Wattpad: lananh
- ---------------------------------
Phong Uyên quay lại nhìn Thiên Mệnh Văn Thư trong Trường Thu cung, im lặng không nói gì.
Lẽ nào khi Kiếm Ngô lịch kiếp đã trải qua kiếp nạn gì? Nhiều năm như vậy đã qua đi, chỉ sợ hắn có nhớ lại thì cũng đã bỏ lỡ quá nhiều.
Tiên quân sau khi kịch kiếp trở về đều phải đi qua Vong Trần lôi trận, nếu có thể hoàn toàn quên đi thì tốt, nhưng nếu giống như hôm nay, toàn bộ đều nhớ lại, chỉ sợ lại thêm một cái khúc mắc.
Sau lịch kiếp trở về có nên dùng biện pháp khác để tiêu trừ oán hận của tiên nhân không? Phong Uyên ngồi xuống trước trường án, ngón tay nhẹ gõ, hắn có chút ý tưởng, nhưng còn phải đợi hôm khác cùng Kiếm Ngô bàn bạc cẩn thận.
Bất quá, lâu như vậy rồi, sao Tinh Như còn chưa quay lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, kết quả thấy Mộng Xu còn đứng trước Thiên Mệnh Văn Thư, ngây người không biết đang nhìn gì, hắn theo bản năng hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"
Mộng Xu: "..."
Hắn quay đầu nhìn Phong Uyên, giật giật môi, rất muốn hỏi một câu, Phong Uyên, ngươi có phải sống lỗi quá rồi không?
Cuối cùng Mộng Xu chỉ lắc đầu, ngẫm lại vẫn là thôi đi, sau đó quay người, nắm chặt tinh quang trong tay, trở về Nguyên Minh cung.
Trong Thiên Đào Viên, gió mạnh thổi qua, hoa đào lả tả rơi xuống, trải trên mặt đất như một tầng thảm mỏng.
Nhóm Tống Chu nghe Tinh Như sắp đại hôn cùng Phong Uyên, trực tiếp phát ngốc tại chỗ, qua hồi lâu, Tống Chu mới cẩn thận mở miệng hỏi: "Bệ hạ, xác định là ngươi cưới sao?"
Tinh Như gật gật, khẽ ừ một tiếng.
Tống Chu vội vàng nâng tay vỗ vỗ ngực mình, bệ hạ cũng thực uy vũ a…
Đối với ai cưới ai gả, Nguyệt Lâm lại không quá quan tâm, chỉ cần hai người thành một đôi là được.
Nàng đẩy đẩy vai Tinh Như, kiêu ngạo hỏi: "Thế nào? Tơ hồng lần này đáng tin chứ?"
"..."
Khóe miệng Tinh Như giật giật.
Sau khi trở về không lâu, Phong Uyên liền nhắc lại chuyện tơ hồng kia, Tinh Như lúc này mới nhớ mình ẩn đi sợi tơ hồng, vậy nên Phong Uyên còn chưa biết một đầu dây kia đã về lại tay hắn.
Ngay lúc đó, y thực sự muốn đem cái nồi này úp lên đầu Nguyệt Lâm, nhưng trách nhiệm của một ma quân đã cản y lại, cuối cùng sợi tơ hồng đặc biệt đậm, đặc biệt chắc chắn ấy đã bị Phong Uyên dùng trên người Tinh Như.
Dù sao đi nữa, Tinh Như và Phong Uyên cũng coi như là khổ tận cam lai.
Sau khi bọn Tống Chu rời đi, Tinh Như đứng dậy khỏi ghế đá, phủi đi mấy cánh hoa rơi, quay đầu đang muốn rời đi liền thấy Kiếm Ngô đứng cách đó không xa nhìn mình.
Kiếm Ngô từ trước đến nay so với Phong Uyên còn lạnh lùng hơn vài phần, hắn sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, Tinh Như nhướn mày, hỏi: "Thiên đế tìm bổn quân có việc gì vậy?"
“Ở Vô Tình Hải nhiều năm như vậy,” hắn chậm rãi đi tới, ngừng một chút, lại hỏi: “Ngươi khi đó có từng nghe qua cái tên Sở Tang?”
Tinh Như hơi sửng sốt, y từng nghĩ tới người Sở Tang muốn tìm cũng giống như y, là một vị thượng thần trên thiên giới, hôm nay xem ra, quả thật là như vậy.
Chỉ là nhân quả của hai người bọn họ mới chính là hoàn toàn kết thúc.
Tinh Như thầm thở dài trong lòng một tiếng, gật đầu nói: "Sở Tang...đã không còn nữa.
Khi Vô Tình Hải xuất hiện Thiên Ma loạn tượng, hắn đã dùng thân hồn tu bổ phong ấn."
Gió mạnh từ chân trời đưa hoa ưu đàm cuồn cuộn mà đến, Kiếm Ngô mắt rơi rũ, cuối cùng chỉ nói một câu: "Thì ra là vậy."
Tinh Như hỏi hắn: "Thượng thần có biết người sáng lập ra Đường quốc, Sở Lệnh Diễn?"
Y đợi một lúc vẫn không nghe được Kiếm Ngô trả lời, tự mình nói: "Năm đó Sở Tang từng nhờ ta chuyển cho người đó một câu."
Kiếm Ngô như cũ không phản ứng, Tinh Như tiếp tục: "Hắn nói, nghiệt tử Sở Tang, tại đây cáo biệt, món nợ năm đó thiếu Tam hoàng đệ đã trả lại, từ đây đời đời kiếp kiếp không vào luân hồi."
Kiếm Ngô thần sắc lãnh đạm, gật đầu, phảng phất như những lời này của Tinh Như không ảnh hưởng gì tới hắn.
Tinh Như mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Khúc mắc năm đó của vị thượng thần này và Sở Tang không còn cơ hội gỡ bỏ nữa rồi.
Như nước chảy sông dài, sương mai cùng tuyết đọng, qua rồi liền không thể vãn hồi được nữa.
- ----------------------------------------
Ngày tháng , thích hợp để kết hôn.
Trong yêu giới, mây mù tản mát, bầu trời quang đãng, hoa nở khắp hồ Tình Tuyết, mùi thơm ngào ngạt, đám yêu ma ở ma cung bận rộn đến chân không chạm đất.
Trong ma cung giăng đèn kết hoa, nơi này rất ít khi náo nhiệt như vậy, thanh âm cổ nhạc tấu vang từ sáng sớm, đến tận bây giờ cũng chưa ngừng lại.
Đám yêu ma trang trí đại sảnh xinh xinh đẹp đẹp, lại nhìn bốn phía, hỏi: "Bệ hạ và thượng thần đâu?"
"Còn ở trong tẩm cung."
Trong tẩm cung, Phong Uyên đang cúi đầu sửa sang hỉ phục đỏ thẫm của Tinh Như.
Hỉ phục này được tú nương dưới nhân gian thêu suốt nửa tháng, tơ vàng thêu thành phượng hoàng, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, khiến cổ tay Tinh Như phá lệ trắng nõn.
Phong Uyên thu tay, lui về phía sau một bước, hỏi y: "Đẹp không?"
Tinh Như không đáp, chỉ yên lặng nhìn phượng hoàng trên hỉ phục của Phong Uyên, ngẩn người.
Phong Uyên gõ gõ đầu y, hỏi y đang nghĩ cái gì.
Tinh Như một chút cũng không giấu giếm, xoa xoa cằm nói với Phong Uyên: “Ta đang nghĩ có thể lấy bình phong khổng tước ở Vong Ưu cung đến yêu giới chơi không?”
"Sao lại đột nhiên nghĩ cái này? Nếu ngươi thích, ngày mai ta liền về thiên giới đem nó xuống."
Phong Uyên nắm tay y, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Được rồi, giờ lành đã điểm, ra ngoài thôi."
Trong đại sảnh ma cung, Mộng Xu làm chủ lễ, thẳng tắp đứng giữa đại điện, chờ tân lang tiền vào.
Muôn vàn cổ cầm tấu vang, hàng ngàn phượng điểu trường minh, thanh phong đưa rượu, hoa rơi rực rỡ, Phong Uyên cùng Tinh Như cùng nhau bước vào trong đại điện, hai người mặc hỉ phục đỏ thẫm, mọi người đồng loạt đứng lên, chúc mừng thượng thần và ma quân thành hôn.
Phong Uyên dắt Tinh Như ngồi ở chủ vị, điển lễ long trọng sắp bắt đầu.
Bên ngoài chính điện, tiếng pháo nổ rộn rã.
Mà yêu ma cùng tiên quân bên trong đại điện đã bắt đầu tiệc rượu, ăn uống linh đình, nói nói cười cười.
Tống Chu cùng Nguyệt Lâm, Hòa Y và mấy tiên quân khác ngồi cùng nhau, thuận tiển trao đổi bát quái với đám yêu ma, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên liền thấy thượng thần dựa đầu vào vai ma quân, nhẹ nhàng cọ vào sau cổ y ngửi một ngụm.
Tống Chu thầm chậc lưỡi lắc đầu, nhớ năm đó Phong Uyên thượng thần còn ghét bỏ yêu khí trên người bọn họ quá mức ngọt nị, hiện tại đã khanh khanh ta ta, một chút cũng không chê, lật mặt cũng quá nhanh đi..