Lăng Mỵ Như bước vào trong gian phòng có hai gia đinh đứng canh trước cửa, đối với Lưu Lê mà nói đây hẳn là trở ngại của nàng. Nàng bực tức hướng về phía bọn họ giơ ngón tay giữa, lại tình cờ phát hiện ra có một khung cửa sổ ở mặt bên cạnh phòng, lập tức bám sát tường đi lại chỗ đó.
Lưu Lê nhìn cửa sổ được bịt bằng giấy vừa cảm thán trong lòng vừa ngậm ướt ngón trỏ của mình rồi ấn lên cửa sổ, không bao lâu ở chỗ ngón tay Lưu Lê đặt lên giấy cửa sổ đã mủn ra, lộ ra một lỗ hổng nhỏ, nàng liền chổng mông lên hướng mắt vào lỗ nhỏ nhìn lén.
Hẳn phòng này là thư phòng đi. Lưu Lê nghĩ trong lòng, nàng không nhìn thấy giường ngủ, lại thấy phòng chỉ kê đơn giản bàn đọc sách cùng giá sách chất đầy sách vở. Bên bàn có một nam nhân tuổi cỡ trung niên, đứng đối diện hắn là Lăng Mỵ Như. Nghĩ qua liền biết nam nhân có chòm râu ngắn kia là phụ thân của Lăng Mỵ Như, đương triều Thị lang Lăng Đức Khiêm.
"Con xác định là nó?" Lăng Đức Khiêm đứng dậy chắp tay sau lưng đi đến giá sách bên kia. Vì Lăng Đức Khiêm đứng quay lưng lại cửa sổ nên Lưu Lê không thể nhìn thấy vẻ mặt ông ta, chỉ có thể nghe thấy giọng nói hắn thập phần trầm thấp, thanh âm tối tăm.
"Đương nhiên là xác định. Vết ấn ký kia là độc nhất vô nhị, nữ nhi sao có thể nhìn nhầm chứ. Chẳng qua là, phụ thân, con không rõ Thiên Tộc là tộc gì, mà có quan hệ gì với nàng ta."
Ấn ký? Lưu Lê theo bản năng đưa tay vuốt hình xăm tự xuất hiện trên cổ, có phải bọn họ đang nói chính mình cùng vết xăm này không? Nhưng xin mấy người, đây không phải ấn ký có được hay không! Lưu Lê bĩu môi, nàng rất muốn xông vào nói cho bọn họ biết đây không phải ấn ký, chỉ là hình xăm mà thôi!
"Việc này ta cũng không thực sự rõ ràng, ta chỉ nghe nói tộc người cổ Thiên tộc ở phía bên phải cổ đều có ấn ký ngọc tỷ. Tương truyền một khi xuất hiện hậu duệ Thiên Tộc là vận mệnh thiên triều ắt đổi chủ. Nếu như gặp được hậu duệ Thiên Tộc, chẳng khác nào nắm giữ được chìa khoá của vận mệnh ngàn năm, sau đó rất có khả năng sẽ xoay chuyển giang sơn, nắm giữ thiên mệnh, trở thành thiên tử! Mà ấn ký trên cổ người kia chính là một loại ấn ký tượng trưng cao quý nhất, mạnh mẽ nhất. Chẳng qua là sử sách ngàn năm chép lại, hậu duệ Thiên Tộc bao đời đều là nam tử, cớ gì lần này sau bao lần càn khôn xoay chuyển lại xuất hiện một nữ tử mang ấn ký chứ? Tại sao lại là nữ tử đây?" Lăng Đức Khiêm một bên đọc ghi chép, cuốn sách lâu ngày không lấy ra nay đã phủ một tầng bụi.
"Có khi nào là do trùng hợp không? Nữ nhi đã hỏi nàng đã từng nghe qua Thiên Tộc bao giờ chưa, nàng ngoại trừ tò mò đều không có phản ứng gì khác. Nếu nói nàng không phải người Thiên Tộc, cũng có điều không hợp lí. Màu tóc nàng không giống người thường chúng ta. Không bằng phụ thân cho nữ nhi thêm chút thời gian, để con tiếp tục dò hỏi lai lịch của nàng. Người cảm thấy thế nào, phụ thân?"
"Cũng tốt. Nếu ta có thể chắc chắn nàng kia là người Thiên Tộc liền đem nàng giao cho Lương vương, để nàng trợ giúp Lương vương, ta cũng được lợi." Lăng Đức Khiêm không nói thêm gì nữa, hắn quay người trở về ngồi ghế, than thở liên tục.
"Phụ thân vì sao muốn giúp Lương vương vậy?"
"A, đương kim thánh thượng tuy là minh quân nhưng không thể có con nối dõi kế thừa ngôi vị. Lại nhìn đến Vũ vương, hắn chỉ biết vui đùa khoái lạc, có thể làm cái gì? Trưởng công chúa cũng thông minh tư chất, lại có chút thủ đoạn tâm cơ, nhưng nàng chung quy vẫn là nữ tử, khó rèn luyện tính kiên định của bậc đế vương. Còn lại là Lương vương, trời sinh tính nho nhã, có thủ đoạn tâm kế, vừa cứng rắn vừa khéo léo, lại không vướng tình nhi nữ. Ngày sau ắt làm nên đại sự."
Lăng Đức Khiêm vuốt chòm râu ngắn, nói thêm: "Con phải khéo léo thăm dò, đừng làm nàng nghi ngờ. Còn nữa, chuyện này chỉ có con và ta được biết, không thể để lọt vào tai người khác."
Không thể lọt vào tai người khác? Lưu Lê cười lạnh mấy tiếng, chẳng muốn nghe thêm nữa, bật người khéo léo chạy trở về sương phòng. Nàng sinh ra ghét nhất là bị lợi dụng, mà Lăng Mỵ Như vốn dĩ đối tốt với nàng vài phần cũng là để thăm dò thân phận của nàng mà thôi, còn có cái lão Lăng Đức Khiêm kia nói nàng là hậu duệ Thiên Tộc.
"Không được, ta không thể tiếp tục ở lại nơi đây được nữa." Lưu Lê chợt bật người đứng dậy, nếu một ngày nào đó bọn họ vô duyên vô cớ xác định ta là người Thiên Tộc hẳn sẽ đem mình giao cho Lương vương kia sao. Lúc đó mình khác nào miếng thịt trên thớt gỗ đây, ai cũng có thể tuỳ ý cắt một miếng. Nói đi là đi, đào thoát khỏi nơi này đối với Lưu Lê mà nói thật là đơn giản. Nhưng nếu cứ ăn mặc thế này mà đi ra đường, không bị dân chúng hiểu thành yêu quái mà đánh chết mới là lạ.
Lưu Lê cầm lấy bộ trang phục màu vàng ở mép giường ghét bỏ nhét vào túi. Dù nàng đối với lịch sử không có quan tâm hiểu biết sâu sắc nhưng nàng biết rõ ở xã hội hiện đại hay cổ đại, việc mặc nữ trang ra đường luôn chuốc lấy nhiều phiền phức hơn, nhất là loại nữ nhân có chút nhan sắc dáng vóc như nàng đây. Lưu Lê đảo mắt vòng quanh, chuẩn bị "thó" vài đồ vật có ý nghĩa trong Lăng phủ, coi như là "tạ ơn" Lăng Mỵ Như.
Tính toán thời gian hợp lý, hiện tại Lăng Mỵ Như hẳn là vẫn đang trong thư phòng cùng phụ thân thảo luận vấn đề lai lịch nàng. Lưu Lê đeo ba lô thoắt ẩn thoắt hiện chạy vào phòng của Lăng Mỵ Như. Bước vào phòng, mắt quét qua một lượt bài trí không khỏi cảm thán, đúng là gian phòng của đại gia khuê tú có khác a, mỗi một đồ vật đều thanh nhã xa hoa. Nếu là ở hiện đại, chỉ cần vớ vài món là có thể đủ cho nàng và bạn gái sống nửa đời sau trong nhung lụa rồi. Nhưng còn hiện tại? Cho dù đem cả đống này bán đi cũng không biết cầm cố được đến lúc nào.
Lưu Lê đi quanh phòng Lăng Mỵ Như, một trận lục lọi khám soát qua đi, cuối cùng tìm được một bộ y phục trắng cho nam tử, phía trên còn treo một khối ngọc bội trong suốt được chế tác tinh xảo, đẹp đẽ tựa như đang phát sáng, nhìn kỹ có thể thấy khối ngọc bội này đã lưu truyền qua nhiều năm. Lưu Lê đem ngọc bội cất vào túi, lại nhìn thấy dưới gối còn có sáo ngọc, cũng tiện tay lấy cất. Đoạn nhìn trong ba lô, thấy còn thiếu ngân phiếu, liền tiếp tục tìm kiếm. Vừa tìm kiếm, nàng đã thấy trong tủ một xấp ngân phiếu, thở phào một hơn liền lấy đi.
Chuyện tốt! Hai mắt Lưu Lê nhìn thấy ngân phiếu liền phát sáng, trong lòng tự nhủ không hổ là khuê phòng của đại gia khuê tú, tiền này cũng không phải bình thường a. Cảm thán một hồi liền nhanh nhẹn sắp xếp lại đồ đạc vào vị trí cũ, tiện thể để lại vài tờ ngân phiếu, coi như đạo đức nghề nghiệp của "đệ nhất trộm" như nàng, vì mưu sinh mà vơ vét, nhưng cũng phải để lại chút ít cho người bị hại. Xong xuôi Lưu Lê đeo một túi to phình lặng lẽ bước ra.
Lưu Lê định thay y phục nam trang lấy được từ khuê phòng, lại phát hiện đặc thù phái nữ của mình thực quá lộ liễu a! Vốn dĩ xưa nàng vô cùng tự hào, tại sao lúc này lại bị gây trở ngại thế này chứ. Bất đắc dĩ lại phải cởi y phục xuống, quay trở về sương phòng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một mảnh vải bố khá tốt. Gập vải bố cho ngay ngắn liền cuốn vài vòng quanh ngực. Lần nữa mặc lại y phục, nàng thực sự có chút khó thở, không quen nên cực kỳ khó chịu, nhưng may mắn đặc thù phái nữ cũng đã không nhìn ra nữa. Nàng lại dựng cổ áo lên ngay ngắn, may thay che được hình xăm kia trên cổ, đề phòng cho người khác nhìn thấy. Tóc được cột cao trên đỉnh đầu bằng một sợi dây vải màu trắng, so với kiểu tóc của Lăng Đức Khiêm không khác nhau. Soi vào gương đồng, thấy một khuôn mặt tinh xảo không gì sánh kịp, quai hàm lộ ra, tiêu sái mà phong lưu, sóng mắt lại gợi yêu kiều, môi mỏng mày sắc, vẻ đẹp làm người ta quên mất giới hạn về giới tính.
Ngày thường hậu viện Lăng phủ rất ít người lui tới, Lưu Lê một thân sáng chói đeo ba lô sau lưng đường hoàng từ cửa sau rời đi. Không biết là do ý nghĩ hay do gì khác mà sau khi ra khỏi Lăng phủ Lưu Lê liền cảm thấy sảng khoái, hô hấp cũng thật nhẹ nhàng mới mẻ. Nàng tránh đám người, tiêu sái đi xuyên qua rừng cây, đi được một hồi thì dừng bước. Nàng đem ngọc tỷ trong tay giấu đi, mà cũng thật phiền phức, ba lô này là từ hiện đại, bên trong cũng toàn đựng những thứ đồ ở hiện đại, mới vừa đi một vòng mà đã có vô số người chỉ chỏ, nếu còn tiếp tục đeo nó đi đi lại lại chỉ sợ gây thêm nhiều phiền phức.
Nàng nhìn trước nhìn sau xác định không có ai liền dùng dao găm Thuỵ Sĩ đào một cái hố, đem cả ba lô lẫn ngọc tỷ chôn vào trong đất sâu. Để sau này có thể tìm thấy nó, Lưu Lê rút một mầm cây nhỏ cắm trên chính chỗ mình vừa chôn đồ. Xong xuôi lại gấp lại dao găm lại, thả vào trong giày quân sự. Lưu Lê vẫn muốn đi đôi giày quân sự này, vì đôi giày này vừa bền lại vừa thoải mái, dù sao cũng bị tà áo che đi rồi, có lẽ cũng sẽ không bị ai để ý. Đem xấp ngân phiếu cùng những đồ vơ được từ khuê phòng Lăng phủ cất vào tay áo và ngực áo. Lưu Lê không thể không công nhận áo của người cổ đại có sức chứa vô địch, cất nhiều đồ như vậy vào trong áo mà nhìn vẫn không nhận ra có gì bất thường. Nàng nhảy lên nhảy xuống mấy cái để đảm bảo khi đi đường đồ sẽ không bị rơi ra. Không biết phải đi về nơi nào, Lưu Lê thảnh thơi đi dọc theo những tảng đá ven đường, bất tri bất giác ngẫu nhiên đi vào một đình nghỉ. Đình nghỉ ba mặt đều nhìn ra sông, đứng gần lan can còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng đàn cá đang bơi bên dưới làn nước trong.
"Cá a cá, bơi a bơi, đi phía đông a bơi phía tây, đi phía tây a trở lại phía nam, đi phía nam a bơi phía bắc, cuối cùng không còn chỗ bơi, không bằng bơi vào trong bụng ta." Lưu Lê nghe thơ mình đọc xong bất đắc dĩ cười lên, nàng không có đọc qua sách vở văn chương, cũng không có tài xuất khẩu thành thơ hạ bút thành văn, càng không thể lưu trên đời những câu từ tốt đẹp bất hủ. Nàng nhìn thấy cá sẽ tự hỏi liệu cá này ăn có ngon không, nhìn thấy sông sẽ tự hỏi liệu sông này đã có bao nhiêu người chết đuối...
"Công tử thật có nhã hứng, vè này đọc lên thấy thú vị vô cùng". Tiếng vỗ tay nghe ngày càng rõ ràng, Lưu Lê quay đầu lại chỉ thấy hai nam tử mặc áo gấm đang chậm rãi đi vào đình. Bọn họ bước đi không đều, nam tử đi phía trước mặt như quan ngọc, anh khí bộc phát, nhìn cử chỉ nhấc chân nhấc tay của hắn không khó để nhìn ra thân phận. Nếu không phải hậu duệ vương thất hay vương quan quý tộc thì cũng là con nhà giàu có gia giáo. Mà đi sau hắn là một gã nam tử da ngăm đen, ánh mắt lấp lánh có thần, cảnh giác nhìn Lưu Lê.
"Vốn là thật có nhã hứng, đáng tiếc bị các ngươi quấy rầy phá hỏng rồi", Lưu Lê liếc mắt khinh thường nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.
"Ha hả, tại hạ chẳng qua là thấy vè của công tử ngâm thú vị vô cùng, cũng không phải cố ý quấy rầy, mong công tử thứ lỗi." Công tử mặt như quan ngọc mở quạt giấy đang cầm trong tay ra, quạt tượng trưng vài cái, nói tiếp:
"Tại hạ tên Tần Hạo, không biết tên họ công tử là gì?"
"Tại sao ta lại phải nói ngươi biết tên của ta?" Lưu Lê nhếch nhẹ chân mày, vừa gặp đã quấy rầy, chưa quấy rầy xong đã hỏi tên hỏi tuổi, đại tỷ đây chưa bao giờ gặp loại nam nhân mặt dày như nhà ngươi, thấy người có chút nhan sắc liền bắt thân.
"Thật sự là bởi vì tại hạ và công tử nhất kiến như cố, lúc này rất muốn biết tên họ công tử để kết giao bằng hữu."
"Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạt khắp phương trời, Lê trong Lưu Minh Lê."
"Nguyên lai là Lưu Lê công tử, không biết công tử có bằng lòng cùng đi với tại hạ đến Ôn Hương lâu uống chén rượu nhạt không đây?" Tần Hạo lễ phép lịch sự nở nụ cười, lộ ra chiếc răng khểnh trông thật đẹp mắt.
"Ngươi mời?" Lưu Lê liếm liếm khoé miệng, chén cháo loãng buổi sáng sớm đã bị nàng tiêu hoá hết rồi, nàng đúng thật có chút đói bụng đây.
"Ha hả, đương nhiên là ta mời. Lưu công tử thật đúng là rất khôi hài, haha"
"Đừng gọi Lưu công tử Lưu công tử nữa, khó nghe muốn chết. Gọi ta Lưu Lê là tốt rồi."
"Ha hả, nếu như Lưu công tử không chê, ta liền gọi ngươi Lưu huynh, như thế nào? Ngươi cũng có thể gọi ta là Tần Huynh." Tần Hạo khép chiết phiến lại, quay lại gật đầu với nam tử phía sau, từ tay hắn nhận lấy một hộp gỗ đưa cho Lưu Lê. Lưu Lê làm trò một hồi cuối cùng cũng mở hộp gỗ ra, bên trong lộ ra một viên hạt châu màu ngọc bích, phát ra ánh sáng lấp lánh mỹ lệ chói mắt.
"Dạ Minh châu?" Mắt Lưu Lê hiện lên một tia tinh quang, đây là một loại bảo bối, mà còn là một loại bảo bối thượng đẳng vô cùng hiếm có quý giá.
"Lưu huynh quả nhiên là người hiểu biết. Viên Dạ Minh châu này là cống phẩm của Phiên quốc mang tới, là một bảo bối đấy. Tối nay chính là muốn tặng cho danh kỹ đầu bảng của Ôn Hương lâu - Trọng Yên Nhi."
Danh kỹ đầu bảng? Trọng Yên Nhi? Lưu Lê theo bản năng đưa tay xoa xoa mặt, nàng cũng mặc kệ cái gì danh kỹ đầu bảng cái gì trọng yên nhi kia, nàng chỉ quan tâm viên Dạ Minh châu kia thôi. Ở hiện đại, giới giang hồ trộm cướp này ai ai cũng biết ba nguyên tắc của Lưu Lê: trộm thứ đáng giá, trộm thứ đẹp đẽ, trộm thứ mình thích. Mà viên Dạ Minh châu đang toả ra thứ ánh sáng chói mắt kia đủ cả ba điều kiện, vừa đáng giá, vừa đẹp đẽ, lại là thứ Lưu Lê thích, hà cớ gì không trộm? Không được. Lưu Lê thầm hạ quyết tâm, muốn trộm tất trộm.
Gặp lần đầu mà tựa như đã quen thân lâu ngày