- Su, mày tỉnh rồi à? Có còn đau không vậy? Mày có biết tụi tao lo cho mày lắm không? - Mun lo lắng.
- Tao xin lỗi, tao... không muốn tụi bây gặp rắc rối thôi - Su nói.
- Ngốc quá, chúng ta là một nhóm mà - Mun trả lời.
- Tôi về lớp, có gì tôi sẽ nói lại với cô, cứ nghỉ ngơi đi - Tuấn lạnh lùng nói.
- Cảm ơn anh, tôi nợ anh một ân huệ rồi - Su tỏ ra ngại ngùng.
Tuấn không nói gì rồi lặng lẽ rời đi...
- Người gì đâu lạnh như tảng băng ở Bắc Cực á - Mun bĩu môi.
- Nhưng anh ta rất tốt - Su mỉm cười nhìn bóng dáng Tuấn đi khuất.
- Ể, đừng nói với tao mày thích hắn rồi nha!!! - Mun tra vấn.
- Làm gì có, chỉ là thấy vậy thì nói thôi - Su đỏ mặt.
- Được rồi, bây giờ nói tao biết chuyện gì đã xảy ra với mày?
- Tao... không thể nói được.
- Vậy mày không coi tao là bạn? - Mun tỏ ra hơi buồn.
- Không phải, vì lúc này chưa là lúc nói ra, những gì mày thắc mắc sẽ được giải đáp vào ngày mai thôi. Nhiều sóng gió chúng ta cần phải đối mặt đây... - Su nhìn Mun.
- Không sao, chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau là mọi chuyện sẽ ổn cả - Mun nháy mắt phấn chấn Su.
Thế rồi, cả hai cô gái cùng nhau cười rôm rả trong phòng, chỉ có những tâm tư của con gái mới hiểu hết được.
----------^_^--------.[email protected]@
Trong lớp
- Bây ơi, chuẩn bị tinh thần ha, tử thần sắp đến rồi - Ru nói.
- Chuẩn bị để làm gì? - Ni khó hiểu.
- Lét go - Rô hào hứng.
- Dân chơi không sợ ma chơi - Pu hùa theo.
- OK - Cả đám đồng thanh.
Tiếng cửa lớp mở ra "Két..." đã gây ra sự chú ý dồn vào chúng tôi.
- Dạ, chúng em chào cô ạ - Cả đám "lễ phép" nói.
- Sao giờ các em mới đến lớp? Biết mấy giờ rồi không? - Bà cô phù thủy quát cộng thêm trên tay cầm thước dài gõ mạnh trên bàn.
- Đó là lý do tao kêu mày chuẩn bị đấy - Ru quay sang nói Ni.
- Oh, tao hiểu rồi, hì hì - Ni cười.
- Bó tay -.-
- Hai em kia đến trễ mà còn nói chuyện được nữa à??? Mau ra kia đứng góc lớp cho tôi - Bà cô hét lớn.
- Dạ... - Chúng tôi tỏ ra thản nhiên.
- Đáng sợ ghê mày - Pu nhìn bà cô nói.
- Ừ quá đáng sợ luôn - Ru góp câu zô.
- Các cô đấy liệu hồn với tôi, học trường này nên biết mình là ai? - Bà cô nhìn chúng tôi như hình vien đạn.
- Vậy cô cũng nên biết mình đang ở chức vụ nào trong cái trường này đấy ạ - Pu đá xéo.
- Em... em mau quỳ xuống cho tôi, dám chống đối giáo viên à? - Mặt bà cô càng giận dữ hơn.
- Ấy cô, bạn ấy nói phần nào đúng đấy chứ!!! - Kiệt lên tiếng biện hộ.
- Không phải việc của em - Cô nhìn Kiệt nói.
- Đủ rồi đấy!!! - Tuấn bước vào lớp.
- Hừm, các em kia về chỗ đi, nếu còn vi phạm đừng trách tôi quá đáng - Bà cô "hiền dịu" trở lại.
- Cảm ơn nhé!!! - Pu mỉm cười với Kiệt.
- Ủa gì kì vậy? Chỉ một lời nói của thằng cha Tuấn kia là xong chuyện rồi đó tụi bây. Không tin được, nó có quyền lực gì mà ai cũng phải sợ thế nhỉ? - Nấm tò mò.
- Chỉ ngoài tụi mình ra chẳng sợ gì hết - Ru trả lời.
- Quan tâm làm gì cho mệt, chẳng biết Su sao rồi nữa? - Ni lo lắng.
- Có gì hết tiết mình đi thăm - Na đề nghị.
Bỗng có một tiếng gọi nghe chẳng ưa được.
- VÕ THỊ KIỀU MY, em lên làm bài này cho tôiiii - Bà cô hằn giọng.
- Ây, mất hứng thật chứ!!! - Na cảm thấy tiếc nuối.
- Cố lên, mấy bài cỏn con này đâu làm khó được tụi mình - Nấm an ủi.
- Fighting!!!!!! - Ru
- Ok, xem tao trổ tài nè - Na đắc ý.
Cô vừa bước lên, cầm phấn ngoáy vài nét chữ mà không cần chần chừ gì. Chốc lát, bài toán đã được giải xong trong chớp mắt.
- Em đã giải xong rồi thưa cô - Na mỉm cười nhân hậu nhìn cô.
- Được rồi về chỗ để tôi xem
Na bước về chỗ...
- Bài làm ổn, em My kia còn lo nói chuyện nữa, tôi sẽ hạ hạnh kiểm xuống đấy!!!! - Bà cô lớn tiếng.
- Tức chết mà, có cái gì không cho tao mượn chọi coiiii - Ru nổi đóa.
- Đây, cục tẩy - Na đưa Ru cười.
Thế rồi Ru chọi. Đúng thật, ném sao trúng ngay trên trán bà cô khiến bã la oái kêu lên.
- Là em nào? Em nào dở trò vậy hả? - Bà ta quát.
- Dạ là mấy bạn kia kìa cô - Một học sinh nữ đứng lên chỉ vào chúng tôi nói.
- Way, bạn chỉ nhầm người rồi - Kiệt nói.
- Anh định biện hộ cho họ chăng? - Cô gái ấy nhăn mặt.
- Đâu có, mình nói đúng sự thật mà, phải không các cậu? - Kiệt quay sang hỏi nhóm BoyFress.
- Ờ ha, phải đấy!!! - Tich Bác lên tiếng trả lời, không quên quay sang nhìn Ru cười mỉm " cô nên cảm ơn tôi đi ".
- Xí - Ru liền nhìn chỗ khác tránh mặt, không lẽ cô đang cảm thấy xấu hổ đấy chứ???
- Các anh... - Học sinh nữ ấy đành ngậm ngùi im lặng ngồi xuống.
" Tôi sẽ không tha cho các cô đâu, hãy đợi đấy! " - Một suy nghĩ lạnh đến toát người đang xỉa xói vào chúng tôi.
- Tôi tha cho em, ngồi xuống đi
- Vâng, em thành thật xin lỗi - Kiệt tỏ ra ngoan hiền.
"RENG... RENG... RENG..."
Tiếng chuông cũng đã báo hiệu kết thúc một tiết học kinh khủng này.
- Phù, mệt quá!!! Đúng là bà cô ác quỷ - Pu toát mồ hôi.
- Ư hừm, khụ khụ - Tịch Bác đi đến chúng tôi như đang báo hiệu điều gì đó.
- Có chuyện gì à "em giai" - Ru ngây thơ hỏi.
- À chị gì ơi chị vẫn còn lùn hơn em mấy cm nữa cơ đấy! Em cho chị lời khuyên uống sữa nhiều vào để mau cao chóng lớn - Tịch Bác suýt cười ngả ghế.
- Cậu... hứ có gì không nói mau đi tôi còn đi thăm bạn tôi nữa - Ru nhìn hắn phát ghét.
- Hình như cô còn nợ tôi một thứ gì đó rồi? - Tịch Bác hỏi.
- Vậy hả? Tôi nợ gì vậy để tôi trả cho - Ru trả lời.
- Thì là chuyện hồi nãy đó! - Tịch Bác giải thích.
- Ờ thì sao? - Ru tiếp tục hỏi.
- Nè cô giả ngu hay giả điếc vậy? - Tịch Bác bốc lửa.
- Đâu có, tôi thấy nãy giờ anh giả ngu thì có, hỏi những câu vòng vo tam quốc không à chẳng vào chủ đề chính gì cả - Ru chửi.
- Ý anh í là cần lời cảm ơn đó chị - Kiệt góp vui.
- À à sao không nói sớm, hì hì thông cảm tại nhìn mặt bạn phê cần quá à nên mình tưởng mình nợ bạn cái gì đắc giá cơ - Ru nhìn Tịch Bác đắc ý.
- Vậy cảm ơn nhé, tôi đi trước đây, bye bye - Ru cười, một nụ cười như thiên sứ khiến hắn ta cảm thấy như loạn một nhịp.
- Ê, wayyy, bị hút hồn rồi phải không? - Kiệt đánh vào vai Tịch Bác chọc.
- Tầm xàm, nghĩ sao vậy? Tao vạn người mê phải xếp thành hàng dài xuyên suốt vạn Lý Trường Thành đứng đợi chờ tao đó - Tịch Bác tự đắc.
- Uishhh, ừ ừ ngồi đó ảo tưởng đi, tao đi đây - Kiệt cạn lời với thằng bạn đang bị chạm dây rất nghiêm trọng này.
- Mày đi đâu vậy? - Tịch Bác hỏi.
- Đi không? - Kiệt mời.
- Mà đi đâu mới được - Tịch Bác nói.
- Thì du lịch WC thẳng tiến - Kiệt ha ha cười.
- Vô duyên - Cái mặt đúng méo.
-------------------------------
Phòng y tế
- Hellu, nói chuyện vui quá ha - Rô nhảy xông vào phòng khiến Mun và Su giật mình.
- Tình cờ ghê vừa mới nhắc cái là tào tháo tới liền - Mun chọc.
- Nói xấu tao chứ gì? Biết mà tại tao đẹp quá nên mới có nhiều anti fan đến thế! - Rô tự cao.
- Ê mày, hồi nãy tao vừa gặp anh nào đẹp trai lắm cơ đi lướt qua con nhỏ này như không khí vậy á!! - Ru mắt sáng.
- Hứ tại thằng đó có mắt như mù - Rô bĩu môi.
- Thôi cô nương bớt hám trai giùm cái để bạn Dũng còn để mắt tới - Mun cười.
- Ơ ơ Dũng gì ở đây, đâu có liên quan tới tui đâu - Rô bắt đầu đỏ mặt.
- Trời ơi có người sắp thành quả cà chua rồi kìa - Ni hùa.
- Xí
- Su sao rồi ổn cả chứ? - Ru hỏi.
- Tao chưa chết đâu, đang còn khỏe nhe răng đây - Su hí hửng.
- Ờ, hình như tụi mình lo hơi thái quá rồi - Na thì thầm vào tai Ru.
- Đúng rồi -.-
- Hôm nay ở lớp có gì hot không? - Mun hỏi.
- Có sao không, tao cá tụi bây nhá mai tụi mình đứng đầu bảng tin trường luôn cho coi - Pu nói lớn.
- Oh, ghê vậy tao và Mun bỏ mất cuộc vui rồi - Su tỏ ra tiếc nuối.
- Mà ai đã đánh Su vậy? - Nấm hỏi.
- Mai chúng ta sẽ biết tất cả thôi... - Vẻ mặt Su nghiêm trọng.
- Ừ...
- Chúng ta về lớp thôi - Pu nói.
-----------------------------
- Hôm nay, cô có chuyện muốn nói với cả lớp, trường chúng ta sắp tổ chức một cuộc văn nghệ vào thứ tuần sau so tài với những lớp khác. Thành phần tham gia cô đã chọn gồm có:
+ Nguyễn Thùy Linh
+ Mã Hồng Ngọc
+ Đỗ Mai An
+ Võ Thị Hoàn Châu
+ Lê Thị Phương Thanh
+ Võ Thị Kiều My
+ Nguyễn Lý Bích Ngọc
+ Nguyễn Hồng Ngọc
+ Trần Phạm Như Ý
Nam sẽ gồm có nhóm BoyFress
Cô đã thông qua hết danh sách rồi, những em được chọn là những em xuất sắc nhất lớp. Vì thế, các em hãy tự bàn bạc với nhau rồi cố gắng giành được giải thưởng về cho lớp nhé! Cô tin các em sẽ làm được.
- Em không làm - Tuấn lạnh lùng từ chối.
- Sao em cứ phải cứng đầu quá vậy? Tôi đã quyết rồi thì không được thay đổi. Đừng vì quá khứ làm em phải day dứt, đau khổ đến bây giờ - Cô chủ nhiệm xót.
- Đó không phải là việc của cô!!!! - Tuấn tức giận bỏ đi.
- Tuấn... Tuấn... - Tài gọi với theo.
Hành động bất ngờ của Tuấn đã khiến cho cả lớp thật tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra, chưa kể gì chúng tôi cũng muốn biết.
- Thôi em để cậu ấy một mình đi - Cô tỏ ra buồn bã.
- Các em phải nhớ luôn ở bên cạnh cậu ấy nhé! Đừng để cậu ấy một mình - Ánh nhìn của cô hướng về chúng tôi như đang muốn nói một điều gì đó luôn ẩn sau trong đôi mắt ấy.
- Dạ vâng, cô cứ yên tâm. Em sẽ cố gắng thuyết phục được bạn ấy - Su mỉm cười hiền từ.
- Trông cậy vào em đấy.
- Vậy cuối giờ các em ở lại bàn bạc với nhau nhé! - Cô đề nghị.
- Dạ vâng - Chúng tôi đồng thanh.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu vào bài học Tiếng lạch cạch của phấn lại tiếp tục được gõ trên bảng...
-------------------------------
Cuối giờ
- Vậy chúng ta sẽ tập dợt với nhau theo cặp nhé, được không? - Minh góp ý.
- Ý kiến cũng hay đấy! Một cặp sẽ là một nam một nữ thấy sao? - Nấm hào hứng.
- Tao chọn tiết mục hát - Pu xung phong đầu tiên.
- Mình cũng thích hát nè, cùng một cặp nhé! - Kiệt lên tiếng.
- Được thôi, sợ bạn không chê giọng hát của mình - Pu nói.
- Không sao
- Còn tao chỉ có năng khiếu hát thôi - Mun nói.
- Vậy thì hai nữ một nam - Pu kéo tay Mun xích lại gần.
- Vậy hát phải có nhạc rap mới hay chứ! - Na ý kiến.
- Cho tao vào nhóm được không? Tao biết hát nhạc rap nè - Rô cười.
- Đương nhiên là được rồi, vào đây cả nhóm mình sẽ bùng cháy sân khấu vào tuần sau, há há - Pu cười sảng khoái.
- Ok, vậy Dũng cậu vào nhóm luôn đi. Cậu cũng biết hát rap mà, phải không? - Kiệt rủ rê.
- Ừ - Dũng trả lời cụt lũn.
- Oh, trùng hợp ghê ta. Cái này có phải gọi là duyên phận không nhỉ? - Pu nham hiểm.
- Uây, cậu đang nói gì vậy, thôi đi - Rô nhắc nhở.
- Ơ, tớ có nói cậu đâu? Tại tự cậu nhột đấy thôi - Pu nhe răng cười.
- Hứ - Rô quay mặt đi, không nói gì.
- Dance không Su? - Ru hỏi.
- Quá tuyệt rồi!!!! - Su đồng tình.
- Cả tao nữa - Na chạy sang hào hứng tham gia.
- Nhưng sao có gái thôi vậy? Còn trai thì sao? - Na hỏi.
- Tụi tôi sẽ nhảy cùng các cô - Tịch Bác lên tiếng cùng với Vương.
- Xí, ai thèm nhảy với anh chứ? - Ru liếc nhìn tên đáng ghét trước mặt.
- Đâu phải tôi nói tôi nhảy với cô? - Tịch Bác sang nhìn Na.
- Ờ, chắc tại tôi lầm người rồi - Ru tỏ ra buồn nhưng vẫn cố không tỏ ra bên ngoài.
- Vậy nhảy với tôi nhé! - Vương thân thiện mời.
- Được thôi, bạn tốt thiệt đó không như thằng cha kia - Ru nhận lời, ánh mắt vẫn không thể rời Tịch Bác.
- Còn Su thì sao? Nhảy cặp với ai? - Na quay sang nhìn Su hỏi.
- Không cần đâu, để tớ nhảy mở màn một mình cũng được mà - Su cười ngượng.
- Sao được? À Tuấn có biết nhảy không vậy? - Ru hỏi Vương.
- Cậu ấy cái gì cũng giỏi cả, cậu ta thích hip hop lắm nhưng chỉ là một thời thôi... - Vương nói.
- Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy? - Su hỏi.
- Chuyện dài lắm, rồi một ngày nào đó các cậu sẽ biết thôi. Đó là một quá khứ buồn không ai thấu được... - Tịch Bác trả lời.
- Ừm...
- Rồi hiện tại là có nhóm còn những bạn còn lại thì sao? - Minh hỏi.
- Cho hỏi nha, karate có được biểu diễn không? - Ni tò mò.
- Được chứ - Minh nói.
- Vậy tôi sẽ làm một nhóm. Có ai muốn vào nhóm mình không? - Ni hỏi.
- Tôi - Tài lên tiếng.
- Vậy à, chắc cậu là một cao thủ í nhỉ! Rất hân hạnh - Ni vui vẻ.
- Khi nào tập nói tôi biết.
- Ok.
- Còn mình sẽ chọn năng khiếu vẽ chân dung - Nấm nói.
- Mình và cậu cùng nhóm đấy - Minh nháy mắt.
- Bây giờ chỉ còn lại Tuấn thôi - Minh lo lắng.
- Mình sẽ đi thuyết phục cậu ấy - Su dõng dạc nói.
- Vậy thì tốt quá rồi.
- Cũng tối rồi mọi người về thôi, có gì thay đổi liên lạc trên face, mình sẽ tạo một nhóm riêng cho tụi mình nhé!! - Kiệt đề nghị.
- Ok ok ok - Cả đám nhất quyết đồng ý.
Kết thúc buổi họp, ai nấy đều về kí túc xá...
- Ê bây, tao có cảm giác tụi mình ngày càng thân thiết hơn với mấy bạn nữ kia rồi thì phải? - Kiệt tỏ ra thích thú.
- Cũng phải thôi, những cô gái đó thật đặc biệt, họ cá tính và mạnh mẽ không như những cô gái chúng ta đã gặp - Vương vừa nói vừa cười.
- Thích rồi phải không? - Kiệt chọc.
- Nhưng nói thật chỉ mong sao các cô gái đó sống sót với cái trường này - Tịch Bác tỏ vẻ lo lắng.
- Woa, hôm nay mày bị lên cơn à nói toàn câu nghe sến rện à? - Kiệt nói.
- Tịch Bác nói đúng đấy, chúng ta hãy bảo vệ họ - Phong góp ý.
- Tại sao? Chúng ta đâu có trách nhiệm đó, tụi bây bớt lo chuyện bao đồng đi cho đời thanh thản - Tài giận dữ.
- Mày bị sao vậy? Như vậy chẳng ra dáng là một thằng đàn ông - Vương phản bác.
- Muốn là thằng đàn ông, trước tiên tụi bây đã là anh hùng chưa đã - Dũng gằng giọng.
- Thôi, thôi đừng cãi nhau nữa. Vào phòng ăn cơm thôi - Kiệt giải hòa.
- Tao không muốn gây sự nhưng chuyện gì nên làm thì làm đi. Chứ đừng để hối tiếc như thằng Tuấn - Vương giận dữ.
- Đủ rồi đó - Dũng nắm áo Vương.
- Đã hứa không được đánh nhau rồi mà. Thôi ngay - Tịch Bác ngăn cản.
Dũng không nói gì nữa, tức giận bỏ đi.
- Chuyện gì xảy ra vậy nè? - Kiệt than thở.
- Đừng nói nhiều nữa - Minh kéo tay Kiệt lôi vào phòng.
Màn đêm lại buông xuống, mang theo những cảm xúc khó lòng nói hết được. Quá khứ liệu xóa mờ hết tất cả không? Những bí mật có thể sẽ chôn giấu được mãi mãi chứ? Đó là những câu hỏi chưa có lời giải đáp nào cả...
Hãy biết trân trọng cái thứ gọi là tình bạn ấy nhé! Vì nó rất khó tìm...