Tử Xuyên Tam Kiệt

chương 172: chương 5 : đế đô thần thoại (hết).

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử Xuyên Tam Kiệt

Tác giả: Lăo Trư

Quyển : Liệt hỏa phần thành

.-----oooo-----

Chương : Đế đô thần thoại (HẾT).

Nhóm dịch: Tú Xuyên

Mắt thấy sắc mặt Mã Duy âm tình bất định, nhãn thần âm trầm, đám quân đoàn trưởng ma tộc không khỏi khiếp sợ.

Bọn chúng biết, lúc này Mã Duy đang suy tính chuyện gì.

Nếu phản quân nhân loại phản biến, ma tộc tàn binh xác thật vô pháp chống cự, sáu mươi vạn ma tộc quân vây công Đế đô sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Không có người dám động, cũng không có ai dám lên tiếng, e ngại kích động Mã Duy.

Trong yên lặng, Vân Thiển Tuyết nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.

Gã nói rất chậm, nhưng mỗi từ đều rất hữu lực: "Mã Duy, chớ quên Tử Xuyên Tú! Chớ quên cừu sát huynh diệt môn!"

Mã Duy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhãn tình đỏ rực nhìn Vân Thiển Tuyết.

"Mã Duy, ngươi muốn quay đầu về Tử Xuyên gia, e là đã trễ rồi! Cho dù ngươi có thể diệt sạch cả đại quân thần tộc chúng ta, nhưng Tử Xuyên gia chưa chắc đã tiếp nhận ngươi! Ngươi cứ nghĩ xem, tướng lĩnh nhân loại ngươi phải gặp là ai? Là Đế Lâm đó! Hắn giết trưởng huynh của ngươi, hắn là huynh đệ tốt của Tử Xuyên Tú, hắn sẽ ngó lơ để ngươi lập công quay về nhân loại, sau đó nắm đại quyền rồi hướng về bọn hắn báo thù ư? Đế Lâm đâu có ngốc, nếu ngươi quay đầu, hắn sẽ không hề do dự giết chết ngươi, sau đó chiếm toàn bộ công lao của ngươi. Với tên tuổi địa vị của hắn, giết một phản đồ ai dám truy cứu? Mã Duy, ngươi phải nghĩ cho kỹ, không thể quay đầu đâu, ngươi phải toàn tâm toàn ý đi theo thần tộc chúng ta!"

Mã Duy lộ nét bi ai, bản thân đầu nhập ma tộc quân, vốn định mượn lực lượng ma tộc phục cừu cho gia môn, kết quả không những bị nhân loại thóa mạ, ma tộc cũng miệt thị hắn, bản thân phải gánh chịu đủ mọi nhục nhã.

Nếu vừa rồi Diệp Nhĩ Mã chém chết hắn, ai sẽ vì hắn mà thương xót? Ai sẽ vì một nhân loại đầu hàng mà chịu đắc tội với quý tộc quân đội vương quốc?

Đây chính là hạ tràng của kẻ phản bội tổ quốc! Nếu sớm biết như thế, hắn thà đường đường chính chính tranh đấu với Tử Xuyên Tú, hươu chết về tay ai còn chưa biết? Một bước đi sai, cả đời bị hủy, càng bị ai đó là, đúng như Vân Thiển Tuyết nói, bản thân đã vô pháp hồi đầu!

Sát khí trong mắt hắn đã nhạt bớt: "Vũ lâm đại nhân, tôi một lòng trung thành với thần tộc, chỉ là chư vị đại nhân quá khinh nhờn tôi. Chẳng lẽ tai nạn đêm này là do tôi? Chẳng lẽ tôi vui vì thần tộc đại bại ư? Đổ sai lầm lên đầu tôi, lấy đao kiếm xử lý tôi là sao?"

"Chuyện này đúng thật là hiểu lầm!" Nghe khẩu khí của Mã Duy đã hòa hoãn, Vân Thiển Tuyết lập tức nắm bắt: "Bại trận khiến lão tước gia tâm tình bất hảo nổi nóng với ngươi, không có chuyện muốn giết ngươi. Lão tước gia chỉ là đùa với ngươi một chút để phát tác khí uất thôi!"

Các quân đoàn trưởng vội nói theo: "Mã Duy a, ngươi ngàn vạn lần chớ có tưởng thật a! Bọn ta xem ngươi là huynh đệ nên mới đùa giỡn như thế!"

"Tước gia, mau xin lỗi Mã Duy huynh đệ, ngài giỡn thái quá rồi, ngài xem, Mã Duy huynh đệ nổi nóng rồi!"

Dưới sự xúc tác của chúng nhân, Mã Duy cuối cùng cũng nói: "Vũ lâm đại nhân, mong ngài bảo đảm sau này không truy cứu chuyện hôm nay, không được có ai báo phục tôi, bằng không tôi không an tâm".

"Được!" Vân Thiển Tuyết lập tức đáp ứng: "Ta, Vân Thiển Tuyết, hoàng tộc thần tộc, tư lệnh đệ nhị quân đoàn vương quốc, phát thệ trước Đại ma thần tuyệt không truy cứu chuyện hôm nay, không tìm Mã Duy các hạ gây chuyện! Nếu phạm lời thề, ta thân bại danh liệt, chết không toàn thây!"

Tiếp theo Vân Thiển Tuyết, đám quân đoàn trưởng thay nhau phát thệ, cả Diệp Nhĩ Mã cao ngạo cũng xin lỗi Mã Duy: "Ta chỉ là đùa chơi, ngươi chớ có để bụng a!"

Đùa chơi? Mã Duy cười khổ: Nếu không phải bản thân chống lại, e là đã bị Diệp Nhĩ Mã chém thành thịt vụn rồi?

Hắn cũng thức thời đáp: "Tước gia, là tôi không đúng chọc giận ngài. Ngài là tiền bối, sau này xin chỉ bảo thêm".

Hắn bỏ vũ khí xuống, vẫy tay cho đám vệ binh: "Không có gì rồi, các ngươi lui ra đi!"

Nguy cơ đã giải trừ, các quân đoàn trưởng rất nhanh cáo từ chuồn mất, Mã Duy cũng thi lễ cáo từ Vân Thiển Tuyết.

Vân Thiển Tuyết cũng không chậm trễ, gã vò đầu bứt tóc tìm ngôn ngữ để viết báo cáo trận thảm bại trình cho Ma thần hoàng. Nhìn tấu chương hôm qua còn chưa gởi đi, mấy chữ "Thắng lợi chỉ ngày một ngày hai", Vân Thiển Tuyết cười khổ, xé vụn tấu chương vứt đi.

Hắn còn chưa biết viết tấu chương thế nào thì cửa phòng bỗng mở ra, một ma tộc cao lớn đi vào, nhìn thấy y, Vân Thiển Tuyết đứng phắt dậy: "Lôi Âu đại nhân, ông sao lại đến đây?"

Lôi Âu là quân đoàn trưởng của Cận vệ lữ, là cận thần của Ma thần hoàng, trước giờ chưa từng rời Ma thần hoàng một bước.

Theo Vân Thiển Tuyết biết, Thần hoàng bệ hạ và đệ nhất quân đoàn còn lưu ở quốc nội, Lôi Âu vì sao đột nhiên xuất hiện ở Đạt khắc thành?

Trầm mặc nhìn Vân Thiển Tuyết, thấy thân thể nhếch nhác cùng những vết thương trên người gã, Lôi Âu lộ vẻ thương xót, y nói đơn giản: "Phò mã tướng quân, bệ hạ triệu kiến ngài và các vị tướng quân, lập tức đi theo tôi".

"Công tước đại nhân, chính như ngài đã thấy, quân ta vừa mới thảm bại, quân đội đang cần chấn chỉnh, tôi không thể về nước lúc này".

"Bệ hạ đang ở gần đây". Lôi Âu nói rất rõ: "Bệ hạ và Cận vệ lữ đang đóng ở Cương ngõa lạp. Phò mã tướng quân, chuyện quân đội ngươi không cần lo, bệ hạ tự có an bài".

Cương ngõa lạp là một trấn nhỏ, cách Đạt khắc thành chưa đến trăm dặm. Trong danh sách triệu kiến của Ma thần hoàng không chỉ có tướng lĩnh ma tộc mà còn cả Mã Duy. Một đội Cận vệ lữ sĩ binh hộ tống bọn họ đi gặp Ma thần hoàng.

Khi mặt trời xuống núi thì đội ngũ đến Cương ngõa lạp trấn, đệ nhất quân đoàn tinh nhuệ nhất của vương quốc đang đóng ở đây, quanh trấn được quan binh Cận vệ lữ cao lớn bao vây, trấn biến thành một đại binh doanh, trên bình nguyên rộng lớn đầy trướng bồng bạch sắc, tuần la binh từng đội qua lại, bảo vệ rất nghiêm mật.

Trong doanh trướng cắm chiến kì Hoàng kim sư tử, Thần hoàng tiếp kiến chúng ái tướng.

Chúng tướng quân đồng loạt quỳ xuống: "Quân chủ vĩ đại nhất thiên hạ, đế vương thống chưởng vô biên đại địa, chủ nhân tứ hải, con của Đại ma thần, thánh quân có vũ lực và trí tuệ vô thượng..."

"Bỏ mấy lời sáo rỗng đó đi". Ma thần hoàng ngắt lời bọn chúng. Nhìn chúng ái tướng bị thương thảm não, nhìn thấy sự bi ai thống khổ trong mắt chúng, Thần hoàng bệ hạ vừa đau lòng lẫn chấn kinh.

"Các ngươi nói đi, tiên phong quân đoàn rốt cuộc thế nào? Đế đô đánh hạ được chưa?"

Nhìn ánh mắt dò xét của Thần hoàng bệ hạ, Vân Thiển Tuyết không hề muốn mở miệng thuật lại thất bại thảm hại chưa từng có trong đêm qua, cổ họng gã như có lửa, khó thốt ra lời. đọc truyện mới nhất tại .

Nhưng là thống soái quân đoàn tiên phong, gã không thể không báo cáo: "Hồi tấu bệ hạ, quân ta từng công nhập Đế đô thành".

"Từng?"

"Nhưng sau đó nhân loại phản công, chúng ta không trụ nổi".

"Nhân loại lại có thể dã chiến hơn chúng ta?" Ma thần hoàng thất kinh đưa mắt nhìn khắp chúng tướng: "Đại ma thần tại thượng, đã xảy ra chuyện gì?"

Không ai đáp lời lão, thần sắc hổ thẹn xuất hiện trên mặt tất cả mọi người.

Ma thần hoàng hỏi: "Ôn Khắp Lạp đâu, hắn sao không đến?"

"Bẩm thần hoàng bệ hạ, Ôn Khắc Lạp đại nhân đã vì quốc chiến tử rồi".

"Đại ma thần a!" Ma thần hoàng đứng bật lên: "Lại có Quân đoàn trưởng chiến tử! Rốt cuộc có bao nhiêu chiến sĩ chúng ta hi sinh rồi?"

Vân Thiển Tuyết ngẩng đầu, Ma thần hoàng nhìn thấy mắt gã đầy lệ: "Vi thần chưa biết chính xác...Ước chừng tiên phong quân đoàn tổn thất hơn nửa, Đế đô vẫn trong tay nhân loại".

Ma thần hoàng sắc mặt tái nhợt, thế là đám quân đoàn trưởng sợ muốn vãi đái, vái lạy như tế, chờ đợi sự thịnh nộ.

Trên mặt Ma thần hoàng xuất hiện bi ai: "Ôn Khắc Lạp, hài tử đáng thương...Hắn còn quá trẻ a!"

Nhìn xuống chúng tướng, diện mạo lão trở nên hung ác: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vân Thiển Tuyết, ngươi mau nói rõ cho trẫm nghe!"

Vân Thiển Tuyết liên tục khấu đầu: "Vi thần vô năng, binh bại nhục quốc, thỉnh bệ hạ xử chém để chỉnh quân uy, vi thần chết không oán!"

"Vân, trước giờ ngươi luôn hành sự cẩn thận, cho dù không thể đại thắng, nhưng cũng không dễ đại bại, có nội tình gì trong chuyện này?"

-oo-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio