Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài gió phần phật ùa vào phòng, mái tóc đen như mực xõa trên vai của Dung Ly bay bay, khi Hoa Túc thu tay về vô tình kéo sợi tóc của nàng, sợi tóc quấn quanh trên ngón tay trắng nõn, bất giác thêm phần duyên dáng.
Tóc của Dung Ly bị kéo, da đầu hơi tê dại, máu của nữa thân trên dồn lên cổ. Nàng đột nhiên đứng dậy, cổ tay áo quét qua hộp phấn ở trên bàn.
Hộp phấn lăn xuống, chưa kịp chạm đất, đã bị một cơn gió nâng lên, chầm chậm về lại trên bàn.
Đây là...... pháp thuật của Hoa Túc.
Hoa Túc thản nhiên co tay lại, nét mặt nhàn nhã tự đắc, "Cẩn thận chút."
Dung Ly lui sau mấy bước, đi đến bên giường, lấy bút trúc giấu ở dưới gối ra, cẩn thận cất vào trong tay áo.
Một lát sau, Tiểu Phù bưng cháo từ ngoài phòng tiến vào, kinh ngạc hỏi: "Cô nương, sao một mình ở trong phòng, nếu là, nếu là......"
Dung Ly giấu bút trúc, khẽ lắc đầu: "Ban ngày ban mặt, không phải lúc nào cũng đều gặp quỷ."
Tiểu Phù vội vàng đặt khay xuống, nào dám nói cho hết lời, nhỏ giọng thì thầm: "Vừa rồi ta ở phòng bếp gặp được Bạch Liễu, Bạch Liễu bưng thuốc trở về, thuốc đó hình như là do phủ y cho, không phải cô nương...... Không uống sao."
Dung Ly ho nhẹ hai tiếng, nhìn thấy chén thuốc kia còn bị cầm trong tay quỷ lột da, Tiểu Phù không nhìn thấy quỷ lột da, nhưng nếu nhìn về phía chậu hoa bên kia, chắc chắn sẽ thấy cái chén bay giữa không trung.
Ánh mắt Tiểu Phù xoay chuyển, liếc nhìn qua bàn trang điểm, nhưng không tìm được chén thuốc.
Dung Ly lại giả vờ ho, cầm chén cháo lắp bắp nói: "Cháo này bỏ cái gì?"
Lúc này Tiểu Phù mới dời ánh mắt, "Cắt chút gừng và thịt băm."
Hoa Túc đứng ở phía trước cửa sổ xoay người, ngón tay thò ra khỏi áo đen, đầu ngón tay hơi giương lên, sợi dây cột bức mành trên cửa vòng tròn chạm khắc lập tức buông lỏng ra.
Tấm mành mỏng rũ xuống chấm đất, che giàn hoa phía sau lại, hiển nhiên cũng che cả chén thuốc mà quỷ lột da đang cầm.
"Hai vị phu nhân ở Lan viện biết việc đêm qua không?" Dung Ly nhẹ hỏi.
Tiểu Phù thấy mành buông xuống, nói thầm một câu: "Gió sao lớn như vậy."
Nàng ấy gật đầu, "Hai vị phu nhân từ sáng sớm đã đến chỗ của Lão Gia, cũng không biết là từ đâu truyền ra, có người nói Lan viện có quỷ là bởi vì cô nương dọn về."
Dung Ly cúi đầu thổi hai cái lên muỗng sứ, mới đưa cháo vào trong miệng, "Còn nói cái gì?"
Tiểu Phù do dự một lát mới mở miệng: "Còn nói cô nương bị oan hồn quấn thân, chỉ có Trúc viện mới trấn áp được âm khí này, nếu cô nương chịu dọn về Trúc viện, hai vị phu nhân ở đây nhất định có thể bình bình an an."
"Ngày hôm nay thế nào?" Dung Ly nhìn ra song cửa sổ bị phá.
Tiểu Phù đáp: "Ánh nắng vừa phải, hiếm khi trời không nhiều mây, chỉ là gió lớn chút."
"Lát nữa đem ghế dựa ra bên ngoài, ta nên phơi nắng." Dung Ly lại ăn một miếng cháo, nuốt xuống mới thong thả ung dung mở miệng: "Thuận tiện cũng đem quan tài của ta ra đi, tránh để trong phòng nhiều bị mốc."
Tiểu Phù thoáng sửng sốt, "Ngoài phòng gió lớn, nếu làm cô nương bị bệnh, người trong phủ nhất định lại đồn mấy điều đen đủi."
"Ta đi chỗ nào không đen đủi?" Dung Ly ngước mắt lên, cười như không cười, dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, dường như lực bất tòng tâm, đành phải chịu chán nản khổ sở.
Nàng ăn cháo xong, đẩy cái chén qua cạnh bàn một chút, cầm khăn nhẹ lau khóe môi, hỏi: "Cha đã mời hai vị đại sư đến đây?"
"Đúng vậy." Tiểu Phù gật gật đầu, "Lúc trở về nghe nói hai vị kia đã tới bên ngoài phủ."
"Vậy liền đem ghế dựa ra đi, ngươi kêu gã sai vặt trong viện đến khiêng quan tài, nhanh một chút, chậm thì mặt trời sẽ lặn xuống, không thể phơi được." Dung Ly đứng lên, từ tốn đẩy cửa ra, bị gió lạnh thổi đến suýt nữa đứng không vững.
Hoa Túc đứng ở trong phòng, chưa đi theo ra ngoài, khi ánh nắng chiếu vào phòng, còn hơi nghiêng người tránh đi, dường như...... Không thể gặp ánh sáng.
Quỷ quái không thể gặp ánh sáng là điều bình thường, nhưng như quỷ thắt cổ còn có thể treo ở dưới tàng cây chịu gió thổi mưa xối, vì sao một đại quỷ lợi hại thế này lại muốn tránh đi?
Dung Ly dời mắt, thật sự khó hiểu, chờ Tiểu Phù chuyển ghế dựa đến liền nằm lên ghế bất động.
Hoa Túc không ra khỏi phòng, đứng phía sau cửa, "Ngươi chê dương thọ quá dài?"
Bộ dáng nàng ấy xinh đẹp, nếu kéo lụa đen che mặt xuống, sẽ lộ ra khuôn mặt sắc bén lạnh lùng như rắn độc, nói chuyện cũng không nể nang, lời nói tuy ít, nhưng đều không xuôi tai.
Dung Ly im lặng, hai ngón tay xoa xoa làn váy, Tiểu Phù còn chưa đi xa, lúc này mở miệng không khác gì lầm bầm lầu bầu.
Một lát sau, Tiểu Phù đi ra ngoài cửa viện, kêu hai gã sai vặt vào phòng chứa đồ lặt vặt.
Dung Ly thấy Tiểu Phù cùng hai gã sai vặt vào trong, mới nhẹ giọng nói: "Không chê dài, nhưng hóng gió mát hẳn là không đến mức giảm thọ."
Cửa phòng chứa đồ rộng mở, qua một lúc, gã sai vặt khiêng quan tài từ bên trong đi ra. Quan tài này được làm bằng gỗ lim vàng loại tốt nhất, phía trên khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, vừa nhìn liền biết là gia dụng của người giàu có.
Hai gã sai vặt sợ vô cùng, nâng quan tài tới cả người đều run, ấp úng hỏi: "Tiểu Phù cô nương, để chỗ nào đây?"
Tiểu Phù quay đầu lại nhìn cô nương nhà mình, hỏi: "Cô nương, để chỗ nào đây?"
"Để ngay tại chỗ các ngươi đứng." Dung Ly vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, chỉ chỉ trên mặt đất.
Gã sai vặt vội vàng buông quan tài xuống, hơi cung kính cúi mình với Dung Ly, rồi bay nhanh chạy ra sân.
Dung Ly chớp chớp mắt, thấy tôi tớ tránh nàng như rắn rết cũng không tức giận. Nàng chưa từng nghĩ tới, vốn chỉ là muốn cho ngườitrong phủ lầm tưởng nàng bị oan hồn quấn thân, không ngờ rằng bên cạnh mình thậtsự có một đại quỷ.
"Bất kính với chủ, ngươi lại có thể nhịn." Hoa Túc hờ hững mở miệng.
Dung Ly mím chặt môi, yếu đuối đáng thương.
Tiểu Phù đi đến trước mặt nàng, khom lưng nói: "Cô nương, đã để xong rồi."
Dung Ly gật đầu, "Lấy lò sưởi tay tới cho ta."
Tiểu Phù mau chóng vào nhà, châm lửa rồi đem lò sưởi tay ra cho cô nương.
Hoa Túc đứng ở giữa cửa, cao hơn Tiểu Phù nửa cái đầu, cao gầy mảnh khảnh, như di thế độc lập, hơn cả yêu tiên.
(Chỉ những người siêu phàm thoát tục, sống một mình bên ngoài xã hội. )
Tiểu Phù nào thấy được quỷ này, cầm lò sưởi tay vội vàng đi xuyên qua người nàng ấy, khi xuyên qua không khỏi run lên, hắt xì một cái nói: "Sao bỗng nhiên lạnh thế này."
Dung Ly quay đầu lại nhìn thấy được rõ ràng, sửng sốt trong phút chốc, thế mới biết được, hình như chỉ có nàng chạm vào được quỷ này.
Hoa Túc không giải thích, ngay cả nói cũng chẳng muốn nhiều lời, đôi mắt hẹp dài hơi ngước lên, nhìn qua cửa viện nhàn nhạt nói: "Người tới."
Quả nhiên, Dung Trường Đình dẫn theo một hòa thượng và một đạo sĩ vào viện, thật sự không sợ Như Lai cùng Tam Thanh xé rách mặt nhau ngay tại chỗ.
(Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.)
Dung Ly còn đang nằm bất động, khi Dung Trường Đình tiến vào sân, liền lảo đảo muốn đứng dậy, làm Tiểu Phù sợ tới mức vội vã đến đỡ.
Sắc mặt Dung Trường Đình đột biến, sốt ruột nói: "Sao không nằm ở trong phòng, ra đây làm chi!"
Dung Ly thở phì phò, nâng cánh tay lên che môi, ho nhẹ một tiếng nói: "Trên người Ly nhi có âm khí nặng, dọa đến tam nương và tứ nương, hôm nay đẹp trời muốn ra ngoài phơi nắng, có thể thổi bớt âm khí đi."
Mông Nguyên đi theo phía sau Dung Trường Đình, đột nhiên nheo đôi mắt lại như muốn chém người hàng nghìn nhát dao.
Gió thổi mạnh, mặt mày Dung Ly càng thêm tái nhợt, yếu ớt như chỉ còn lại một hơi thở.
Ánh mắt Hoa Túc lạnh lẽo đánh giá hòa thượng và đạo sĩ mà Dung Trường Đình mời đến, chậm rãi kéo vải lụa che mặt xuống, đôi môi đỏ thắm hé mở, thổi ra một làn quỷ khí đen nhánh.
Làn khói đen như móng vuốt dài, tiếp đón trước mặt hòa thượng, sau đó quấn một vòng trên cổ đạo sĩ kia.
Hòa thượng và đạo sĩ đều chẳng phát hiện, hai người còn đang cãi cọ xem rốt cuộc chỗ nào trong viện này bị quỷ ám.
Hoa Túc giơ tay ngoắc một cái, thu quỷ khí về, lãnh đạm nói: "Bản lĩnh làm bộ làm tịch của ngươi, thật sự ngang hàng với hòa thượng và đạo sĩ hãm hại lừa gạt này."
Dung Ly ho khan vài tiếng, khụ đến hai má phiếm hồng, ánh mắt nhìn sang một bên, giống con hồ ly lén lút.