Lo lắng thực sự của Dương Thận là nuôi hổ thành họa, Đoàn Phi đề nghị điều Quế Ngạc và Lâm Hi Nguyên về đảm nhiệm Tô Chẩu Tri phủ và Đông tri, đây rõ ràng là kéo bè kết phái mà, Dương Thận ắt phải nghĩ cách khước từ.
Đoàn Phi theo lý tranh luận nói:
- Quế Ngạc đã làm tri huyện, thanh liêm năng lực xuất chúng, Lâm Hi Nguyên có tiếng cũng không tệ, sao không thể vượt cấp thăng quan? Dương đại nhân cũng rất trẻ mà, làm khâm sai tuần tra rất tốt, cũng có thể nhìn thấy năng lực không liên quan với tuổi tác. Trước mắt quan viên phủ Tô Châu hầu như không để lọt lưới, nước không thể một ngày không vua, phủ Tô Châu cũng không thể mãi dựa vào một Bố Chánh Sứ không có bất kỳ danh vọng và uy tín nào. Dương đại nhân hay là còn có người chọn lựa tốt hơn? Ta thấy Dương đại nhân có lẽ nên sớm quyết định cho thỏa đáng.
Dương Thận than một tiếng, trong lòng ông ta ngược lại là có vài nhân tuyển, nhưng lại không giám tùy tiện đề xuất, ông ta có phần bất đắc dĩ nói:
- Đoàn đại nhân, việc này ngày mai chúng ta lại bàn nên làm thế nào? Hay là mau chóng xử cho xong vụ án tồn đọng đi.
Đoàn Phi gật gật đầu, nói:
- Cũng đượng, ta lại cho Dương đại nhân thời gian suy xét một ngày suy xét, kéo dài nữa chỉ sợ đều không tốt với mọi người.
Đoàn Phi quay người đi ra phía ngoài, khi đến cửa hắn dừng bước, xoay người nói với Dương Thận:
- Có một chuyện chút nữa không nói cho Dương đại nhân, tối qua ta gặp một vị khách, lai lịch của người đó Dương đại nhân chắc hẳn đã nghe qua chứ?
Đoàn Phi nói xong đi luôn, Dương Thận thở nhẹ, tâm trạng không khỏi có phần nặng nề, chuyện này sáng sớm nay ông ta đã được nghe người bẩm báo, hành động của Trương Nhuệ lần này khiến ông ta có chút bất ngờ. Đông Xưởng bổ nhiệm người ở bên cạnh Đoàn Phi cũng không kỳ lạ, ông ta cũng không giám đảm bảo bên cạnh mình không có trinh thám, tuy nhiên phái người lộ liễu như vậy, hơn nữa còn là một mỹ nhân tuyệt thế, mục đích của Trương Nhuệ cũng có chút đáng nghi rồi, theo dõi hay là lôi kéo? Bất luận là dạng nào, Dương Thận cũng không khỏi có phần lo lắng.
Đại lao Tô Châu từ đêm hôm qua đã kín hết chỗ, những tội phạm quan trọng như Vương Thế Dũng, Ô Hữu Sách đều ở nơi này. Những tên lâu la khác thì được giam trong phủ xa hoa của Vương Thế Dũng, lý do vì khu đất đó vị trí thuận tiện, cách ngã tư chém đầu rất gần, hơn nữa đất rộng rãi, phòng lại nhiều, quây một cái sân cho người vào là được, bên ngoài phái binh lính đến bao vậy, những người này cho dù biến thành ruồi cũng khó bay thoát.
Khi Đoàn Phi bước vào sân nhà của Vương Thế Dũng, Vệ Đô ty Tô Châu Quan Tuấn Huy đang đợi hắn, Quan Tuấn Huy tuổi tầm bốn mươi, nhưng cơ thể vẫn cường tráng, tinh thần phấn chấn, nhìn chỉ như hơn ba mươi. Ngươi này cũng là một viên kiêu tướng,có điều chìm nổi trên quan trường nhiều năm, đã biến thành một kẻ lõi đời, nếu không cũng sẽ không thể có được chức Đô Ty Tô Châu một chức vụkhiến nhiều người ham muốn này.
Hôm qua khi gặp mặt, bọn họ chưa có cơ hội nói gì nhiều với nhau. Hôm nay Quan Tuấn Huy đặc biệt tới đây chờ Đoàn Phi. Có điều khi gặp mặt, Đoàn Phi cực nhanh đánh mắt sang hắn, Quan Tuấn Huy lập tức hiểu ý, nghiêm mặt thớ lợ quay sang nịnh hót Đoàn Phi.
Đoàn Phi giơ tay lên, Quan Tuấn Huy lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Đoàn Phi nói:
- Quan đại nhân, bản quan cho ngươi một cơ hội lập công, ta nhận được tin, ở ngõ Hà Manh ở thành Đông có một nhóm cướp biển đầu sỏ đóng giả làm thương nhân ẩn nấp, tổng cộng khoảng bảy tám tên, chúng đều là những kẻ vô cùng độc ác. Ta hi vọng ngươi có thể đích thân dẫn theo năm mươi huynh đệ tháo vát, lặng lẽ bao vây sau đó tóm gọn, sống chết không cần biết. Tùy tùng của ta Thạch Bân biết rất rõ khu vực đó, để hắn dẫn các ngươi qua.
Quan Tuấn Huy vui mừng quá đỗi, ôm quyền nói:
- Đa tạ đại nhân cất nhắc, ty chức sẽ dẫn người qua đó ngay, nhất định sẽ bắt sống từng tên đem về!
Đại Minh tuy trọng văn khinh võ, nhưng quân công càng quan trọng. Nếu bắt sống được tên hải tặc đầu sỏ, lấy những chiến tích ác liệt của Đại Minh từ trước tới nay đối với hải tặc mà nói, tất sẽ là đại công, đủ để trừ bỏ những lỗi lầm mà Quan Đô Ti tham ô nhận hối lộ. Hơn nữa hôm qua hắn còn giúp truy bắt mấy tên tham quan có liên can ở phủ Tô Châu. Chỉ cần khâm sai đại nhân nói tốt cho vài câu trong tấu chương dâng lên Hoàng thượng, còn sợ sau này không có cơ hội thăng quan phát tài sao?
Nhìn bóng lưng Quan Tuấn Huy kích động mà rời đi, Quản Tiêu Hàn hơi nhíu mày nói:
- Công tử, người từ đâu có được tin tức đó? Có xác định là không lầm không? Đừng để bắt nhầm người đấy!
Đoàn Phi cười thần bí nói:
- Ta tự có nguồn tin đáng tin, ha ha, người đâu, dọn dẹp bàn xử án, đưa nghi phạm lên, bản Khâm sai muốn bắt đầu xử án!
Hôm qua đã chém một đám, đám còn sót lại chỉ là đám lâu la không quan trọng, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, thí dụ như người tên là Phó Điêu mà Hà Hải yêu cầu với Đoàn Phi, tuy hắn không có tiếng xấu nhưng hắn lại giúp Vương Thế Dũng lo liệu việc buôn lậu vận tải biển, theo luật sẽ bị xử trảm. Một là Đoàn Phi cảm thấy buôn lậu cũng không có gì không tốt, hai là Hà Hải đã có lời nhờ, Đoàn Phi dứt khoát giả vờ hồ đồ, coi như không biết gì là được rồi.
Những người khác đơn giản là ỷ thế hiếp người, hoành hành ở thôn làng mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ đánh nhau, cũng không phải là thủ phạm đầu sỏ. Trong hồ sơ vụ án Đoàn Phi nhận được, tên những người này chưa từng được nhắc đến, quan phủ xử lý những người này cũng tự có cách thực hiện có hiệu quả, đó chính là phạt đánh và phạt tiền.
Đoàn Phi bắt những người có liên quan lại, uy hiếp sẽ chém một hai người trong đó để làm gương, những người này lại đùn đẩy cho nhau, ra sức vạch tội đối phương. Đoàn Phi lại cho gọi nha dịch trong vùng đến để đối chất điều tra sự thật, sau đó phán hình phạt nặng nhẹ theo tội ác. Nặng thì đánh năm mươi trượng, đeo gông thị chúng ba ngày, tiền thì phạt từ một trăm đến một ngàn lượng. Giaobạc ra là có thể đưa người đi, nếu không giao bạc, sẽ đeo gông thị chúng một ngày.
Bạc nhanh chóng được người nhà đưa tới, chẳng mấy chốc bạc đã chất đầy thành một ngón núi nhỏ. Còn chưa đến buổi trưa những người cần bị xử lý đã được xử lý hơn một nửa. Lúc này Quan Tuấn Huy mới kích động chạy đến, cúi chào Đoàn Phi theo nghi thức quân đội:
- Đại nhân, ty chức may mắn đã không làm nhục sứ mệnh, đã một lưới tóm gọn đám hải tặc, toàn bộ đã được bắt lại. Tìm được rất nhiều hung khí và tang vật trên người cũng như nơi trốn của bọn chúng! Chúng tiểu nhân đều đã mang hết về đây!
Đoàn Phi vui vẻ nói:
- Đô Ti đại nhân vất vả rồi, các huynh đệ không bị thương gì chứ? Không quấy nhiễu gì ở nơi đó chứ?
Quan Tuấn Huy nói:
- Không có ạ, những tên hải tặc đóng giả là thương nhân này ở trong một khách điếm nhỏ, bọn chúng khá cảnh giác, không uống rượu, tiểu nhân liền dặn ông chủ trộn ít thuốc mê vào bình trà, không tốn chút công sức nào đã bắt được bọn chúng rồi!
Đoàn Phi hài lòng gật đầu nói:
- Quan đại nhân trí tuệ, mưu trí hơn ngừơi, rất tốt, những tên hải tặc kia đâu? Đưa chúng lên cho ta xem!
Quan Tuấn Huy vui mừng quay đầu quát:
- Dẫn chúng lên đây cho ta!
Hai binh lính Tô Châu lôi kéo bảy tên bị trói chặt vào nhau lên. Bảy tên kẻ nào kẻ nấy đầu gục xuống, còn chưa tỉnh hẳn.
Thạch Bân tiến đến bên cạnh Đoàn Phi, thấp giọng nói:
- Phi ca, đều bắt về đủ rồi, một tên cũng không chạy thoát!
Đoàn Phi đưa tay ra cắt đứt lời còn chưa nói hết của hắn, quát:
- Đem nước lên, tạt nước cho những tên hải tặc này tỉnh lại cho ta, những tên còn lại bản quan cũng lười thẩm vấn tiếp, mỗi người đánh hai mươi gậy, phạt năm trăm lượng. Thạch Bân, Quách Uy, đưa bọn chúng ra ngoài, đánh xong, thu ngân lượng rồi thả người!
Thạch Bân hiểu ý lĩnh mệnh ra ngoài, áp giải đám người trong đó có Phó Điêu ra ngoài. Thủ hạ của Quan Tuấn Huy rất nhanh đã đem hai thùng nước lên, dội lên đầu lần lượt bảy tên đang bị hôn mê. Bọn chúng trúng phải đều là loại thuốc mê bình thường, tạt nước lạnh xong giật mình mấy cái rồi lần lượt tỉnh lại hết.
Sau khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, bọn chúng cũng không giãy dụa phản kháng, cũng không lớn tiếng kêu la, chỉ nhìn nhau rồi rũ mắt xuống. Một tên tráng hán râu và tóc đều màu trắng xám hai mắt hiện lên tia hung dữ, hắn ngẩng đầu trừng mắt với Đoàn Phi kêu lến:
- Đại nhân, chúng tiểu nhân đều là những lương dân an phận thủ thường, các người bắt nhầm người rồi!
Đoàn Phi sớm đã có chuẩn bị, hắn cười lạnh nói:
- Có bắt nhầm người hay không bản thân ngươi là rõ nhất, Bành Diên Lam, người từ nhỏ đã đi theo Thành Đản Dung ra biển buôn lậu. Lúc thì các ngươi buôn bán, lúc thì chớp thời cơ đánh cướp thuyền của thương nhân, thủ đoạn tàn nhẫn không lưu lại đường sống cho ai, có rất ít người biết. Bây giờ các ngươi đã rơi vào tay bản quan, các ngươi hãy ngoan ngoãn mà nhận tội đi!
Đại hán kia bị gọi đích danh, lại bị nói trúng lai lịch, thần sắc biến đổi, hắn bật thốt kêu lên:
- Là ai nói cho người biết? Có phải là Hà Hải đã bán đứng chúng ta không?
Đoàn Phi lạnh lùng quát:
- Là ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ các ngươi đã nằm trong tay ta, thật thà nhận tội còn có thể được toàn thây, nếu không các ngươi đợi mà bị lăng trì đi!
Chương : Nô nhan mãnh tướng ()
Bành Diên Lam tức giận mắng to:
- Ta biết ngay là tên súc sinh Hà Hải kia đã bán đứng chúng ta mà, đúng là nên sớm một đao giết hắn đi!
Đoàn Phi sắc mặt lạnh lùng quát:
- Ở trước mặt bản quan còn dám ngông cuồng, người đâu, lấy kẹp gỗ lên đây cho ta!
Hoa Minh và Cẩm y giáo úy La Siêu Huy xoa tay nói:
- Đại nhân, kẹp gỗ chỉ sợ không đối phó được với đám hải tặc cứng đầu này. Nếu như đại nhân giao bọn chúng cho tiểu nhân thẩm vấn, chỉ cần một canh giờ là có thể khiến cho ít nhất quá nửa số chúng ngoan ngoãn nhận tội!
Trong Cẩm y vệ có rất nhiều cao thủ dùng hình, Đoàn Phi gật đầu nói:
- Cũng được, bọn chúng là của ngươi đấy, nhớ là đừng làm chết, bản quan còn muốn xử bọn chúng ở mức cao nhất!
Hoa Minh cười ha hả, đưa người đi, Tô Dung nhíu mi nói:
- Công tử, đã tìm được hung khí và chứng cớ phạm tội, lại có người cáo mật chỉ tội, như vậy cũng đủ để phán bọn chúng tội chết rồi, sao còn phải khổ tâm dùng hình để lấy khẩu cung?
- Muội muội nói sai rồi!
Quản Tiêu Hàn bác bỏ nói:
- Những tên hải tặc này đều là những tên sát nhân vô cùng hung ác, trên tay không biết đã giết bao nhiêu mạng người, không giày vò bọn chúng, đánh bay nhuệ khí của bọn chúng, sao có thể báo thù rửa hận cho những bách tính chết oan kia được? Lòng thương hại của muội hay là dùng cho những người thật sự đáng thương khác đi!
- Lời này của Quản tiểu thư rất đúng ý ta, Dung Nhi, ngươi quá mềm lòng rồi, nhưng cũng khó trách, chuyện của bọn chúng ngươi cũng đừng để ý làm gì, lâm viên của tên Vương Thế Dũng này bố trí rất đặc sắc. Quản tiểu thư, ngươi có thể cùng với Dung Nhi đến lâm viên đi dạo thư giãn một lát không?
Quản Tiêu Hàn cười nói:
- Công tử, người gọi tiểu nữ như vậy thật xa lạ, người cứ gọi tiểu nữ là Thanh Hàn là được rồi, Dung Nhi muội muội, chuyện bây giờ chúng ta giúp không nổi, ta và muội vừa gặp như đã quen từ lâu, rất muốn nói chuyện cùng muội, chúng ta cùng đi tâm sự, muội thấy thế nào?
Tô Dung xoay người rời đi, có chút tức giận nói:
- Mặc kệ thì mặc kệ, ta thích một mình một chỗ, ai cũng không được tới làm phiền ta!
Quản Tiêu Hàn cười nhẹ với Đoàn Phi một cái, rồi chạy đuổi theo. Đoàn Phi nói với Tiểu Hoàn ;
- Tiểu Hoàn, ngươi và Thạch Bân cùng đi lấy hai chén trà cho ta và Quan đô ti. Trong nhà Vương Thế Dũng có rất nhiều lá chè thơm, ngươi hiểu về trà chứ? Lấy cho ta một chén Bạch Mao Vũ Tiêm, lấy cho Quan đô ty một chén Phượng Hoàng Đơn Tùng đến đây!
Thạch Bân mừng khấp khởi dạ một tiếng rồi nhìn sang Tiểu Hoàn nói ;
- Tiểu Hoàn, đi thôi, ngươi còn đợi gì nữa!
Tiểu Hoàn lườm trắng mắt, bất đắc dĩ đi theo, Đoàn Phi khẽ mỉm cười, vẫy tay cho tả hữu lui ra. Quan Tuấn Huy cũng hiểu ý cho thủ hạ lui xuống, bước tới gần Đoàn Phi hơn, a dua nói:
- Đoàn đại nhân, tiểu nhân hợp tác như vậy, Hoàng Thượng và Vương đại nhân bên đó xin Đoàn đại nhân nói giúp cho vài câu!
Đoàn Phi hừ một tiếng nói:
- Quan đại nhân, ngươi khiến ta thật thất vọng!
Quan Tuấn Huy kinh ngạc nói:
- Sao đại nhân lại nói vậy?
Đoàn Phi lạnh lùng nói ;
- Ta đã xem qua lý lịch của ngươi, Vương đại nhân cũng khen ngợi ngươi rất nhiều. Có điều nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi đi, có gì khác với Ô Hữu Sách?
Quan Tuấn Huy vẻ mặt xấu hổ, ủ rũ nói ;
- Đại nhân dạy bảo rất đúng!
Đoàn Phi nói:
- Ta hiểu được nỗi khổ tâm của Quan địa nhân, trong chốn quan trường muốn làm một người tốt quả thật rất khó, nhất là khi không có chỗ dựa. Từ bất kỳ góc độ nào cũng thấy Vương đại nhân làm chưa đủ tốt!
Quan Tuấn Huy trong lòng chua xót, hai mắt nóng lên, nước mắt trực trào ra, hắn nghẹn ngào nói:
- Vương đại nhân một lòng vì việc công, không vì tình riêng mà làm chuyện phạm pháp. Tuy tiểu nhân là do một tay Ngài ấy bồi dưỡng, nhưng có được vị trí ngày hôm nay là do tiểu nhân liều mạng giành được. Vương đại nhân ông ấy…tuy tiểu nhân không hề sinh lòng oán hận, nhưng có lúc nghĩ đến thực cũng có chút thất vọng.
Đoàn Phi trầm giọng nói:
- Vương đại nhân vẫn chưa quên ngươi, ông ấy tin là tuy bên ngoài ngươi hay nịnh hót nhưng bên trong ngươi vẫn là một hán tử kiên cường. Nếu không sẽ không dễ dàng để ta đem theo thư tới Tô Châu rồi. Quan đại nhân, không biết ngươi có tin ta không?
Quan Tuấn Huy kích động đến rơi nước mắt, hắn dùng ống tay áo lau nước mắt, nụ cười rạng rỡ nói:
- Vương đại nhân đối với tiểu nhân ân trọng như núi, ông ấy bảo tiểu nhân lên núi đao xuống biển lửa tiểu nhân cũng đi, cho dù mất đầu thì đã làm sao? Đoàn đại nhân có điều không biết, Vương đại nhân không dễ gì mà khen ngợi người khác, người ông ấy coi trọng nhất định không thể bình thường, Đoàn đại nhân có gì căn dặn xin cứ nói!
Đoàn Phi nói:
- Tốt lắm, vậy ta nói thẳng, bản quan và Vương đại nhân không giống nhau. Ông ta giữ mình, không thích lôi bè kéo phái, bản quan lại chỉ cảm thấy người đáng tin bên cạnh quá ít, Quan đại nhân, ông thấy sao?
Quan Tuấn Huy mắt hổ rưng rưng ôm quyền nói:
- Đoàn đại nhân, không nói đến mối quan hệ giữa ngài và Vương đại nhân, chỉ riêng chuyện ngài coi trọng tiểu nhân, mạng này của Quan mỗ tôi xin bán cho ngài, sau này xin đại nhân có việc cứ sai phái!
Đoàn Phi vui vẻ đưa tay ra đỡ Quan Tuấn Huy dậy, nói:
- Quan đại nhân quá lời rồi, chúng ta vinh cùng vinh mà, nếu có ngày ta thăng chức, nhất định sẽ không quên sự giúp sức của Quan tướng quân đâu!
Quan Tuấn Huy là quan võ tứ phẩm, hơn nữa lại nắm giữ vùng đất Tô Châu giàu có này. Đổi là người khác có lẽ sẽ không quy phục Đoàn Phi một Khâm sai chức vụ nhỏ bé như thế. Có điều hắn là bộ hạ cũ của Vương Thủ Nhân, trước đây lại bị bắt thóp, thêm nữa hắn hùng tâm chưa nguôi. Đoàn Phi vừa ra hiệu một chút, hắn đã lập tức nắm ngay lấy cơ hội này.
Tiểu Hoàn dùng tốc độ nhanh nhất đi rót một bình trà Long Tỉnh đem lên, giải thích với Đoàn Phi là không có hai loại trà mà hắn cần. Lúc này Quan Tuấn Huy đã sớm đi rồi, Đoàn Phi bắt chéo chân ngồi thưởng thức trà, nói:
- Tiểu Hoàn, trà nghệ của ngươi chẳng ra làm sao cả! Trà Long Tỉnh này ngâm trong nước nóng quá lâu rồi, tiểu thư nhà ngươi chẳng lẽ chưa dạy ngươi bao giờ sao?
Tiểu Hoàn có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ biết trừng mắt nhìn Thạch Bân rồi nói:
- Công tử, đây không phải là lỗi của tiểu nữ, đều trách A Bân, nếu không phải hắn cản trở tay chân, tiểu nữ đã không làm lỡ thời gian!
Thạch Bân cười ngốc nghếch, trong lòng vui vẻ. Từ khi Tiểu Hoàn gọi hắn là A Bân, đã đủ biết mối quan hệ của bọn hắn phát triển nhanh chóng rồi, rõ ràng Tiểu Hoàn là người làm chủ mà!
Tô Dung đứng ở dưới Lưu Thúy đình nhìn về nơi xa. Cảnh non sông gấm vóc trước mắt khiến lòng người vui tươi thanh thản hẳn. Vương Thế Dũng tuy thô tục nhưng thủ hạ của hắn cũng có một số người có chút thẩm mỹ. Khu vườn này được xây rất đẹp. Tô Dung từng tới đây một lần, nhưng lúc đó trời tối, không nhìn rõ phong cảnh như ban ngày.
Tô Dung nhớ lại lúc trước dụ đại đệ tử tà đạo Lạc Cảnh Dương Cung Phong Sách ra để giết, trong lòng đột nhiên cảnh giác, quay đầu lại nhìn, Quản Tiêu Hàn không biết đã vào đến trong đình từ khi nào, đứng gần Tô Dung không quá hai mét.
Tô Dung hừ một tiếng, phất tay áo, muốn đi lướt qua bên người Quản Tiêu Hàn. Quản Tiêu Hàn duỗi tay phải ra ngăn nàng lại, mỉm cười duyên dáng nói:
- Dung Nhi muội muội, sao muội vội vàng muốn đi vậy? Chẳng lẽ là sợ ta ăn mất sao? Yên tâm đi, tỷ tỷ ta sẽ không ăn thịt người đâu!
Tô Dung lạnh lùng nhìn lại nàng ta, nói:
- Sơn thủy hữu tình, đột nhiên lại có tà khí bay tới, chỉ sợ là yêu quái xuất hiện, ta tất nhiên là phải tránh xa ngay rồi!
Quản Tiêu Hàn vươn ngón tay ngọc ra nâng cằm Tô Dung lên. Tô Dung lùi lại một bước tránh ra, Quản Thanh Hàn cười khanh khách:
- Muội muội mắng ta là hồ ly tinh, cướp đi người trong lòng của muội sao?
Tô Dung hừ một tiếng, nói:
- Ngươi ít nói nhảm đi, ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng! Tại sao ngươi lại cứ thích từng bước tiến sát đến ta? Tuy ta không có thẻ bài của Đông Xưởng nhưng cũng không phải dễ bắt nạt. Nếu ngươi còn không nói rõ ra, đừng trách ta không khách sáo!
Quản Tiêu Hàn mỉm cười nói:
- Muội muội không có thẻ bài của Đông Xưởng, nhưng sự săn sóc yêu thương của Đoàn đại nhân lại là tấm chắn tốt nhất của muội. Ta cũng không dám chọc giận muội muội, tránh để Đoàn đại nhân không chào đón, rồi lại không biết ăn nói thế nào với Vương công công!
Tô Dung tay đè lên chuôi kiếm, Quản Tiêu Hàn nhìn nàng một cái, nghiêng người tránh ra, cười nói:
- Muội muội nếu vội vã muốn rời đi, chúng ta đành tìm cơ hội khác nói chuyện vậy!
Khi Tô Dung và Quản Tiêu Hàn đụng nhẹ lướt qua nhau, Quản Tiêu Hàn đột nhiên che miệng khẽ cười nói:
- Càng nhìn càng thấy giống, Dung Nhi muội muội cực kỳ giống một vị cố nhân của ta!
Tô Dung thản nhiên đáp:
- Ngươi hoa mắt rồi, nếu ta từng gặp qua cái mặt muốn đánh của ngươi, ta nhất định sẽ không quên đâu!
- Ha ha!
Quản Tiêu Hàn cười đắc ý, từ xa đột nhiên có một bóng người đi tới, Quản Tiêu Hàn nói:
- Dung Nhi muội muội, xem ra Đoàn công tử thật sự rất để ý đến muội, mới rời có một chút mà đã lo muội bị người khác bắt nạt rồi!