Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

chương 11: sao có thể sai quỷ làm việc ác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Phù nhìn nước trà đong đưa trong ly, lông tơ dựng thẳng.

Dung Ly khẽ nói: "Gió thổi."

Tiểu Phù lo sợ nhìn qua song cửa sổ bị phá, mắt mở to, "Nhưng gió lớn cũng không thể thổi ly sứ được nha."

Quỷ lột da đứng yên dựa vào tường, dường như chưa có mệnh lệnh ngay cả mắt đều không chớp.

"Không biết cửa sổ bị phá hư vào lúc nào, đêm qua ta không nên ngủ mê như vậy, một tiếng động nhỏ cũng chẳng phát hiện." Ánh mắt Tiểu Phù chấn động, nhỏ giọng nói: "Nhưng Không Thanh và Bạch Liễu cũng không biết việc này, chẳng lẽ chúng ta đều bị yểm?"

"Đừng sợ, không phải cha đã đi mời pháp sư tới làm phép sao." Dung Ly nhẹ nhàng nói.

"Lão gia mời hai vị đại sư, nghe nói đang trên đường tới." Tiểu Phù nói.

Dung Ly gật gật đầu, thấy Hoa Túc đứng lên, áo đen dài phết đất thật sự che kín mít. Trong lòng nàng có chút sợ quỷ này, bả vai co lại, hơi thở chợt vội vàng.

Gió lạnh rào rạt thổi vào phòng, khiến rèm châu mành vải lay động, nhưng áo đen của Hoa Túc chưa bị mảy may nhấc lên, nặng trĩu rũ trên người.

Quỷ quả thật là quỷ, ngay cả miếng vải cũng không tầm thường, gió của thế gian nào có thể lay động được.

Tấm vải đen bị lấy xuống đêm qua đã trở về trên đầu nàng ấy, hơn một nửa khuôn mặt bị che lại, chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay buông thõng bên người, trắng như đồ tang.

Hoa Túc không nói gì, đi đến gần cửa sổ, bình tĩnh nhìn về phía cái cây trong sân. Quỷ thắt cổ đã biến mất, trên cây trống rỗng.

Dung Ly trấn an vỗ hai cái lên cánh tay Tiểu Phù, có lẽ vì hiện tại nàng đã có bút trúc, ngoại trừ quỷ không rõ lai lịch trước mắt này ra thì không còn quá sợ những tiểu quỷ khác.

Tiểu Phù nức nở lên, sợ đến cả người phát run, vừa run vừa nói: "Hay là, tối nay ta không ngủ, ta coi cô nương."

"Trước không cần hoảng sợ." Dung Ly vỗ cánh tay nàng ấy nói: "Đi nấu chén cháo đến đây, ta đói bụng."

Tiểu Phù "Ai" một tiếng, chân mới vừa đi một bước liền dừng lại, "Ta, ta kêu Bạch Liễu tiến vào với cô nương!"

Dung Ly nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ngươi kêu nàng tiến vào."

Tiểu Phù ra cửa, Bạch Liễu xoa vai vào phòng, cúi người nói: "Cô nương."

Dung Ly lại liếc nhìn qua Hoa Túc, không biết ngoài phòng có cái gì đẹp. Nàng nâng tay lên, hơi thở suy yếu nói: "Tới đỡ ta."

Bạch Liễu né tránh ánh mắt, thân thể có vẻ hơi căng cứng, nhưng vẫn lập tức đi qua, đỡ Dung Ly đến gần bàn trang điểm.

Bàn trang điểm ngay bên cạnh cửa sổ, trang sức cùng hộp son phấn trên bàn lộn xộn nghiêng ngã, bị quỷ lột da làm rối tung vào đêm qua.

Dung Ly cầm lấy hộp phấn, giống như vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng thấy một con quỷ nào, không biết Hoa Túc đang xem cái gì.

Hoa Túc đứng bên cạnh nàng, đôi mắt nhướng lên lạnh lùng như ngôi sao đêm đông, tấm lụa đen trên đầu bị gió thổi nhẹ, nốt chu sa giữa mày mờ mờ ảo ảo, bộ dáng không nói lời nào thật là tịch mịch.

Dung Ly dính chút phấn thoa lên mặt, chậm chạp nói: "Đêm qua các ngươi ở ngoài phòng có nghe thấy tiếng động gì không?"

Bạch Liễu cuống quýt lắc đầu: "Chưa từng."

"Đêm qua ta ngủ mê mê man man, mí mắt rất nặng, thật vất vả mới mở mắt ra, lại nhìn thấy có bóng người đứng thẳng bên mép giường của ta." Dung Ly nói chậm, như đang kể lại thoại bản.

Bạch Liễu run run một chút, "Là, là Tiểu Phù?"

"Sao có thể chứ, đêm qua Tiểu Phù nằm ngủ bên mép giường." Dung Ly lắc đầu, thoáng nhìn qua gương đồng, lại nói: "Ta tưởng là ngươi, hay Không Thanh."

"Chẳng lẽ cô nương ...... Nhìn lầm rồi?" Bạch Liễu run giọng nói.

Dung Ly cũng giả vờ sợ hãi, "Nhưng nếu không phải các ngươi, cũng không phải Tiểu Phù, vậy còn có thể là ai?"

Bạch Liễu nào dám nói chuyện, chữ "Quỷ" cũng không dám phát ra, lo sợ phạm vào kiêng kị.

Dung Ly quay đầu, để bàn tay lạnh băng của mình lên cánh tay Bạch Liễu, hơi ngẩng đầu nói: "Tối nay ngươi vào phòng ở bên cạnh ta, làm ầm ĩ như vậy, ta cũng hơi sợ, chẳng biết có phải vì gần đất xa trời nên luôn có thể đưa tới một số thứ đen đủi hay không."

"Vậy, ta đây sẽ ở bên cạnh cô nương." Chân của Bạch Liễu cũng run lên.

"Chén thuốc sáng nay đâu, sao chưa bưng tới?" Dung Ly hỏi.

Bạch Liễu vội vàng mở miệng: "Ta đi nấu liền!"

Nói xong nàng ấy xoay người bỏ đi, ra cửa còn chạy, như đang muốn trốn thứ gì.

Bạch Liễu vừa đi, Không Thanh liền gõ cửa, "Cô nương?"

"Không cần tiến vào, nếu có việc ta sẽ gọi ngươi." Dung Ly ở trong phòng nói.

Không Thanh ở bên ngoài đáp lời, thật sự không vào trong.

Trong phòng, Hoa Túc nghiêng người, rũ mắt nhìn cô nương người phàm này, "Ngươi để các nàng đi khỏi, là có chuyện muốn nói với ta?"

Đêm qua Dung Ly được quỷ này chỉ dẫn, học được cách dùng bút trúc, đã không còn quá sợ hãi. Nàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chưa bị che lại của Hoa Túc, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp biết bao, nhưng cũng thật lạnh nhạt.

"Cho rằng ta đã đi?" Hoa Túc đột nhiên hỏi.

Dung Ly cảm thấy xấu hổ, lắc đầu nói: "Việc bút trúc chưa xong, nghĩ ngươi sẽ không đi."

Hoa Túc nhẹ nhàng a một hơi.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Dung Ly khẽ hỏi, ánh mắt như nai con.

"Ngửi thấy một mùi vị khiến người phiền lòng bực bội." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

"Mùi vị gì?" Dung Ly nhăn mày, chỉ ngửi thấy mùi của son phấn.

"Quỷ áo xanh." Hoa Túc nói.

Nói đến áo xanh, trước mắt Dung Ly bay vút qua một khuôn mặt, nàng ngạc nhiên nhớ tới con quỷ làm nàng sợ hãi ngày hôm ấy, quỷ treo trên cây không phải bị quỷ áo xanh kia nuốt mất đó sao.

Trong tay quỷ áo xanh còn cầm khư khư một bức hoạ cuộn tròn, hình như đang đi tìm ai.

Dung Ly chưa nhìn rõ, chỉ thấp thoáng biết người trong tranh mặc áo màu đen, áo đen? Nàng chuyển động đôi mắt, nhìn qua Hoa Túc.

Cả người Hoa Túc bọc vải lụa đen, khiến người khác không thấy được bên trong nàng ấy mặc cái gì, nhưng cũng là màu đen?

Dung Ly chợt thở gấp, càng thêm tò mò rốt cuộc lai lịch của Hoa Túc là gì.

"Ngươi đã gặp quỷ áo xanh kia." Hoa Túc đột nhiên mở miệng.

Dung Ly gật đầu, ánh mắt hơi chuyển động: "Có lẽ đã gặp qua, nàng ta cầm một bức hoạ cuộn tròn, hỏi quỷ treo cổ ở trên cây có nhìn thấy quỷ trong bức tranh hay không, quỷ thắt cổ đáp không thấy, nàng ta liền...... nuốt nó."

"Trong tranh là ta." Hoa Túc nói thật bình tĩnh, "Nếu ngươi làm bạn với ta, tất trở thành kẻ địch của bọn họ, sợ không?."

Dung Ly ngẩn ra thoáng chốc, nhìn về phía chiếc giường trong gương đồng, bút trúc còn đặt ở dưới gối.

"Đừng sợ." Hoa Túc đột nhiên cong lưng, vải lụa che ở trên mặt hơi trượt xuống, cánh môi đỏ thắm lập tức lộ ra. Khi cằm nàng ấy gần để đến trên vai Dung Ly thì bỗng dừng lại, bàn tay lạnh lẽo duỗi ra từ trong tay áo, "Ngươi có một vật, là thứ bọn họ cầu mà không được."

Tay cầm hộp phấn của Dung Ly bị vỗ nhẹ hai cái, Hoa Túc thu tay về, ngón tay lướt qua mu bàn tay nàng.

Hoa Túc đứng thẳng dậy, kéo tấm vải lụa trên mặt lên, "Ta không chỉ có thể dạy ngươi sai khiến quỷ lột da thế nào, mà còn có thể dạy ngươi đối phó quỷ quái khác ra sao."

Dung Ly nhìn nàng ấy một lúc, dường như đang cân nhắc lời này có thể tin được hay không, đôi mắt nàng cong lên, hơi thở yếu ớt nói: "Có thể sai quỷ làm việc ác sao."

"Việc ác gì?" Hoa Túc hơi nheo mắt, dò xét nói: "Nuôi quỷ vốn chính là việc đi ngược ý trời, ngươi đã nuôi quỷ lột da này, còn muốn làm việc ác thế nào?"

"Lấy tánh mạng của người khác." Hai mắt Dung Ly cong cong, trong ánh mắt nào có nửa phần sát ý, long lanh trong sáng.

Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hoa Túc hiện ra một chút kinh ngạc không dễ phát hiện, sau đó thực mau biến mất, "Đương nhiên có thể."

"Ta chẳng qua chỉ là nói giỡn, nếu ta hại chết người khác, sau này cùng nhau làm quỷ, chạm mặt ở âm phủ thật khó xử biết bao." Dung Ly chậm rãi nói.

Nàng lại lau chút phấn lên mặt, "Bút trúc do một hòa thượng đưa cho ta, hòa thượng đó có địa vị gì?"

"Hòa thượng?" Hoa Túc xùy một tiếng, không giống đang cười, rõ ràng hết sức khinh thường, "Chỉ là con quỷ bọc da hòa thượng."

Dung Ly sửng sốt, nàng sớm cảm thấy hòa thượng kia không bình thường, nào ngờ cũng không phải là người phàm.

"Hắn đánh cắp pháp khí của ta, vì vậy mà gặp phải họa sát thân, cho nên mới muốn bỏ cây bút này đi." Ánh mắt Hoa Túc bình tĩnh, rõ ràng mặt mày sắc bén đẹp đẽ, nhưng tư thái lại kiềm chế, cao thâm khó đoán, tựa đóa hoa âm thầm nở bên vách đá, làm người không nhìn rõ gương mặt thật của nàng ấy.

"Cô nương, thuốc đã nấu xong." Bạch Liễu bưng thuốc vào, có lẽ do đi vội vàng, miệng chén dính không ít nước thuốc.

Dung Ly quay đầu nói: "Đưa đến đây đi."

Bạch Liễu không dám ngẩng đầu, bưng chén thuốc đi đến, ấp úng nói: "Cô nương cẩn thận nóng."

Dung Ly nhận lấy, xua tay nói: "Ngươi đi ra ngoài canh, căn phòng này sợ là không sạch sẽ, chớ ở lại đây lâu."

Bạch Liễu âm thầm thở ra một hơi, cúi người rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cửa kẽo kẹt khép lại, ngoài phòng im ắng, chỉ có cuồng phong đang gào thét.

Dung Ly thoáng nhìn qua quỷ lột da, muốn thử xác minh một lần, đưa chén trong tay ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Đổ thuốc này vào chậu hoa cho ta."

Quỷ lột da vẫn không nhúc nhích kia quả thực bước chân ra, chầm chậm đi tới, nhận lấy chén thuốc ấm ấm này.

Quỷ lột da bưng thuốc đi đến chậu hoa bên bình phong, nghiêng lại, nước thuốc rào một tiếng chảy hết ra ngoài, không thừa lại giọt nào.

"Dùng tốt không." Hoa Túc nâng tay lên, nhẹ nhàng lau bên má Dung Ly một chút.

Dung Ly cứng đờ cả người, nàng chưa quên chuyện quỷ này ngậm đầu ngón tay của nàng đêm qua, thân mật như vậy, thật sự, thật sự......

Không thích hợp.

Hoa Túc vân vê đầu ngón tay, bình tĩnh nói: "Phấn chưa thoa đều."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio