Wattpad: lananh
- ---------------------------------
Mộng Xu cảm thấy rượu của yêu giới có hương vị rất đặc biệt,chỉ một lát, cả vò rượu liền thấy đáy.
Hắn quơ quơ chén rượu, quay đầu nhìn Kiếm Ngô hồi lâu, mở miệng hỏi: "Ngươi hình như có tâm sự gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn thành thân sao?"
Kiếm Ngô cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì.
"
Mộng Xu thở dài, thiên giới đồng liêu quả thật quá lạnh nhạt, yêu ma tuy khờ khạo nhưng lại tính tình thực vui vẻ.
Hắn dứt khoát quay đầu cùng đám yêu ma uống, chẳng mấy chốc hết người này đến người khác ngã xuống bên người hắn.
Mộng Xu cười nhạo một tiếng ném chén rượu trong tay đi, lại mười phần hào khí hét một tiếng, sau đó bịch một cái ngã trên mặt đất.
Kiếm Ngô: "! "
Hắn yên lặng nhét Mộng Xu xuống gầm bàn, mặt mũi của thiên giới quả thật đều bị tên này làm cho mất hết.
Túc Âm đổi chỗ cho Nguyệt Lâm, đến ngồi cạnh Tống Chu.
Rất nhiều năm không nhìn thấy Tống Chu, hắn đưa tay vỗ vỗ y, giơ chén rượu: "Tới, uống một chén! Ngươi những năm qua ở thiên giới sống thế nào?"
"Cũng ổn," Tống Chu cạn chén với hắn, thuận miệng hỏi: "Ngươi cùng Lưu Già sao rồi?"
Túc Âm: "! "
Thấy Túc Âm không nói, Tống Chu liền biết hai người bọn họ chưa thành, hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi nói xem, ngươi cùng Lưu Già dây dưa bao nhiêu năm rồi?"
Túc Âm: "! "
"Không phải năm đó ngươi nói với ta, ngươi cùng Lưu Già! "
Túc Âm không nhịn nổi nữa, trực tiếp nhào lên, gắt gao che miệng Tống Chu, hung tợn nói: "Ngươi mẹ nó câm miệng!"
Tống Chu bị hắn dí trên mặt đất, tứ chi vùng vẫy, ngô ngô ngô kêu không ngừng, Lưu Già ngẩng đầu nhìn bọn họ, tay dừng lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên vài cái suy nghĩ…
Sắc trời bên ngoài tối dần, mặt trăng lặng lẽ bước ra từ Đông Sơn, đám yêu ma trong đại điện say đến ngã trái ngã phải, mơ mơ hồ hồ, nhóm tiên quân cũng uống khá nhiều, bất quá so với Mộng Xu, miễn cưỡng còn có thể gọi là đoan trang.
Một tiểu yêu lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm chủ vị, gãi gãi đầu hỏi: "Bệ hạ đâu?"
"Chắc là cùng Phong Uyên thượng thần vào động phòng rồi.
"
"Thượng thần cái gì! Gọi là ma hậu!"
"Ngươi dám gọi?"
Tiếng nói rơi xuống, để lại im lặng đầy đất.
Một lúc sau, có người sâu kín hỏi: “Sao chúng ta không đi nháo động phòng nhỉ?”
Một đại yêu khác cười lạnh nói: "Ngươi đi đi, muốn đặt hoa gì trên mộ phần đây? Ta hiện tại liền kiếm cho ngươi mấy hạt giống, xem như tình nghĩa huynh đệ nhiều năm.
"
Đám yêu ma lại rơi vào trâm mặc.
"Uống! Uống!"
Không biết ai kêu lớn một tiếng, đám yêu ma đang lâm vào trầm mặc, nháy mắt lại rơi vào cuồng hoan.
- ----------------------------------------
Khắp tẩm cung đều treo lụa, đập vào mắt là một mảng đỏ tươi, chén rượu mạ vàng dưới đèn lưu li tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, nến đỏ lay động, hương thơm lượn lờ.
“Điện hạ…” Tinh Như ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn vò rượu trong tay một chút, lại duỗi tay chọc chọc nó, hỏi: “Sao ta thấy người có chút béo lên nhỉ?"
Phong Uyên: "! "
Hắn đem Tinh Như từ dưới đất bế lên, y có chút kinh ngạc mà mở to hai mắt: "Người! "
Phong Uyên vốn tưởng rằng y sẽ hỏi mình như thế nào lại đột nhiên gầy lại, kết quả y phi thường hoang mang hỏi: “Sao mắt người lại mọc ở đây?”, vừa hỏi vừa không ngừng chọc chọc vào môi Phong Uyên
Quả nhiên là uống quá nhiều, Phong Uyên không hiểu sao bỗng cảm thấy đêm động phòng hoa chúc sợ là bất thành.
"Đừng nháo," hắn bất lực nắm tay Tinh Như, "trước uống rượu giao bôi đi"
Tinh Như hôm nay thật sự uống quá nhiều, Phong Uyên chỉ rót cho y một hớp, coi như tượng trưng.
Tinh Như hắc hắc cười một tiếng, đem rượu ngậm trong miệng, sau đó xoay người đè Phong Uyên lên giường, một nửa ngụm rượu liền chảy vào miệng Phong Uyên.
Y say khướt, theo bản nay với tay vào y phục của hắn, nơi này xoa một chút, chỗ kia sờ một cái, Phong Uyên bị y trêu chọc đến hỏa khí nhắm thẳm bụng dưới đi xuống, hắn lật một cái đảo khách thành chủ.
Tinh Như cau mày, khó chịu mà vặn vẹo thân mình một chút, lẩm bẩm: "Cộm người! "
Phong Uyên vội vàng đứng dậy, nâng y lên, liền thấy dưới lưng y, trừ chén rượu mới ném xuống còn có một đống long nhãn tảo đỏ.
Sớm sinh quý tử?
Tên nào không có mắt đặt mấy thứ này lên giường!?
Phong Uyên bất đắc dĩ áp xuống dục hỏa Tinh Như mới khơi mào, đem chén rượu và mấy thứ kia ném đến cái bàn cách đó không xa.
Sau khi dọn dẹo xong, dục hỏa bị dồn nén nháy mắt bùng lên, hắn muốn cùng Tinh Như trải qua một đêm động phòng tốt đẹp, kết quả khi quay đầu lại đã thấy Tinh Như hiện ra nguyên hình, nằm trên giường, cái đầu nho nhỏ chôn dưới cánh, lông đuôi dài kéo đến tận cuối giường, lồng ngực đều đều phập phồng, ngủ đến thật ngon.
Phong Uyên: "! "
Hắn cúi xuống nhìn hạ thân đang bừng bừng phấn chấn của mình.
Có lẽ phải nhảy vào hồ Tình Tuyết mới có thể hảo hảo bình tĩnh a!
- -- Chính văn hoàn ---.