mã Duy, nhưng lúc này chúng nhân đang tức giận, đang cần có người thế tội để mọi người phát tiết lửa giận, vì Mã Duy mà đắc tội với các quân đoàn trưởng, vậy có đáng giá chăng?

Gã còn đang do dự, Diệp Nhĩ Mã lại tiếp tục động thủ, nét mặt hung ác, đao phong vù vù: "Mã Duy, ngươi chịu chết đi!" Nhắm cái đầu Mã Duy, lão cứ vung đao chém bừa. đọc truyện mới nhất tại .

Không còn chỗ trốn, Mã Duy đành bạt đạo cản lại, hai người va chạm đinh đinh mấy tiếng, tia lửa bắn tung.

Chấn động mạnh truyền vào cánh tay, cổ tay Mã Duy đau tê dại, chút nữa thì đao đã vuột khỏi tay!

Sắc mặt Mã Duy trắng nhợt: tuy đã già nhưng sức lực của Diệp Nhĩ Mã không hề thua sút một cao thủ tráng niên.

Trên mặt hắn lộ sắc giận: "Tước gia, ngài cứ ép tới, ta không còn cách!"Hắn hô lên: "Người đâu!"

Trong tiếng bước chân rầm rập, sĩ binh nhân loại vũ trang từ ngoài xông vào, Mã Duy chỉ các quân đoàn trưởng ma tộc: "Bắt hết bọn họ lại!"

Các sĩ binh không chút do dự, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Mã Duy.

Các sĩ binh dùng số đông áp đảo, mấy người vây lấy một quân đoàn trưởng, thậm chí cả Vân Thiển Tuyết cũng không ngoại lệ.

Đám quân đoàn trưởng ma tộc vừa giận vừa kinh hãi, Mông Hãn quát: "Mã Duy, ngươi làm vậy là có ý gì, muốn tạo phản sao?"

Mã Duy không khách khí đáp: "Các người muốn lấy mạng ta, ngoài tạo phản, ta còn biện pháp khác ư?"

"Chút nhân mã ít ỏi của ngươi, thần tộc chỉ nháy mắt là nghiền nát thành bột vụn!"

Mã Duy gằn giọng quát: "Công tước, ông chớ có bức ta! Thập lục đoàn đóng ở Đạt khắc thành là bộ đội của ta, ta đã phản Tử Xuyên gia thì cũng có thể phản lại các người. Hà huống, tinh oanh thần tộc đều ở trong phòng này, chỉ cần giết hết các người, ma tộc binh tuy số lượng nhiều nhưng vừa mới bại trận, lại không có người chỉ huy, không phải là đối thủ của ta! Chỉ cần ta đem thủ cấp của các người trinh cho Tử Xuyên gia, cộng thêm đánh bại ma tộc quân, không những ta không có tội, còn trở thành công thần cứu Tử Xuyên gia!"

Mã Duy nói xong thì chợt động tâm, ngẩn người suy nghĩ: Đúng a! Vì sao không làm như thế chứ? Cơ hội ghi tên lịch sử đang nằm trong tay ta, làm chuyện này lại quá dễ dàng, chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, lập tức giết chết đám tướng lĩnh cao cấp của ma tộc, sau đó tiêu diệt tàn binh, rồi đường đường chính chính báo cáo gia tộc: "Tổng đốc Mã Duy tiêu diệt sáu mươi vạn ma tộc quân, trảm sát sáu quân đoàn trưởng ma tộc, giải cứu Đế đô!"

Công tích hào hùng vĩ đại như thế, đừng nói thời đại này chưa từng có người đạt được, cho dù Tả gia minh vương khi xưa cũng không bằng. Bản thân sẽ trở thành anh hùng dân tộc, lưu danh vinh quang vào sử thư, vạn chúng cảnh ngưỡng, quyền thế quang diệu.

So với tội danh phản đồ bị đời đời nguyền rủa, vinh quang này cách xa như trời với đất!

-oo-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio