Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỡ Thu Nghiên vào nhà, giao đám thỏ đã được xử lý sạch sẽ cho y đem đi treo lên, hiện tại khí trời không quá ẩm ướt, làm thịt thỏ khô hẳn là vẫn có thể giữ được.

Vào nhà rửa tay, thấy trên bàn ở phòng khách bày một khay đan, hai bên có mấy bộ y phục rách của mình, vá được phân nửa, nửa còn lại vẫn chưa xong. Mạc Thiên Hàm thấy thế cười cười, nhất định là Thu Nghiên ngồi vá áo, vá một hồi ngủ quên mất, mới không ra cửa đón mình, phu lang của hắn thực đức hạnh a. Đừng hiểu lầm, ý hắn nói không phải thể loại "hội rảnh rỗi" không biết làm gì như ở kiếp trước mà là hiền lành thực sự a.

Thu Nghiên đem thỏ treo xong, mấy tấm da thỏ cũng kiếm góc sân đủ nắng phơi tốt, cái này mấy ngày nữa tướng công có thể mang vào thành bán lấy bạc. Âm thầm thở dài, trước đây mỗi ngày tướng công đều có thể mang về được một hai tấm da sói hoàn chỉnh, một tấm ít nhất bán được mười lượng bạc, nếu như chế thành đệm da sói hoặc chăn da sói thì giá lại càng cao, thế nhưng hiện tại hơn nửa tháng rồi tướng công chưa bắt được con sói nào, chỉ có vài con thỏ, hơn nữa đa phần lại là bắt sống mang về nuôi, rất ít con lột da đem bán.

Y cũng nhận ra lời ngày trước tướng công nói không sai, thỏ nhà bọn họ nuôi thực sự có thể sống được, không bị tiêu chảy chết. Không chỉ vậy, mấy con thỏ cái đều đang có thai, đã chui vào ổ sắp sinh thỏ con rồi.

Nghĩ đến thỏ cái cũng đã có thai, thế nào mà bụng y còn chưa có động tĩnh gì chứ?

Y rất muốn cùng tướng công có một hài tử, nếu như vậy bọn họ sẽ là một nhà ba người, sau này tướng công cũng có thể trông cậy vào nhi tử, ân, y nhất định phải hảo hảo giáo dục nhi tử nhà mình!

Tuyệt đối sẽ không để nó lớn lên giống hai người đệ đệ của mình, không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày hết ăn lại ngủ! Nhất định phải bồi dưỡng thành tài!

Thu Nghiên ở trong gian nhà kho đằng sau miên man suy nghĩ, sau cùng mới giật mình nhận ra, y đã đem con thỏ trong tay treo lên rồi lại lấy xuống bôi một lượt gia vị, treo lên, lấy xuống bôi thêm một đống lớn gia vị nữa, sau đó lại treo lên!

Không nghĩ nhiều nữa, y nhanh tay thu thập mấy con thỏ không biết đã bị bôi bao nhiêu gia vị lên rồi, treo tử tế chúng lên hiên sau đó quay về phòng, vừa lúc nhìn thấy Mạc Thiên Hàm bưng mâm cơm tối từ bếp đi vào.

Một đĩa rau dại trộn, một đĩa thịt xối mỡ tỏi, một đĩa đầy bánh rán hành, một bát canh xương nhỏ và một rổ vải mới hái từ trên núi xuống để ăn sau bữa cơm.

"Nghiên Nhi mau rửa tay tới ăn cơm thôi." Gọi phu lang nhà mình rửa tay ăn cơm, Mạc Thiên Hàm đi vào bếp bê nốt bát canh trứng mộc nhĩ ra.

"Vâng!" Đi rửa tay sạch sẽ rồi quay lại bàn cơm, Mạc Thiên Hàm nhanh chóng đặt một bát canh cá trắng sữa để trước mặt y: "Trước uống canh đã, rồi ăn cơm."

"Dạ!" Bát canh cá trước mặt vẫn giống mọi khi thơm ngào ngạt, y đem toàn bộ bát canh uống hết xong mới bắt đầu cùng tướng công dùng bữa.

Sau khi ăn xong Mạc Thiên Hàm đi đun nước tắm, nước đủ ấm thì Thu Nghiên vào tắm, hắn xuống phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, vừa lúc Thu Nghiên tắm xong thì Mạc Thiên Hàm vào luôn, nước tắm là hắn dùng tiếp của Thu Nghiên, dù sao bây giờ thời tiết cũng nóng, hắn không muốn đốt củi đun nước nhiều, hơn nữa hai người bọn họ là phu phu, cũng đã làm đủ các chuyện của phu phu với nhau, cho nên hắn cũng không ngại cùng Thu Nghiên dùng chung một bồn nước tắm.

Thu Nghiên nằm trên giường, trong đầu vẫn mải suy nghĩ chuyện hôm nay, rốt cuộc là có nên nói cho tướng công biết không? Hôm nay hai người kia ăn cũng không phải là ít, vài món bị ăn sạch rồi trong nhà không còn, nếu như tướng công phát hiện thì làm sao bây giờ?

Đang nghĩ đến xuất thần đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng đen đổ xuống, y bị người kia ôm vào trong lòng: "Nghĩ gì vậy? Tướng công đến gần cũng không biết?"

"Không, không có gì!" Đột nhiên bị ôm lấy Thu Nghiên phản xạ phủ nhận một chút, thuận tiện quay người ôm lại tướng công của mình, y thấy lồng ngực tướng công là nơi cho y cảm giác vững chãi bình yên nhất.

"Phu lang, hôm nay chưa vá xong mấy bộ y phục sao?" Không biết những suy nghĩ đang xoắn xuýt trong đầu y, Mạc Thiên Hàm còn tính toán trêu chọc phu lang một chút.

"Ừm, chiều nay đang may thì ngủ quên mất." Lời nói ỉu xìu lại hơi chột dạ, y như vậy có phải là lừa gạt tướng công không? Thế nhưng y thật sự không biết phải nói với tướng công thế nào a!

"Tướng công đoán không sai mà!" Quả nhiên là tiểu phu lang nhà hắn lúc đấy đang ngủ, bảo sao hắn gõ cửa chờ cả nửa ngày mới thấy y chạy ra mở.

"Tướng công, đàn thỏ trong hậu viện mang thai rồi, đều đã chuẩn bị xong ổ." Thu Nghiên không muốn nói chuyện kia, không thể làm gì khác hơn là vụng về nói sang chuyện khác, trong nhà trừ hai người bọn họ ra thì chỉ còn một ít thỏ ở hậu viện nên y mới lựa lời nhắc đến chúng.

"Đúng rồi, phu lang, ngươi xem thỏ đều sắp sinh thỏ con rồi, chúng ta có phải hay không cần cố gắng một chút a?" Ôm người trong lòng thấp giọng nỉ non, tay lại không an phận dọc theo tấm lưng trơn thuận một đường lướt dạo xuống bên dưới.

Từ ngày viên phòng ở suối nước nóng trên núi về, hai người đã gần một tháng không làm gì rồi, bận tâm đến thân thể Thu Nghiên nên Mạc Thiên Hàm vẫn luôn nhẫn nhịn, thế nhưng hôm nay Thu Nghiên lại nhắc với hắn đám thỏ ở hậu viện mang thai sắp sinh, không nghi ngờ chính là một mồi lửa đốt sạch lý trí Mạc Thiên Hàm.

"Ưm.." Thu Nghiên bị hôn đến không cách nào trả lời lại Mạc Thiên Hàm, chỉ có thể vươn hai tay ôm lấy tướng công của mình..

Không giống lần đầu viên phòng, khi đó y bị Mạc Thiên Hàm chuốc say, chính là để giảm bớt cảm giác đau đớn của lần đầu tiên, sau đó về nhà Mạc Thiên Hàm lại lo thân thể Thu Nghiên không chịu nổi, không dám làm càn quá mức, lần này Thu Nghiên thanh tỉnh, tự nhiên đối với phản ứng của thân thể mình ngượng ngùng không chịu nổi.

Từ trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ ngày càng lớn, còn có tiếng thở dốc dồn dập cùng âm thanh ván giường rung động và tiếng hai đôi môi quyện vào nhau đầy kích tình.

Vầng trăng sáng bạc chậm rãi mọc lên, lại chậm rãi hạ xuống sau ngọn cây, âm thanh trong phòng thế nhưng vẫn chưa dừng lại, thực là một đêm tiêu hồn a!

Lại nói đến hai người Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt, bọn họ rời khỏi rừng trúc đến chỗ xe ngựa, ngồi lên xe quay về nhà, trong xe không có người lạ, hai người liền thoải mái trò chuyện.

"Ca, đồ ăn nhà Thu người què thực sự rất ngon!" Vu Nguyệt Nguyệt là một tên tham ăn, gần như hôm nay có gì ngon y đều phải ăn đến ba phần.

"Ăn ngon thì có ích lợi gì? Ngươi xem cây trâm này đi, bạc tinh khiết như vậy, hoa văn này ta từng thấy có ca tử nhà trưởng thôn dùng qua, giá tận vài đồng bạc đấy!" Vu Nguyên Nguyên lắc lắc cây trâm bạc khắc hình cành mai trong tay, dương dương tự đắc nói.

Cây trâm này là Mạc Thiên Hàm vào trong trấn mua cho Thu Nghiên, có đi khắp các cửa hàng cũng không kiếm được đến mười cái, nghe đồn là từ Thiện Thủy Phủ bên kia chuyển đến mới có.

"Được rồi được rồi." – Vu Nguyệt Nguyệt lôi ra một cuộn tơ: "Cả cái này nữa!"

Tơ này vừa nhìn qua liền biết là hàng cực phẩm, sợi tơ mỏng manh để dưới ánh mặt trời lóe lên quang mang mê người, nhìn qua liền khiến cho người ta không thể rời mắt.

"Ngươi tìm thấy ở đâu vậy?" Vu Nguyên Nguyên đoạt lấy, để trong tay lật qua lật lại nhìn, loại tơ này y biết, lần trước trong cửa hàng kim chỉ y từng thấy một ca nhi nhà giàu mua hai cuộn tơ như vậy, giá mỗi cuộn thế nhưng cả lượng bạc!

Một lượng bạc là bao nhiêu?

Chính là một trăm đồng tiền lớn mới đổi được một lượng bạc! Mà mỗi đồng tiền lớn thế nhưng là mười tiền đồng nhỏ a!

Một chén mì Dương Xuân cũng chỉ mất có đồng, một cái bánh bao thịt là đồng, cứ như vậy tính ra giá trị của cuộn tơ này, tin tưởng trong lòng mọi người đều có đáp án rồi.

"Trên lầu nhà Thu người què a!" Vu Nguyệt Nguyệt không nhìn đến mấy cuộn tơ bình thường, y nghĩ loại này hẳn là rất quý vì Thu Nghiên để riêng loại này sang một bên cùng mấy mảnh vải đã dệt thành, so với các loại tơ khác xúc cảm cái này là tốt nhất, hơn nữa số lượng lại nhiều, cho nên dễ lấy nhất.

"Nhà y có bao nhiêu?" Vuốt ve sợi tơ mềm mại, trong mắt Vu Nguyên Nguyên tràn ngập đố kỵ, nhà bọn y cho tới giờ còn chưa từng mua được sợi tơ để dùng, tối đa chỉ dùng chỉ gai xám xám xấu xí, cũng may trên người y và đệ đệ đều là sợi bông, nhưng so ra đương nhiên tơ tốt hơn nhiều.

"Rất nhiều, cái này tốt lắm à?" Vu Nguyên Nguyên kỳ thực không nghĩ cái này có điểm nào tốt, không thể ăn cũng không thể uống, ngày thường y cũng không ngồi may vá thêu hoa a! Mấy việc đó trước đây đều là do Thu người què làm.

"Đương nhiên, sau này đến mà còn thấy tơ như vậy ngươi không được bỏ qua." Vu Nguyên Nguyên căn dặn đệ đệ, biết có thể có tơ đẹp như vậy ai còn muốn dùng chỉ gai và sợi bông a!

"Nga, đã biết!" Vu Nguyệt Nguyệt bĩu môi.

Hai người cũng không rảnh rỗi, bắt đầu chụm lại tính toán tiếp theo nên làm gì, xem xét một số đồ vật hôm nay lấy được, có vài cái có thể đem bán lấy tiền.

"Ngươi có nhìn thấy hộp trang sức của y không? Còn bao nhiêu trâm?" Vu Nguyên Nguyên một mực ở dưới lầu quấn lấy Thu Nghiên nên không biết được tình huống ở trên lầu, thế nhưng y lại không yên tâm để Nguyệt Nguyệt đến đảm nhận việc đánh lạc hướng, đầu óc của Vu Nguyệt Nguyệt không ai so với ca ca như y rõ ràng hơn.

"Có thấy!" Nói đến chuyện này, Vu Nguyệt Nguyệt liền nhớ ra một chuyện: "Thu người què có rất nhiều đồ trang sức, nhìn qua một hộp đang mở sẵn thì có một đống trâm bạc, còn có cả trâm vàng nữa, ờ, dây cột tóc đều là dây tơ lụa tốt nhất!" Nói xong rút từ tay áo ra mười sợi dây: "Nhìn đi, ta đã lấy vài cái, thế nào?"

Vu Nguyên Nguyên cầm lấy khẽ sờ, quả nhiên là tơ lụa thượng hạng: "Rất đẹp, về nhà chúng ta và cha mỗi người ba cái, ừ, cha bốn cái, ta và ngươi mỗi người ba."

Thu Thủy từ trước đến nay đều thích chiếm tiện nghi, huống chi mười cái cũng không thể chia đều cho ba người, như vậy cứ đưa cho cha thêm một cái đi, đỡ cho cha phải lải nhải mãi với bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio