“Thí chủ, hôm nay tuyết lớn, đạo quan không mở.” tiểu đạo đồng thò ra cái đầu nhỏ mở cửa dò xét.
“Vậy sao?” Đường Miễu mờ mịt, “Đa tạ.”
Qua một lúc lâu sau, tiểu đạo đồng lại mở cửa, nhìn Đường Miễu còn đứng tại chỗ, bởi vì muốn đi vào, dù đã thu vào, lúc này trên này trên người đầy tuyết, làm người ta không đành lòng, “Thí chủ thành tâm, đi theo tôi vào.”
“Cảm ơn tiểu đạo trưởng.”
Lỗ tai tiểu đạo đồng đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Đường Miễu cung kính quỳ xuống, kỳ thật cậu cái gì cũng không cầu, hàng năm ngày này bất quá cầu cho một người bình an.
“Thí chủ, tôi nghe nói hôm nay là lễ tình nhân.”
“Vậy sao?” Đường Miễu có chút sợ sệt, cậu chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Kỳ Minh rời đi.
Đã mấy năm? Bảy năm đi. Tám năm kháng chiến giành thắng lợi, cũng không biết cậu có thể chờ Kỳ Minh trở về hay không.
“Thí chủ muốn cầu nhân duyên hay không? Nguyệt lão miếu phía sau đại điện rất linh nghiệm……”
Kỳ thật Đường Miễu đã tới nơi này, lớp năm ấy cậu chuồn đến báo miếu Nguyệt lão, Kỳ Minh còn phát hỏa với cậu.
Năm đó cậu cầu người cậu tâm niệm cũng có thể yêu thích cậu, linh nghiệm rồi cậu còn chưa có trở lại tạ lễ.
Lúc này cậu cầu đừng để cậu chờ lâu như vậy, tuy rằng vô luận là bao lâu cậu cũng chờ.
“Thí chủ, cầu một sợi dây hồng sao?”
Đường Miễu cười cười,”Tôi đã cầu một cái rồi.”
Cúng tiền công đức, Đường Miễu theo tiểu đạo đồng rời đi, lúc đóng cửa, tiểu đạo đồng hiếu kỳ nói: “Dây hồng kia linh nghiệm không?”
“Linh nghiệm.”
Cậu lúc trước tham lam cầu được cùng Kỳ Minh bạch đầu giai lão.
“Ngu ngốc, loại đồ vật này có tự mình cầu cho mình.”