“Em trai nhỏ đâu? Hẹn hò?” Đường Túc Hoắc vừa mới vào nhà liền trêu ghẹo nói.
“Tuyết lớn như vậy, có thể phủ kín núi hay không a.” Mẹ Đường lo lắng mà nhìn thời tiết bên ngoài.
“Lại đi núi, thích cái gì, vội vàng đi núi chơi lễ tình nhân?”
“Lễ tình nhân gì?” Đường Chiến hỏi ra miệng.
“Chú, ngài không phải lạc hậu như vậy a? Mười bốn tháng hai là ngày lễ tình nhân phương Tây a.”
“Mười bốn tháng hai…….” Đường Chiến làm sao có thể không nhớ rõ, sáng sớm ngày đó ông vừa ký tên lệnh truy nả. “Là ngày lễ tình nhân sao…….”
Ông nhìn tuyết rơi như lông ngỗng ngoài trời có chút mờ mịt.
“Cũng không biết Đường Miễu có thể về ăn bữa tối hay không.” Mẹ Đường thở dài nói: “Vẫn mời khách a.”
“Hủy bỏ.” Đường Chiến đứng dậy nói.
“Cái gì?” Mẹ Đường ngạc nhiên nói.
“Tôi nói hủy bỏ.” Đường Chiến nghiêm túc ngầm đưa ra chỉ lệnh.
“Đường Chiến anh có ý gì a?” Mẹ Đường lúc này thật sự nóng nảy, “Tiểu Miễu lớn như vậy ngay cả một người bạn gái đều không có, hồi hồi đều là trước lập nghiệp sau thành gia, hiện tại nghiệp cũng đã lập, Tiểu Miễu đều đã hai lăm, chung quy vẫn phải thành gia đi? Cho dù không muốn kết hôn cũng phải có một người bạn giá trước a.”
Đường Chiến không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào, nhưng là ông cũng không nhẫn tâm chém thêm một dao vào tâm của con trai.
Đường Túc Hoắc mơ hồ biết chuyện, bất đắc dĩ nhún vai, “Chú, chậm rồi, người đã ở trên lầu.”