Đoàn Phi khẽ thở dài:
- Lúc trước đệ nói muốn ra biển ta đã sớm biết sẽ gặp cơ sự này, chỉ cần đệ không có làm hại đến bá tính, mọi việc khác ta sẽ ủng hộ đệ, nói đi, đệ muốn ta giúp đỡ gì? Cần người hay vũ khí, trang bị, tiếp tế thực phẩm?
Khi Hà Hải biểu hiện ra thứ mẫn cảm này, nhất định là có mưu đồ mà tới, phán đoán của Đoàn Phi là có căn cứ, đôi mắt Hà Hải chợt lóe lên, hắn mỉm cười, nói:
- Phi ca quả nhiên uyên bác, trước tiên, đệ có phần đại lễ tặng Phi ca, Thành Đảng Dung tuy bị đệ giết, nhưng thủ hạ của gã Bành Diên Lam mang theo vài người hiện tại đang ở Tô Châu. Kẻ này uy hiếp đệ quá nhiều, Phi ca không ngại thì loại trừ thay đệ, tiện thể lập công lớn.
Điều này một công đôi việc Đoàn Phi ắt sẽ không từ chối, hắn gật gật đầu nói:
- Điều này không có gì, còn gì nữa không?
Hà Hải đáp:
- Phi ca huynh đã xét nhà Vương Thế Dũng, trong nhà y có người tên Phó Điêu đệ muốn bảo vệ người đó ra ngoài, anh ta chỉ là một người đọc sách tay trói gà không chặt. Trên biển Vương Thế Dũng làm ăn hơn hơn phân nửa đều do anh ta đảm trách, người này nếu đi theo đệ, đệ tin trong một năm sẽ trở thành người đệ nhất ra biển làm ăn trong dân gian!
- Phó Điêu? Cái tên này ta sao chẳng có ấn tượng gì?
Đoàn Phi nghi ngờ nói.
Hà Hải lưỡng lự chút, khi này mới đáp:
- Anh ta là tiểu tướng công của Vương Thế Dũng, không mấy người để ý đến tác dụng và tồn tại của anh ta.
Nói đến tiểu tướng công, Đoàn Phi thoạt nhiên nhớ tới một người, Đoàn Phi chợt nói:
- Hóa ra là hắn, không ai để ý càng tốt, như vậy ta phóng thủy mới thuận lợi dễ dàng a.
- Phóng thủy?
Hà Hải không hiểu hỏi, Đoàn Phi cười ha ha giải thích:
- Ý là dàn xếp, hai chuyện này ta có thể đáp ứng đệ, có qua có lại mới toại lòng nhau. Đệ cũng giúp ta một vài chuyện đi.
Đoàn Phi vuốt cằm nói:
- Phi ca huynh cứ nói, đệ sẽ cố gắng giúp huynh hết mình.
Đoàn Phi nói:
- Rất đơn giản, đệ tìm hiểu giúp ta một vài người mới vừa về đây, ví dụ như người biết nấu thủy tinh, có thể rèn thép, tu sĩ. Đúng rồi, tu sĩ bên Châu Âu bình thường đều biết không ít thứ, ta không cần biết đệ mua hay cướp đoạt, mang về đây cho ta người biết kỹ xảo bát quái Cổ Lý này.
Hà Hải tuy không rõ Đoàn Phi muốn số người này làm gì, nhưng việc này không khó làm, cậu ta không chút do dự trả lời, Đoàn Phi suy nghĩ lại nói:
- Đúng rồi, ta còn muốn sách, sách Tây Dương, sách gì cũng đều cần, đệ chỉ cần mang về đây cho ta, ta có thể lấy vàng đổi sách Tây Dương có cân nặng như nhau. Đương nhiên, phải tìm cho ta vài người thông dịch. Ừ, bình thường tu sĩ đều có thể hiểu mấy ngôn ngữ, còn cần gì nhỉ? Ừm, nếu là đệ làm ăn lớn, không ngại đi Trung Đông chuyển cho ta một thuyền dầu đen về, còn có cây cao su Châu Nam Mĩ.
Đoàn Phi phấn khích hoa chân múa tay đứng ở đó nói, Hà Hải lẳng lặng nghe, cố gắng hết sức nhớ những chuyện mà Đoàn Phi nói.
Đoàn Phi đang cao hứng nói, trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng lại gần, Đoàn Phi vội làm tổng kết, nói:
- Bao nhiêu đó nha, quan trọng nhất là người và sách, ngươi giúp ta làm càng nhiều càng tốt. Ở đây ta còn hai mươi vạn hai ngân phiếu, đệ cầm lấy tăng thêm thực lực của mình, nhớ kỹ, nhất định phải còn sống, nếu bị quân đội Đại Minh bắt được, không cần chống cự, chỉ cần báo tin về, ta sẽ cố gắng nghĩ cách cứu đệ.
Hà Hải gật gật đầu, hi vọng trong lòng lại không ôm nhiều lắm. Chức quan Đoàn Phi càng làm càng lớn, sao có thể gánh chịu rất nhiều can hệ cứu một hải tặc? Hôm nay cậu ta cũng là không còn cách nào khác mới đến tìm Đoàn Phi, Đoàn Phi không bắt cậu ta ngay cậu ta đã thấy có phần khó tin rồi, đương nhiên, giống như Vương Đường và thủ hạ Vương Thế Dũng cũng đang khống chế mấy đám hải tặc, mọi người muốn gì thì có đó, nhưng có nạn cùng chịu thì khó có thể nói.
Đoàn Phi biết cậu ta trong lòng có lo ngại, bởi vậy có vài lời cũng chưa nói ra, trong bụng tính toán xem làm thế nào để thuyết phục Chính Đức Hoàng Đế, ban cho Hà Hải một mảnh giấy phép tư lược.
: Giấy phép tư lược là công văn chính thức giao quyền cho cá nhân lái thuyền dân vũ trang để công kích, bắt giữ, cướp đoạt thuyền thương của giặc.
Thạch Bân bước nhanh vào thư phòng, nói với hai người:
- Phi ca, Hải tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, Hải tử lần này định ở đây mấy ngày? Chúng ta đã lâu không uống rượu ôn chuyện cũ với nhau rồi.
Lần trước tụ họp ở đại lao huyện Bảo Ứng, khi đó Bát Đại Kim Cương trong đám tiểu tử vô lại huyện Bảo Ứng giờ chỉ còn lại ba người, Hà Hải thở dài, nói:
- Chắc ở lại lại đây ba đến năm ngày, ta bận buôn bán, Phi ca cũng đang bận công sự, chỉ sợ không có thời gian ôn chuyện cũ.
Đoàn Phi cười nói:
- Ta không không sao cả, việc tra án ta đã làm gần xong, chuyện còn lại để lại cho khâm sai là được rồi, đêm nay chúng ta sắp một bàn ở hậu viện này, ba chúng ta, uống thỏa mái.
Hà Hải gật đầu, lúc này Tô Dung bưng trà lên, Phi Đoàn lại nói:
- Dung nhi, những công phu mà ngươi dạy bọn Thạch Bân ta cũng muốn để Hải tử luyện, ngươi thấy sao?
Tô Dung liếc nhìn Hà Hải,nói:
- Công phu tiểu nữ dạy bọn họ cũng không phải là không thể truyền ra ngoài, công tử tự mình quyết định là được, không cần hỏi ý tiểu nữ.
- Vậy tốt rồi,
Đoàn Phi nói với Hà Hải:
- Đệ buôn bán ở ngoài không dễ, luyện một chút công phu vừa giúp thân thể khỏe mạnh lại rèn luyện thể lực, gặp phải địch đánh không được vẫn có thể chạy, A Bân, thể hiện bản lĩnh cho Hải Tử xem chút đi.
- Khà khà…
Thạch Bân cười đắc trí nhìn Hà Hải, kéo ống tay áo lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.
Khi Thạch Bân đang khoe công phu của mình với Hà Hải, Đoàn Phì về phòng của mình, lấy ra dụng cụ và cây súng kíp, hào hớng cầm đưa cho Hà Hải.
Hà Hải cầm cây súng kíp và dụng cụ nhìn một chút, lại trả cho Đoàn Phi, nói:
- Phi ca, hai loại đồ này là của Vương Đường cất dữ phải không? Sáu dụng cụ này bây giờ đã rất thông thường rồi, đệ có mấy món cơ, cây súng này không tiện dùng ở chỗ ẩm ướt, cũng khó bảo dưỡng, không dễ sử dụng như một cây đao thép thượng hạng.
Đoàn Phi giật mình, cười nói:
- Ta hiểu rồi, tay nghề rèn sắt thép của Tô Châu Lưu gia không tồi, khi rảnh rỗi chúng ta cùng đi xem nha.
Hà Hải ngẫm nghĩ một chút trả lời, Tô Dung như thoáng chút suy nghĩ liếc nhìn cậu ta, bắt đầu tò mò với thân phận của cậu ta. Pháp luật Đại Minh quy định, người không có công danh thì không được mang theo vũ khí, tuy nhiên điều lệnh này lại không có thực hiện đến cùng, nhưng tiểu bá tính bình thường lại không dễ vi phạm điều cấm kị, cho dù là người làm ăn buôn bán, phân nửa cũng chỉ có thể nhờ bảo tiêu, mà không thể tự mua đao phòng thân.
Thời gian không còn sớm, đến lúc bọn Hạ Thịnh rời đi rồi. Thạch Bân rất trân trọng thời gian ở cùng với Hà Hải, Đoàn Phi không biết làm thế nào đành để Quách Uy đi chuyến này, dù sao bọn Hạ Thịnh trên đường đóng giả kẻ ngốc, đến nơi rồi sẽ hành sự ngầm, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tự Đoàn Phi dìu mấy người Hạ Thịnh ra cửa lên xe ngựa, vẻ mặt trầm xuống nghiêm nghị nhìn theo xe ngựa xa dần, đột nhiên nghe thấy tiếng Quản Tiêu Hàn vọng bên tai:
- Công tử, tại sao công tử để mấy người Hạ thiếu hiệp đi?
Đoàn Phi nghiêng người nhìn ả, cách ăn mặc của Quản Tiêu Hàn và Tô Dung như nhau, giữa một đại gia khuê các và a hoàn, so với a hoàn Tiểu Hoàn bên cạnh ả thì chỉ nhìn từ cách ăn mặc cũng có thể khẳng định quan hệ chủ tớ.
Đoàn Phi cảm nhận được Tô Dung có chút dịch lại gần mình, lòng hắn thầm vui, mỉm cười với Quản Tiêu Hàn nói:
- Quản cô nương không nghỉ ngơi sao? Giờ Tô Châu đại cuộc đã định, ta không chắc tiếp theo sẽ phải đi đâu, đi đi về về vất vả không tốt với bọn họ, ta tính đưa mấy người Hạ đại ca về Dương Châu, tìm nơi thu xếp ổn thoả, nghĩ cách khác chữa bệnh cho họ.
Quản Tiêu Hàn đúng lúc biểu hiện sự kinh ngạc của mìn, nói:
- Thái độ của công tử với Tiêu Hàn rất khác biệt so với hôm qua đấy.
Đoàn Phi cười, nói:
- Thì sau một đêm, cuối cùng Đoàn Phi hiểu rõ rồi, Quản cô nương, lát nữa ta phải đi nha môn, Quản cô nương phải tự ra ngoài du ngoạn rồi, hay là theo ta đi nha môn một lần nhé?
Quản Tiêu Hàn nói:
- Là a hoàn, đương nhiên phải theo bước công tử, công tử cứ yên tâm, Tiểu Hàn sẽ không làm bất cứ điều gì dèm pha.
Đoàn Phi cười nói:
- Ừ, có thể như vậy thì ta yên tâm rồi, Thạch Bân ngươi ở lại cùng Hải tử, ta nếu không đi nha môn công sự, chỉ sợ Dương khâm sai lại phái người dục ta! Dung Nhi, chúng ta đi.
Cả nhóm bọn Đoàn Phi cưỡi ngựa đến nha môn, Dương Thận đã thăng đường sớm từ lâu, đợi hắn đến thẩm kết một vụ án, Đoàn Phi mời Dương Thận tạm ngừng đến hậu đường. Sau khi cho mọi người lui ra hết, Đoàn Phi khai môn kiến sơn nói:
- Việc đó Dương đại nhân suy xét thế nào rồi?
Dương Thận chau mày nói:
- Đoàn đại nhân, hôm qua ta nghiêm túc suy xét, hai người mà đại nhân nói đến năng lực có đấy, nhưng mà.
Đoàn Phi hỏi tiếp:
- Nhưng sao?
Dương Thận khó xử nói:
- Chức vị họ bây giờ quá thấp, nếu bỗng chốc thăng quan quá nhanh, chỉ e sẽ mang tới chỉ trích a.