Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cây mộc hương được đặt trên bàn giữa gian phòng toả ra hương thơm nhàn nhạt, phía bên kia là bàn trang điểm có đặt mặt gương đồng đang phản chiếu một nữ nhân có gương mặt tinh xảo . Nơi đây là một gian sương phòng thanh tân thanh nhã, tràn đầy hương vị cổ kính. Một chậu đồng đựng đầy nước được đặt lên trên giá gỗ, Lưu Lê mặt không chút biểu tình đứng trước giá gỗ, tay mảnh khảnh đem khăn lau tuỳ ý đặt lên thành chậu.
Lúc này, nàng đang mặc một thân áo sơ mi đen quần da, dưới chân đi một đôi giày quân sự. Trang phục với khung cảnh gian phòng có chút không ăn khớp như vậy cũng không thể khiến Lưu Lê cởi xuống bộ quần áo đang mặc mà thay bằng y phục màu vàng nhạt bọn họ đặt bên giường.
Ngồi trước bàn trang điểm, Lưu Lê giơ bàn tay xoa phía bên phải cổ. Nơi đó có một hình xăm mang hình dạng như ấn ký của ngọc tỷ, nhưng nếu dùng kính lúp sẽ phát hiện hình xăm đó không phải ấn ký ngọc tỷ, mà là một đường hoa văn tương tự trong bảo tàng.
Gương đồng trước mặt vẫn phản chiếu hình ảnh gương mặt nữ nhân hoàn mỹ mà đa tình, nhìn chút nữa sẽ phát hiện ra hình xăm ấn ký trên cổ. Lưu Lê đứng lên cầm lấy balô đen của nàng, vặn mở dãy mật mã phía trên túi, đưa tay vào trong lấy từ đó ra một túi gấm màu vàng, lại thật nhẹ nhàng rón rén mở ra túi gấm, quan sát ngọc tỷ kia đang an tĩnh nằm trong tay nàng. Lật lại mặt sau của ngọc tỷ, nhận ra đường vân thô trên ngọc tỷ với hình xăm trên cổ giống nhau như đúc.
"A", Lưu Lê cười khổ, cổ mình vốn là trắng nõn đẹp đẽ mà giờ cứ như vậy hiện lên một hình xăm "không giải thích được". Nếu như ở thế giới hiện đại nàng còn có thể chịu đau dùng laser xoá nó đi, nhưng hiện tại nàng lại ở nơi này, biết đi đâu tìm thợ dùng laser xoá xăm đây? Sự hiện hữu của nó, mỗi một thời khắc đều nhắc nhở nàng những chuyện đã xảy ra trước khi đến được thế giới này.
Nàng là một người hiện đại. Năm tuổi đã bị cha mẹ vứt bỏ bên ngoài, sau đó được một tổ chức chuyên trộm đồ cổ thu nhận. Nàng hận cha mẹ mình, vậy nên nàng đã bỏ đi tên mà cha mẹ đặt cho, rồi lại tự mình đặt tên Lưu Lê, bằng cố gắng của mình trở thành tay trộm số một trong tổ chức. Mà trước khi nàng xuyên qua đây, nàng cùng bạn gái còn đang làm nhiệm vụ trộm ngọc tỷ quý giá của một nhà bán đấu giá nọ.
Chẳng qua là số phận đen đủi, ngay lúc nàng đem ngọc tỷ cất vào túi thì gã chủ đấu giá đã mang theo mười mấy tên bảo an cường tráng hiện ra ngay trước mắt các nàng. Đối với mấy tên bảo an này Lưu Lê trước giờ đều là khinh thường, nàng có tán đả, thuộc về Kim Long cấp bậc cao cấp, đối phó với "bọn đầu óc ngu si tứ chi phát triển" này quả thực không cần lãng phí sức lực.
Nhưng nàng vào lúc này trong tình trạng hết ngày này qua ngày khác đều không ăn ngủ, giờ đánh nhau còn thấy thực vất vả, chứ đừng nói đến việc bảo vệ bạn gái mình. Đang luống cuống nàng đứng dậy, lại không ngờ đã có tên bảo an lực lưỡng từ đằng sau phi đến, đá nàng một cước bay ra ngoài cửa sổ, từ tầng rơi xuống dưới đất. Tầm mắt nàng mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lao xuống theo nàng, nàng cũng không còn kịp nhận thức nữa, chỉ biết khi nàng mở mắt thấy mình không phải ở Thiên đường cũng chẳng phải ở Địa ngục, mà là đang nằm trong căn phòng tràn ngập hương cây mộc hương này đây.
Lưu Lê chuyển động chiếc nhẫn được đeo tại ngón út, một giọt nước mắt yên lặng chảy xuống. Chiếc nhẫn làm bằng bạc nguyên chất này là mua được bằng tiền nàng cùng bạn gái cùng nhau rửa bát cho quán cơm trong ngày, sau đó được trả đồng. Nàng và bạn gái nàng đều là hành nghề trộm, tiền của các nàng cũng đều là tiền bẩn, nhưng tình yêu của các nàng lại là thuần khiết không tỳ vết.
Bạn gái nàng từng nói với nàng rằng mọi chuyện trên thế gian này đều không thể khiến hai người chia lìa, cho dù là mất trí nhớ hay tử vong. Nếu như Lưu Lê mất trí nhớ, nàng sẽ ở bên cạnh nàng cho đến khi nàng nhớ lại; nếu như Lưu Lê chết, nàng cũng sẽ không do dự mà chết cùng nàng. Các nàng không mua nhẫn cưới, các nàng đối với nhau có một lời hứa âm thầm, đó chính là đời đời kiếp kiếp bất ly bất khí, không bao giờ rời xa.
"Aii", Lưu Lê thở dài. Nàng cho tới bây giờ đều như người sống lang bạt, từ khi bị cha mẹ bỏ rơi nàng đã bắt đầu hiểu hết thảy đều do mình phải biết nắm bắt lấy thời cơ. Oán cũng tốt, giận cũng tốt, tất cả đều không thay đổi được hiện thực. Điều cần làm chính là dũng cảm đối mặt tiến về phía trước. Nhưng là nàng vẫn rất nhớ tới bạn gái nàng, không biết nàng bây giờ có ổn không, hơn nữa cũng không rõ bóng người ngày ấy cùng rơi xuống có phải là nàng hay không.
Lại nói tới đây đã được ngày, nàng chỉ hiểu rõ có ba chuyện. Thứ nhất, nơi này không thuộc trong bất kỳ triều đại nào mà sách sử có ghi chép, mà là một triều đại mang tên Tần triều. Thứ hai, nơi này là Hoàng Thành yên tĩnh nhất của Tần triều, mà gian phòng của nàng đang đứng là thuộc về khu hậu viện của phủ đương triều Thị Lang Lăng Đức Khiêm. Thứ ba, ân nhân cứu mạng nàng là...
Tiếng gõ cửa nhẹ mà ngắn vang lên, Lưu Lê dùng tốc độ nhanh nhất cất khối ngọc tỷ vào trong ba lô, lại đem ba lô khoá kỹ đặt trở về đầu giường, lúc này mới đi tới mở cửa phòng, gật đầu mỉm cười.
Người đến là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc một bộ y phục màu trắng nhạt, tóc đen dài tới bên hông, nàng dùng một sợi dây đỏ đem đuôi tóc ghim lên, gương mặt điểm phấn nhẹ như chứa đựng tia ôn nhu trong nụ cười. Nữ tử cử chỉ hết sức ưu nhã, hai đầu lông mày toát lên một cỗ mị thái vô hình. Nàng chính là người đã cứu Lưu Lê, nữ nhi của Lăng Thị lang, tên Lăng Mỵ Như.
"Cô nương hôm nay dậy thật sớm" Lăng Mị Như hướng phía cửa vẫy tay, một nha hoàn bưng chén cháo loãng bước vào, đặt chén cháo lên bàn rồi lập tức thối lui khỏi sương phòng.
"Không ngủ được tự nhiên thức dậy sớm" Lưu Lê ngồi bên giường liếc mắt nhìn bát cháo loãng nóng đang bốc hơi nghi ngút, hoàn toàn không thấy đói bụng.
"Cô nương vì sao không chịu thay quần áo ta đưa đây? Chẳng lẽ không thích xiêm y này?" Lăng Mị Như nói rất nhỏ nhẹ, nhìn Lưu Lê đang vắt chân ngồi bên giường, đáy mắt hiện lên kinh ngạc. Mặc dù không phải là lần đầu thấy Lưu Lê nhưng vẻ nhược nam tuấn nữ của nàng vẫn làm cho Lăng Mỵ Như sợ hãi mà thầm than trong lòng, nhất là lúc này Lưu Lê đang xoã mái tóc dài xoăn nhẹ nhuộm ánh tím, thực sự khác nơi này.
"Chẳng qua là mặc không quen mà thôi, làm phiền Lăng cô nương rồi." Lưu Lê cong cong khoé miệng, trên người nàng luôn toát cảm giác lãnh mạc xa cách, nhưng khi nàng cười không khí xung quanh hồ như loãng ra, nhu hoà trở lại.
Lưu Lê kéo cổ áo dựng lên, không muốn hình xăm ở cổ kia bị Lăng Mị Như nhìn thấy. Dù là như vậy nhưng ngay trước khi Lưu Lê tỉnh dậy nàng đã phát hiện nó, nay thấy Lưu Lê cật lực che dấu liền lộ ra nụ cười thâm thuý, đem cháo đưa đến cho Lưu Lê, nói: "Sao có thể phiền chứ, trước tiên cô nương hãy mau đem cháo uống hết đi, cháo đang còn nóng lắm. À đúng rồi, ta đến nay còn chưa biết danh tính cô nương."
"Ta tên Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạt khắp nơi, Lê trong Lê Minh Lê". Nói xong liền lấy bát cháo loãng, dùng thìa đảo hành trong bát.
Nếu chủ nhân đã có lời như vậy thì sao có thể cự tuyệt đây. Đầu lưỡi nếm thử một miếng cháo nhỏ, Lưu Lê phát hiện cháo này mùi vị thực rất ngon, liền đặt thìa sang một bên, trực tiếp đưa bát đến miệng húp cháo.
Nào có cô gái nào húp cháo như vậy! Lăng Mỵ Như kinh ngạc nhìn Lưu Lê không có nửa điểm thục nữ đem bát cháo loãng uống sạch toàn bộ, xong xuôi còn lấy ngón tay quệt cháo dính quanh miệng.
Đứng dậy nhận lấy bát cháo Lưu Lê đã uống sạch, Lăng Mỵ Như dùng khăn lụa xoa xoa tay nói: "Không biết nhà Lưu Lê cô nương ở phương nào, vì sao lại ngã trước cửa sau của Lăng phủ đây?".
Lại hỏi! Lưu Lê ngầm liếc xéo nàng một cái, từ khi nàng tỉnh lại Lăng Mỵ Như sẽ thỉnh thoảng đi qua thăm dò chút ít về vấn đề thân phận nàng, sẽ dùng đủ mọi cách hỏi để tìm hiểu về nàng, chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc mà thôi. Ban đầu Lưu Lê còn nói nàng bị mất trí nhớ để thổi bay đi mọi vấn đề, nhưng vừa nãy lại vô tình nói nàng biết tên của mình, vậy có lẽ nào Lăng Mỵ Như sẽ đoán được trước kia mình nói láo không?
"Ta cũng không biết vì sao ta lại ngất ở phía cửa sau Lăng phủ, còn về nhà ta ở đâu, nhưng nếu ngươi biết Bắc Kinh thì nhà ta chính là ở tại nơi đó, khu Triêu Dương." Lưu Lê thành thật nói, dù sao triều đại Tần triều to lớn như vậy, Lăng Mỵ Như sẽ không thần thông quảng đại mà biết hết các địa phương đi.
"Bắc Kinh? khu Triêu Dương? Nơi này tên thật sự kỳ lạ vô cùng đây, nhưng không biết vì sao Lưu cô nương lại bị lạc tới nơi yên tĩnh này? Nhìn trang phục của cô nương thực sự không giống như người của Tần triều. Lẽ nào cô nương là người của ngoại quốc? Nhưng cũng không đúng, ta chưa từng nghe nói người ở đâu mặc trang phục giống như cô nương đây."
Lăng Mỵ như khẽ nhíu mày, sau lại nói: "Không biết Lưu cô nương có người thân thích ở nơi này không, ta thấy túi ngươi đặt đầu giường kia kì dị vô cùng, lẽ nào là vật của quê hương ngươi?"
"Cái kia đúng là đồ vật nơi quê hương của ta, về phần thân thích thì ta không có. Ta từ nhỏ mất đi thân sinh, lấy đâu ra thân thích đây."
"À, thì ra là vậy. Kia không biết Lưu cô nương có từng nghe nói qua Thiên Tộc?" Lăng Mỵ Như cười yêu mị mà thâm thuý, ánh mắt của nàng đừng lại ở hình xăm trên cổ Lưu Lê.
"Thiên Tộc? Là một tộc từ trên trời rơi xuống sao? Hay tộc đó đều là những người họ Thiên?" Ánh mắt Lưu Lê tò mò thành thật, nàng quả thật chưa từng nghe nói đến Thiên Tộc, hơn nữa càng không hiểu tại sao Lăng Mỵ Như lại hỏi nàng vấn đề này. Chẳng qua là trực giác nữ nhân vốn nhạy bén cho nàng biết, một khi đã hỏi nàng thì chứng tỏ Thiên Tộc này có liên quan tới nàng, dù cho trực giác này cũng có khả năng sai sót.
"Ha hả, đương nhiên không phải rồi. Ta còn tưởng rằng Lưu Lê cô nương biết đến đấy." Lăng Mỵ Như có chút mất mát nói.
Từ ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa, thanh âm già nua cách cửa sương phòng vọng vào: "Tiểu thư, lão gia trở lại. Ngài muốn tìm tiểu thư, nói là cùng ngài...."
"Ta biết rồi". Lăng Mỵ Như cắt đứt giọng nói già nua, không để cho lão quản gia bên ngoài cửa nói xong, ánh mắt lần nữa quét qua cổ Lưu Lê, bước nhanh ra khỏi phòng, ngay cả bát trên bàn cũng quên đem theo. Hẳn là có liên quan tới Thiên Tộc sao? Lưu Lê uốn miệng, nàng là nữ nhân, tự nhiên sẽ có linh tính thiên phú chỉ dành cho nữ nhân. Thấy Lăng Mỵ Như rời đi, trong lòng Lưu Lê thật vội vàng hiếu kỳ muốn thực hiện chút nghề quen thuộc - nghe lén.
Lưu Lê trước nay luôn là một người quyết đoán, nghĩ như thế nào chắc chắn sẽ thực hiện ngay như thế. Cho nên nàng đem balô khoác lên người, từ khe cửa hé nhìn ra bên ngoài, xác định bên ngoài không có ai mới nhẹ nhàng rón rén biến mất ngay phía sau thân ảnh Lăng Mỵ Như.
LƯU LÊ
LĂNG MỴ NHƯ