Ngày hôm sau
Thu Nghiên còn chưa rời giường, vẫn quấn trong chăn ngủ thơm ngọt, chỉ là giữa lông mày khẽ chau lại, đôi môi hơi sưng đỏ, nếu như vén chăn lên còn có thể thấy được dấu vết xanh tím khả nghi trải rộng khắp toàn thân y.
Mạc Thiên Hàm không ra khỏi nhà, chỉ đi nấu bát cháo loãng, lại làm thêm vài món ăn kèm bưng lên để ở tủ đầu giường, nhìn sắc trời bên ngoài hẳn là sắp đến trưa rồi.
"Phu lang? Phu lang tỉnh tỉnh!" Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng đẩy đẩy người trên giường, người được gọi một chút phản ứng cũng không có, chỉ khẽ chu chu miệng, mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có bàn tay đang nắm chăn hơi giật giật.
Mạc Thiên Hàm khẽ cười, tối hôm qua hắn muốn y tận lần, cuối cùng lúc mang y đi tẩy rửa y mệt đến ngủ luôn trong bồn tắm.
Thò tay đem người ôm vào ngực: "Nghiên Nhi? Ngoan, dậy thôi! A?" Một tay bịt mũi y một tay nhẹ vỗ lên má, Thu Nghiên bị quấy rầy như vậy cuối cùng hết chịu nổi đành mở ra đôi mắt còn mê mang mơ hồ.
"Tướng công?" Vừa cất tiếng liền phát hiện, thanh âm của y khàn vô cùng.
"Ừ, tướng công đây, đến, trước ăn vài thứ rồi lại nghỉ ngơi a." Ôm người dậy, hắn nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau qua mặt mũi tay chân y.
Thu Nghiên ngơ ngác ngồi im tùy ý Mạc Thiên Hàm lau lau, chờ đến lúc khăn rời đi rồi y mới tỉnh táo lại, mà tỉnh táo thì đương nhiên sẽ nhớ ra tại sao y lại thành cái dạng này.
Bùm!
Thu Nghiên cả người từ trên xuống dưới đỏ rực lên.
Y không dám nhìn Mạc Thiên Hàm a..
"Đến, trước uống ít cháo đã, ngày hôm nay chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm này thôi." Mạc Thiên Hàm biết người này cực kỳ xấu hổ, cũng không cố ý đi trêu chọc y, trước tiên đút y uống một ngụm cháo, sau đó lần lượt một thìa cháo một thìa đồ ăn liên tiếp đi vào miệng Thu Nghiên.
Ừm, còn chưa trêu ghẹo gì mà cả người đã đỏ như trứng tôm luộc thế này, nếu như ban nãy hắn buông vài câu không chừng máu y chảy ngược lên não luôn a.
Thu Nghiên cúi đầu, đỏ mặt ăn.
Đút xong, Mạc Thiên Hàm ở trên mặt Thu Nghiên "chụt" một phát hạ xuống nụ hôn: "Ngoan, phu lang lại nghỉ ngơi thêm một hồi, buổi chiều nếu xuống giường được thì đi dạo xung quanh, đợi đến tối tướng công làm thịt viên cho ngươi ăn."
"Ừm!" Khẽ lầm bầm một tiếng coi như đáp lời, Thu Nghiên vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm.
Ô ô, tối qua tướng công một bên ăn hiếp mình, một bên nói mấy lời mắc cỡ chết người bên tai, mà y cũng ở tối hôm qua mới biết được, nếu muốn có hài tử còn phải thường xuyên để tướng công ăn hiếp như vậy a, ô ô, thực mắc cỡ!
Y bây giờ cả người vẫn bủn rủn vô lực, nhất là địa phương khó nói ở phía sau, tê tê xót xót, cảm giác có dị vật chen vào còn chưa hoàn toàn tiêu tan hết.
Đem Thu Nghiên nhét lên giường, đắp ngang người y một tấm chăn mỏng, lại cúi người hôn hôn lên trán y một chút, tùy ý người này đỏ mặt giả vờ ngủ, hắn cũng không vạch trần, cười cười đi xuống lầu chuẩn bị cho thỏ ăn.
Da mặt phu lang nhà hắn mỏng, chỉ có thể đùa giỡn một chút, quá sẽ không tốt.
Nằm ở trên giường, được ăn no mệt mỏi liền kéo tới, y lại thấy buồn ngủ, trước lúc ngủ y không khỏi mơ màng, hình như mình có chuyện gì muốn nói cùng tướng công thì phải?
Quên mất rồi..
Cho thỏ ăn xong, quét dọn sạch sẽ phòng nuôi một lần, rồi đi nấu nước, củi còn rất nhiều, tạm thời hẳn là không cần lấy thêm. Hắn đem hai con gà rừng hôm qua bắt được đi cắt tiết nhổ lông, rồi lột da lọc xương, xương gà mang đi hầm canh, da gà thì chiên giòn, rắc thêm một ít ngũ vị hương hắn tự chế và muối. Thịt gà hắn băm nhuyễn, trộn với bột mì và hai quả trứng gà, lại cho thêm ngũ vị hương vào trộn đều, hắn lấy một ít nhân sâm cho vào nồi nước, đun sôi thì bắt đầu dùng muỗng nén từng viên thịt băm lại thả vào nồi nước sâm, thành thịt gà viên.