“Cậu nói cái gì?” Đường Miễu hoàn hồn.
Nữ sinh tính tình tốt trả lời: “Cậu sau này có tính toán gì không? Định cư ở B thị sao?”
Đường Túc Hoắc cười nói: “Tiểu Miễu đời này phỏng chừng cũng chưa từng sống cuộc sống ở đâu ngoài B thị.”
“Cho nên không có thử qua, mới muốn nếm thử, đúng hay không? Anh hai.” Đường Miễu tiếp lời của hắn. “Tôi còn trẻ, cậu đừng trói chặt tôi, biết cậu hâm mộ tôi, đáng tiếc, Đường cảnh quan.”
Đường Túc Hoắc nghiến răng, cậu có biết hay không đây là đang giới thiệu đối tượng chi cậu a?
Nữ sinh biến sắc, hỏi: “Cậu về sau muốn phát triển ở đâu?”
“Xuất ngoại đi.” Đường Miễu lạnh nhạt nói: “Anh trai so với tôi yên ổn hơn, anh hai vẫn chưa có bạn gái đúng hay không?”
Đường Túc Hoắc: “……” hắn còn chưa chơi đủ đâu!
“Tiểu Miễu, cậu.” Mẹ Đường có chút lo sợ không yên, bà đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng không hiểu được đứa con từ nhỏ đã yếu ớt đến lớn.
“Con muốn xuất ngoại?” Đường Chiến nghiêm túc nói.
Đường Miễu gật gật đầu, “Vài năm nay kiếm tiền được lắm, đến lúc đó đem bán công ty, xuất ngoại chơi một vòng.”
Đường Chiến một lần nữa nhìn kỹ đứa con của mình, nguyên lai ngay từ đầu nó đã có chủ ý như vậy…….
“Ba, đừng nhìn con như vậy, còn chưa có xác định đâu, con biết được nơi đầu tiên con đi xuất ngoại là ở đâu.”
Tên hỗn đản Kỳ Minh này, căn bản la không tiết lộ cho cậu nửa chữ, IP mỗi lần cũn không cùng một quốc gia.
Cậu đoán được, người nọ nhất định là gửi xong bưu kiện, nhanh chóng gửi cho một người ở quốc gia khác, một là vì an toàn lo lắng, hai là không muốn cậu tìm được.
Thực hỗn đản, chỉ là cậu cũng thực đau lòng.