Tại trường Star Princes
- Nơi đây thật đẹp - Su hồn nhiên hòa cùng gió.
- Giờ mới biết đằng sau ngôi trường này lại có nơi đẹp đến thế!!! - Ni nhắm mắt, dang hai tay cảm nhận mọi thứ xung quanh như muốn ôm trọn, chẳng muốn rời xa cái khoảnh khắc ấy.
- Trước mắt chúng tôi là khoảng không gian bao la, bát ngát một màu xanh từ những cây cỏ đang xào xạt trong gió.
- Hay là tụi mình lấy nơi này làm nguồn cảm hứng cho việc chuẩn bị văn nghệ sắp tới, ok? - Rô gợi ra ý kiến.
- Một suy nghĩ hay - Ru gật đầu.
- Vậy có gì tao sẽ báo cho nhóm BoyFress - Na nói.
- Nhưng sao thật kỳ lạ, nơi này đẹp thế mà lại không có một bóng người? - Mun thắc mắc.
- Có điều bí ẩn chăng? - Ánh mắt của Nấm nhìn xa xăm với vẻ mơ hồ.
- Không có đâu, các cậu bớt "đoán già đoán non" giùm cái - Su giải tỏa không khí.
- Nếu vậy càng tốt chứ sao, chúng ta sẽ làm bá chủ nơi đây, he he - Rô chạy lăng quanh tinh nghịch như một cô bé vừa mới phát hiện ra điều gì rất mới mẻ.
- Thôi, về lớp, trễ giờ lại gặp rắc rối nữa - Ru nhắc nhở.
- Ở lại chơi một chút đi - Rô năn nỉ.
- Không được, về lớpppp - Ni kéo tay Rô rời khỏi.
Sau đó, chúng tôi đi trên hành lang để chuẩn bị về lớp học thì bỗng nhiên đập ngay trước mắt là bản tin của trường...
- Các anh nhóm BoyFress cũng tham gia văn nghệ nữa kìa!!! Ôi thích quá đi!!! - Một học sinh nữ hứng thú.
- Chị Nhung, chị có thấy gì không những cô gái đó cũng tham gia nữa - Môi của cô ta đỏ choét, nở lên một nụ cười khinh bỉ vì nhìn thấy danh sách có tên chúng tôi trên đó.
- Chị thấy chứ, sẽ không lâu đâu sắp có trò hay để xem rồi. Hãy chờ đó, tại các cô cứng đầu quá thì phải chịu họa vào thân thôi - Nhung cười đểu.
- Ê mày, tao thấy tụi mình bây giờ như là những kẻ đang bị truy nã ấy - Na đăm chiêu.
- Phải đó, đi đâu cũng thấy bàn tán về tụi mình hết trơn. Không lẽ, chúng ta xinh đến mức ai cũng phải ngưỡng mộ mà gatô hả ta? - Rô lấy gương ra soi.
- Chắc vậy quá, hơhơ - Su cười méo.
- Tao thấy tụi mình nên cẩn thận với cáo già bên kia thì hơn. Nếu không thì chết cả lũ đấy!!! - Ru nhìn Nhung đầy vẻ thách thức.
- Phiên Bản Lỗi này đời nào biết sợ ai - Pu cố ý nói to.
- Phải, phải. Không phải nắng mà cứ thích chói chang. Thật khó chịu với ánh nắng rực rỡ này đấy - Mun nói thêm.
- Đi thôi, bận tâm làm gì cho mệt - Na nói, không quên để lại ánh mắt hình viên đạn như một lời cảnh cáo.
-------------------------------
Tại lớp A
- Ấy, quên mất tiêu rồi. Tao quên lấy thuốc cho Pu rồi - Na thấy có lỗi.
- Trời, cậu ấy đang sốt nặng đó hay cậu mau về ký túc xá đưa thuốc cho cậu ấy đi - Rô nói.
- Ừm tớ biết rồi - Na nói xong, chạy một mạch ra khỏi lớp.
- Chẳng hiểu sao, sáng nay Pu sốt nặng thế không biết. Bảo đi bệnh viện mà không chịu đi khiến tụi mình lo thật - Ru lo lắng.
- Chắc không sao đâu, trưa tụi mình cũng về mà - Mun trấn an.
- Ừm, mong là vậy.
BÀN HỌC CỦA SU VÀ TUẤN
- Tuấn, mình có chuyện muốn nói với cậu - Su hỏi.
- Tôi không tham gia - Tuấn dứt khoát.
- Tại sao?? Ai cũng muốn anh tham gia cả mà - Su nhăn mặt.
- Tôi thì không - Tuấn lạnh lùng nói.
- Tôi muốn biết lý do là gì? - Su tiếp tục hỏi.
- Cô không có quyền hạn đó để hỏi tôi - Ánh mắt của Tuấn lạnh hơn bao giờ hết.
- Phải, tôi không có nhưng với tư cách là một người bạn không được sao? Tôi hứa sẽ giữ bí mật cho anh - Su thuyết phục.
- Bạn sao? Trong trái tim tôi không bao giờ có thứ tình bạn đó và cô không có tư cách gì để hỏi tôi những việc đó, cô hiểu chứ? - Tuấn trả lời.
- Anh... Đồ máu lạnh - Su uất ức.
- CÂM MIỆNG - Tuấn đập mạnh trên bàn.
Một hành động đó thôi cũng khiến cả lớp giật mình sợ hãi.
- Có chuyện gì vậy? - Tài hỏi.
- Cô ta thật phiền phức - Tuấn tức giận bỏ đi.
- Mày không sao chứ, Su? - Ni chạy sang hỏi han.
- Không, tao không sao, thật sai lầm khi tao đã nhìn người đó bằng một con mắt - Su dõi theo bóng của Tuấn khuất dần sau cánh cửa.
- Haizzz, nhiều chuyện xảy ra quá vậy? - Rô phàn nàn.
- Các cô nghĩ sẽ hiểu hết được một người hả? Tôi thấy cái suy nghĩ đó thật điên rồ - Dũng tức giận khiến Rô có chút ngạc nhiên.
- Tốt nhất các cậu đừng có đụng chạm đến thằng Tuấn, nó có một nỗi đau không ai hiểu hết được và ngay cả một trong số bọn tớ cũng vậy - Minh nói.
- Các cậu thôi đi, đã đủ lắm rồi - Tịch Bác quát lớn.
- Bộ mày không thấy đau sao hả? Đó là em gái mày đó!!! - Dũng la lớn, chưa bao giờ thấy Dũng có thái độ như vậy.
- Tao nói mày thôi rồi mà, cũng vì mày mà em gái tao phải chết, cũng vì mày mà em gái tao phải đau khổ biết nhường nào. Nếu không có Tuấn thì em gái tao đã không biết được một tình yêu thật sự rồi. Thằng khốn!!!! - Tịch Bác cho một cú đấm vào mặt Dũng khiến hắn ta phải té xuống.
- Các em đang làm gì vậy hả? Mau dừng tay lại cho tôi - Cô giáo lên tiếng can ngăn.
- Ai cho các em cái quyền muốn làm gì thì làm trong lớp học vậy hả? - Cô giáo trách móc.
-...
- Các em mau về chỗ ngay cho tôi. Lần này tôi tha nhưng nếu còn tái phạm thì cô sẽ mời các em xuống phòng giám thị uống trà - Cô cảnh cáo.
- Mình... mình... xin lỗi. Tại mình mà các cậu ra nông nỗi thế này. Mình thật sự xin lỗi - Su cảm thấy hối hận.
- Không sao. Chỉ tại cậu không biết mà thôi! Đừng trách bản thân làm gì - Tịch Bác cười trừ.
- Tôi rất tò mò về nhóm của các anh đấy!! - Ru nói.
- Nhưng sự tò mò của cô sẽ đánh mất một mảnh ký ức đấy - Tịch Bác lạnh lùng nhìn Ru.
- Okie, tôi sẽ không nói gì thêm...
- Trật tự, các em mau mở sách trang - Cô giáo ra hiệu lệnh.
Một tiết học lại bắt đầu...
-------
phút trước...
Tại phòng ký túc xá
- Pu ơi, cậu dậy chưa? Tao xin lỗi nha, tao quên mua thuốc cho mày. Hạ sốt chưa vậy? - Na sờ trán Pu kiểm tra.
- Tao không sao đâu mà, tao tự lo được. Mày mau về lớp đi - Pu thấp thỏm nói.
- Ừ, vậy tao về lớp đây. Mày nhớ uống thuốc ăn uống đầy đủ nhé!! Có gì trưa tụi tao về - Na nói.
- Ừm, Tao biết rồi - Pu mỉm cười động viên Na khỏi lo.
Rồi sau đó, Na rời khỏi...
- Cúc cu, hôm nay cô lại bị sốt đấy à, chuyện lạ nha!! - Kiệt ngó đầu lấp ló ngoài cửa.
- Ủa, sao cậu lại không đi học, trốn học phải không? - Pu tỏ vẻ nghi ngờ.
- Làm gì có, thiếu gia tôi đây mà phải trốn học sao? Chỉ là nghe tin tức bạn Bích Ngọc bị bệnh nên tôi đến thăm sức khỏe thôi - Kiệt có chút gì đó ngại ngùng.
- Ể thật không đó? - Pu đa nghi.
- Tin hay không thì tùy bà, không nói nhiều nữa mau mặc quần áo đi chơi với tôi - Kiệt ra lệnh.
- What? Tại sao tôi phải nghe lời anh? - Pu mệt mỏi trả lời.
- Nè, nè ít ra cô cũng phải nhớ công ơn của tôi đã cứu nhóm các cô bao nhiêu lần rồi chứ? - Kiệt giải thích.
- Ờ ờ sao cũng được. Tôi cũng muốn giải stress cho hết bệnh đây. Nhưng mà lỡ như anh bắt cóc tôi thì phải làm sao? - Pu đa nghi lần .
- Mập ú như cô, ai thèm bắt cóc - Kiệt bĩu môi.
- Anh... vậy tôi không đi đâu - Pu giận dỗi.
- Tôi chưa nói hết mà. Bởi vì cô xinh đẹp, muốn cô mau chóng hết bệnh... nên... tôi sẽ bảo vệ cô. Yên tâm đi, không ai ăn hiếp được cô đâu - Kiệt nói, gương mặt quay đi chỗ khác để tránh bị ngại ngùng trước mặt cô.
- Câu sau còn nghe được nè. Khoan đã, chúng ta trốn bằng cách nào? - Pu vui vẻ.
- Trước tiên, cô mặc quần áo trước đi đã. Tôi sẽ nghĩ cách. Cô đừng lo, hì hì - Kiệt hí hửng.
- Ok, được thôi, chờ tôi tí - Pu nhanh nhẹn xuống giường.
Khoảng một lúc sau, Pu diện cho mình một bộ váy liền ôm sát thân hình mảnh khảnh. Hoa tiết trên bộ váy này rất đơn giản và không quá cầu kì cũng đủ toát lên vẻ thanh khiết của một cô gái. Mái tóc dài đn mượt, uốn lọn ngay phần đuôi trông cô rất nữ tính. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng và tự nhiên nhất.
- Ừm... thấy tôi thế nào? - Pu nhìn Kiệt hỏi.
-... - Kiệt đứng đơ người, không nói gì.
- Nè - Pu lắc lư cánh vai Kiệt.
- Hả... hả... ờ thì cũng được - Kiệt tỉnh ngộ.
- Không đẹp à? - Pu hơi buồn.
- Đâu có, đẹp... đẹp lắm như công chúa trong truyện cổ tích vậy - Kiệt đỏ mặt.
- Tui biết mà, khỏi phải khen thế chứ, làm tui ngại quá!!! - Pu đập mạnh vào vai Kiệt rõ đau.
- Ui da, tui khen cho bà vui thui - Kiệt biện hộ.
- Xí, đi thôi!!!! - Pu hào hứng.
Thế rồi, cả hai cùng... vượt hàng rào
- Bộ anh chỉ còn cách này thôi đấy à? Sao cứ giống như mình là ăn trộm vậy á? - Pu dở khóc dở cười.
- Mệt quá, cô mau trèo lẹ đi sắp bị phát hiện rồi đó!!! - Kiệt hối hả.
Rồi không may sao, anh đang leo lên thì bỗng nhiên có tiếng gì đó đánh ngang qua tai khiến mọi cử chỉ trên gương mặt của anh phải dừng lại ngay lập tức.
"Toẹt..."
- Tiếng gì thế nhỉ? - Pu hỏi, ánh mắt không tránh khỏi sự tò mò.
- Cô... cô... có thể cho tôi mượn áo khoác một chút được không? - Kiệt gượng cười.
- Hả... là sao cơ?? - Pu vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Cái quần của tôi hiện giờ... đang... cần cầu cứu - Kiệt đành nói toẹt ra cho xong.
- Cái gì? há há há mắc cười chết mất. Anh... hahaha - Pu không nhịn nổi nên bật cười nghiêng ngã.
- Cô còn đứng đó nữa à? Nhanh cho tôi mượn cái áo khoác của cô đi - Kiệt xấu hổ.
- Okie, được rồi, đây - Pu đưa cho Kiệt che đỡ.
Cuối cùng thì cả hai đã thoát được cái hàng rào "tử thần" đó.
- Giờ chúng ta đi đến shop thời trang cái đã, tôi cần thay quần gấp - Kiệt chạy đi trước.
- Ê, chờ tôi cái đã, hahaha... - Pu bịp miệng, cố nhịn cười.
- Xong rồi, trả áo cho cô nè - Kiệt nói.
- Hihihi, tôi biết rồi nha. Anh mau mà đối xử tốt với tôi đi không là tôi đem bí mật này để nói cho mọi người biết đấy, hé hé - Pu chọc quê.
- Xí, cái này chỉ tại... trường hợp bất đắc dĩ thôi chứ bộ!!! - Kiệt biện hộ.
- Ừ ừ đi thôi - Pu cầm tay Kiệt kéo đi.
- Ể, bàn tay tui quý lắm nha có thể bàn bằng "tỷ vàng" đấy - Kiệt vênh váo.
- Oh, vậy sao. Thui tui sẽ không nắm nữa đâu, lỡ có người chặt tay lại đổ lỗi - Pu không thua kém gì.
- Nhưng đây là trường hợp ngoại lệ - Kiệt lấy bàn tay Pu đan vào nhau.
-... - Pu đỏ mặt.
- Way, lại lên cơn sốt nữa à? - Kiệt lấy tay sờ trán Pu xem thử.
- Không có, tại trời nóng quá thôi - Pu gạt tay Kiệt ra.
- Vậy đi uống nước nhé! - Kiệt đề nghị.
- Ok - Pu cười.
Giữa cái sự ồn ào của thành thị, sự náo động của dòng người tấp nập, hòa vào đó chỉ có một cặp đôi trai tài gái sắc đang vui cười với nhau. Họ thật đẹp đôi và lãng mạn...
"I found the way to let you leave
I never really had it coming
I can"t believe the sight of you..."
( Sick Enough To Die )
- Ái chết, Na gọi cho mình rồi - Pu hoảng hốt.
- Có sao đâu, để tôi nghe giùm cô cho - Kiệt giật lấy điện thoại.
- Á, đưa đây cho tôi - Pu với theo thì...
- Alo, tôi là Kiệt handsome đây! - Kiệt thản nhiên nói chuyện với đường dây bên kia.
- Anh đang làm gì bạn tôi phải không? Mau trả máy cho bạn tôi - Na quát lớn.
- Ây, bình tĩnh cái đã. Do bạn cô bệnh nên tôi mới đưa Ngọc đi chơi cho bớt căng thẳng coi như giải tỏa tâm trạng luôn. Cô đừng lo, tôi không ăn thịt bạn cô đâu - Kiệt giải thích.
- Vậy đưa máy cho bạn tôi để nói chuyện một lát - Na nhẹ nhõm trở lại.
- Bạn cô muốn nói chuyện với cô nè - Kiệt trả lại máy.
- Alo, Na à tao xin lỗi, tao... - Pu khóc.
- Sao phải khóc cứ đi chơi đi, việc còn lại tụi tao lo cho - Na cười hiền.
- Thật hả? Iu cả team mình quá. Lúc về tao sẽ mua chè cho mấy bà hen - Pu mừng tít cả lên.
-Nhớ đó. Đi chơi vui vẻ haaaaa!!!! - Cả đám la toáng bên điện thoại.
- Okok
Cuộc điện thoại chấm dứt thì có một cuộc chơi thật cuốn hút nổi lên khiến cả hai chúng tôi thấy rất thú vị.
- Xin chào các bạn, hôm nay có ai muốn thử sức mình với giọng hát không giới hạn không? Nếu có các bạn đừng ngại mà hãy chinh phục thử mọi người ở đây xem. Nếu được bình chọn nhiều nhất các bạn sẽ được những món quà ở đây. Thế nào? - Một anh chàng thanh niên dõng dạc nói.
- Tôi - Kiệt hùng hồn giơ tay.
- Hát được không đó? - Pu có chút ngạc nhiên.
- Xem thường đại thiếu gia này rồi - Kiệt vỗ ngực.
- Ờ để tôi xem, nếu không được thì đừng cầu cứu tôi đó. Tôi sẽ giả bộ không quen biết chạy đi - Pu thách thức.
- Lòng dạ cô tốt thật ha - Kiệt liếc.
- Đương nhiên, tôi tốt từ nào giờ rồi, giờ anh mới biết là hơi muộn đó - Pu cười.
- Nào, cậu bạn kia thử tài cho mọi người xem nè!!! - Anh chàng nói to
- Oh, anh ấy đẹp trai quá! - Một bạn nữ khen ngợi không ngớt.
- Bạn nữa kia thật may mắn á! Ghen tỵ ghê - Một bạn nữ khác quay sang nhìn tôi ngưỡng mộ.
"Hắn ta là từ hành tinh nào rơi xuống thì có. Vì vậy, gương mặt mới đẹp đến thế!" - Pu nghĩ thầm rồi bỗng chốc nở một nụ cười trên môi, sau đó lấy lại vẻ bình thường như một cô gái đang diễn so deep vậy.
- Xin chào các bạn, sau đây mình xin dành bài hát này cho một người. Cô gái ấy trông rất cực kì đanh đá, mong rằng khi tôi hát xong bài này, cô ấy sẽ động lòng - Ánh mắt hắn đang hướng về cô.
-...- Pu gượng.
" Thế là nụ cười cũng đến từ anh
Sau nhiều muộn phiền nay ta yên lành
Góm ghém yêu thương thêm sức mạnh..." Giọng hát cất lên thật ngọt ngào, Pu thấy vậy liền chạy lên sân khấu, không ngại ngùng cầm lấy micrô từ tay MC.
"I just wanna stay
You format forever..."
( Mãi mãi là của nhau )
Kết thúc bài hát là tràng pháo tay náo nhiệt của những cặp đôi trên đường phố.
- Tôi tưởng cô bỏ mặc tôi rồi chứ? - Kiệt nói nhỏ bên tai Pu.
- Xí tại tôi thấy anh còn hát quá nhiều thiếu sót nên tôi mở lòng nhân hậu của mình giúp anh thôi - Pu cười.
- Ha ha ha
- Anh cười cái gì? - Pu liếc, hỏi.
- Tôi thấy cô thật thú vị! - Kiệt nhìn Pu.
- Ê, người kia sao nhìn quen thế nhỉ? - Pu chỉ bóng dáng một người đàn ông đã trạc tuổi.
- Trời ạ, còn quen gì nữa phải gọi là "thân" lắm luôn á, thầy giám thị trường mình đó - Kiệt nhìn.
- What? - Pu ngạc nhiên.
- Hai em kiaaaa - Thầy la lớn.
- Theo như tôi biết thì chạy là thượng sách nhất. Đi thôi!!!! - Kiệt kéo tay Pu bắt dò lên run.
Tiếng gọi MC vẫn gọi với lại nhận quà...
- Way, tôi bị rớt dép rồi - Pu kêu với.
- Mặc kệ nó đi, tôi sẽ mua cái khác cho cô - Kiệt kéo Pu chạy nhanh hơn.
- Không được, đó là món quà của mẹ tôi - Pu bỏ tay Kiệt ra, quay lại.
- Ashhh, cô đứng yên ở đây, để tôi ấy cho - Kiệt nói.
- Hì hì.
- Oái, tôi lại làm rớt cái túi xách do bạn tôi tặng mất rồi - Pu cười.
- Cô... phiền phức quá nha!!! Không biết có bao nhiêu thứ được tặng rồi nữa? -.- - Kiệt quay lại nhặt.
- Đó là những món đồ tôi rất quý - Pu hơi buồn.
- em kia mau dừng lại cho tôi - Thầy chạy sắp tới chỗ của tụi tôi.
- Chạy lẹ đi, không chết cả đám - Kiệt tỏ vẻ "sợ hãi".
- Ha ha, vụ này vui ghê - Pu cười hồn nhiên.
- Xì, giờ cô mới biết à? - Kiệt liền nở một nụ cười mê hồn.
- Ha ha ha - Giọng cười của một nam một nữ trai tài gái sắc trong thật ấm áp và hạnh phúc làm sao!!
- Phù, cuối cùng cũng thoát được rồi - Kiệt thở hồng hộc.
- Đi mua chè với tôi đi rồi chúng ta về. Dù sao mặt trời cũng sắp lặng rồi - Pu nói.
- Ok, để tôi bao - Kiệt vuốt tóc tỏ ra dáng vẻ kiêu ngạo.
- Ghê ta, được thôi - Pu đồng tình.
- Alo, Na à giúp tụi tao vào trường được không? - Pu cầu cứu.
- Ra trường được thì tự vào trường đi - Na giận dỗi.
- Thôi mà bạn Na xinh đệp, giúp mình đi mà team - Pu giả bộ khóc.
- Vậy đứng trước cổng trường đi, tụi tao sẽ có cách - Mun nói qua đầu dây bên kia.
- Ok, chụt chụt - Pu ráo riết hôn cái điện thoại.
- Thấy mà sến, bộ các cô là tình yêu bách hợp đấy à - Kiệt nhìn hành động của Pu mà ngán ngẩm.
- Xí - Pu bĩu môi.
- Ờ... cảm ơn anh hôm nay nhé - Giọng nói thì đối phương nghe nhưng ánh mắt chuyển sang hướng khác.
- Hả? Tôi có nghe nhầm không nhỉ? - Kiệt giả làm ngơ.
- Không nghe rõ thì thôi - Pu đi tiếp bỏ mặc Kiệt.
- Hi hi.
Liệu hai cô cậu này sẽ hạnh phúc chứ? Họ sẽ thành đôi được không? Khi có nhiều điều sóng gió đang chờ họ phía trước...
Tình yêu thật đẹp, nó đơn giản là hành động quan tâm nhau thôi nhưng lại chan chứa biết bao điều mãi mãi...