Sáng hôm sau Du An quyết định mang Mai theo, nếu một tiểu thư như nàng đi lại nơi xa mà không mang một tì nữ nào đi theo thì quả thật rất lạ. Mà Mai thì làm Du An yên tâm nhất trong số bốn người bọn họ. Mai nhận được tin thì quả thật vui sướng suýt nữa thì nhảy lên khiến cho đám Lan, Cúc, Trúc ghen tỵ muốn nổ mắt, âm thầm tự nhủ sau này phải thật cố gắng mới được. Bọn họ ai cũng muốn đi Thanh tịnh nhưng chủ tử đã quyết định thì bọn họ cũng không dám ý kiến. Chỉ đành thở dài tiễn hai người đi, đương nhiên không quên ném cho Chu Chi Thiên ánh mắt sáng rực, ý bảo chuyện tiểu thư giao phó chúng tôi nhất định làm tốt. Bọn họ đột nhiên hăng hái như vậy làm Chu Chi Thiên không hiểu lắm nhưng cũng rất yên tâm. Gần đây nàng đã cải trang thành một vị Du công tử áo trắng phiêu dật, mua lại một tiểu điếm nhỏ. Hiện tại đang là thời gian tu sửa cùng với tìm thuộc hạ tuy là thời gian khá quan trọng nhưng nàng tin ba người họ có khả năng. Dù sao thời gian qua nàng trải qua cùng bọn họ cũng không ngắn, đủ để nhìn thấy khả năng của họ, đủ để tin tưởng. Nhưng khi nàng sắp rời khỏi, lại thấy Phụng Nguyên. Hắn ta thương thế cũng đã khôi phục tám phần nhưng không hiểu sao vẫn chưa chịu rời đi. Hôm nay hắn mặc một bộ áo bào màu lam, nhìn đẹp trai hơn nhiều. Dù sao Chu Chi Thiên đã không còn đối với hắn khách khí như trước nữa:
- Ngươi có chuyện gì không?
Hắn không hiểu sao mặt hơi đỏ lên, ấp úng nói:
- Ta..ta muốn Chu cô nương thu nhận ta.
Chu Chi Thiên hơi sửng sốt, nhưng cũng không phải chưa nghĩ tới chuyện này. Lập tức nói đồng ý làm Phụng Nguyên hắn sửng sốt:
- Ngươi hãy giúp đỡ ba người Cúc, Trúc, Lan. Còn nữa, hãy che khuôn mặt này của ngươi khi ra ngoài.
Không chờ Phụng Nguyên nói gì thêm liền xuất phát. Trên xe, nữ tử đầu dựa vào thành xe với vẻ lười biếng, Phụng Nguyên...người này nàng đã cho điều tra cộng với quan sát kĩ lưỡng, nếu không cũng đâu dễ dàng cho hắn ở viện nàng như vậy. Nàng cũng sớm đoán được hành động hôm nay của hắn, đây là lựa chọn tốt nhất hiện nay hắn có. Mà nàng cũng cần một người có năng lực như hắn. Võ công của hắn cao hơn ba người kia nhiều. Không sai, Chu Chi Thiên biết ba nha đầu kia đều có võ công cả có lẽ do Chu Thành Đức muốn bảo vệ nàng một chút, hiện giờ chỉ có vậy. Bọn họ có võ công kha khá, có thể bảo vệ tốt bản thân. Lại có Phụng Nguyên làm nàng an tâm.
Chu Chi Thiên từ trong áo lấy ra hai thứ, một là thanh chủy thủ nhỏ được chạm khắc tinh xảo mà sắc bén, nó được làm bằng bạc, trên thân là hình một đóa sen, đẹp tao nhã. Đây là thứ mà Huỳnh cáo già cho nàng, hắn biết vật này đối với nàng có ích hơn là mấy thứ trang sức linh tinh. Còn một thứ nữa là của ca ca, hắn đưa nàng một lọ thuốc, thứ này có thể giải một số độc dược thông thường cả xuân dược. Trên thân còn có một chữ Dương nhỏ. Nàng thầm cảm tạ hai người họ.
Một đường đến cổng thành cũng chỉ mất một chung trà ( khoảng phút) Tới nơi thì nàng thấy Chương Trinh cùng với cả một người nàng đã vài ngày chưa gặp: Cao Thần. Đứng cùng hắn là Cao Phong đang nói chuyện với Chương Trinh, bọn họ không biết nói gì mà có vẻ rất cao hứng, chắc không phải về nữ nhân đấy chứ? Cao Thần dĩ nhiên chỉ lẳng lặng nhìn hai người họ. Thấy Du An tới mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Du An tiến tới trước chào bọn họ:
- Cao Phong công tử, Cao Thần, đã lâu không gặp.
Cao Phong và Chương Trinh thấy ta thì cũng ngừng nói chuyện, quay sang nói với ta:
- Xin chào, Chu tiểu thư khỏe chứ?
- Ta khỏe. Hai người tới đây có chuyện gì?
Đương nhiên họ không phải chỉ đi dạo tới cổng thành đâu, phải không?
Cao Phong nghe ta hỏi vậy thì cười ha ha:
- Nhị đệ của ta a, từ hôm qua lúc nghe ta nói Chu tiểu thư sắp đi thì nằng nặc đòi đến tiễn cô, người ca tốt như ta sao có thể từ chối chứ..
Ta biết tại sao hắn và Huỳnh cáo già hợp nhau đến vậy rồi, thì ra là tự kỉ giống nhau. Nhưng điều hắn nói làm ta ngạc nhiên không ít, Cao Thần muốn gặp ta? Hắn không phải sợ ta sao? Nhìn đến Cao Thần, hắn bỗng nhiên lại đỏ mặt. Hắn đáng yêu như vậy làm ta không nhịn được đưa tay nhéo má hắn, hắn thế nhưng không phản kháng mà chỉ cụp mắt xuống. Con ta thì nhận được ánh mắt kinh hãi từ hai người bên cạnh.
- Ngươi...
Cao Phong không nói lên lời, nhị đệ thật quá đáng thân làm đại ca như hắn mà chưa được nhéo má hắn như vậy đâu nên nhất thời hắn xụ mặt xuống như muốn nói “ ta dỗi nha“. Đáng tiếc là không có ai để ý đến hắn.
Cao Thần thấp giọng hỏi Chu Chi Thiên:
- Ngươi đi rất lâu sao?
Chu Chi Thiên trong lòng cũng có chút ấm áp, nhưng mở miệng vẫn là trêu tức hắn:
- Sao, nhớ ta sao? Ngươi không nhớ ta đến phát khóc chứ hả?
Lần này Cao Thần triệt để đỏ mặt rồi, hắn cãi lại:
- Ta mới không có khóc!
Nhưng khi nhìn Chu Chi Thiên lộ ra vẻ mặt “ ta không tin” thì hắn không biết làm sao đành giận dỗi quay mặt đi.
Lúc này Chương Trinh đóng vai người xấu tiến lên nhắc nhở:
- Đến giờ rồi, đi thôi!
Thế là Chu Chi Thiên chỉ kịp sờ sờ mà Cao Thần, nói nhỏ một câu “ chờ ta trở về” rồi lên xe ngựa, để lại sau lưng là Cao Thần im lặng không biết đang nghĩ cái gì và Cao Phong lộ nụ cười tươi vẫy vẫy tay. Xe lăn bánh, Chu Chi Thiên mở rèm cửa, hắn vẫn đứng đó dõi theo nàng không hề chớp mắt...
Dọc đường bọn họ đi với tốc độ rất nhanh, Chu Chi Thiên nhìn hai bên đường từ đông vui náo nhiệt thành vắng vẻ, hai bên đường chỉ còn có cây và cây. Mai thấy nàng có vẻ nhàm chán thì đưa cho nàng một chút ô mai làm cho nàng cảm thấy Mai như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Đi được khoảng nửa canh giờ nữa thì Chu Chi Thiên thấy có gì đó lạ lạ, cả bầu không khí như trầm lại mà Chu Chi Thiên cảm nhận thấy sát khí thì hơi kinh ngạc. Đang định hỏi Chương Trinh có chuyện gì thì thấy giọng hắn hét lớn:
- Cẩn thận!
Ngay khi tiếng hét vừa dứt thì hai bên đường xuất hiện hơn mười người mặc áo đen tay cầm kiếm đang muốn tới gần mấy người Chu Chi Thiên. Bọn họ trên người tỏa ra sát khí nồng nặc như vậy đương nhiên không phải thổ phỉ, Chu Chi Thiên thở dài, vậy là có người muốn giết nàng rồi. Hiện tại tuy nàng không có võ công nhưng mấy người bên cạnh lại không phải chỉ để trang trí a. Riêng nha đầu Mai võ công cũng không kém mà Chương Trinh thì khỏi phải nói. Chu Chi Thiên bĩnh tĩnh quan sát tình hình bên ngoài, bọn người áo đen kia đã có một tên tử vong và không tránh khỏi bị thương nhưng bên nàng còn tổn thất nhiều hơn, có bốn trên mười người chết. Và, tên Chương Trinh kia lại nhàn nhã đứng ngoài quan sát chứ không động thủ! Hắn đang nghĩ gì vậy? Cả Chu Chi Thiên lẫn Mai đều không thể hiểu hắn. Đánh được một lúc thì Chu Chi Thiên đã hiểu, bên kia thi thể những người mặc áo đen rải rác trên mặt đất, còn thị vệ thì còn có hai người. Sau khi quan sát thì Chu Chi Thiên nhận ra võ công của hai người này rõ ràng nổi bật hơn hẳn mây người thị vệ, là người của Bát Quái. Bọn hắn rõ ràng muốn một mũi tên trúng hai đích, một là mượn tay đám thị vệ giết bọn áo đen, hai là cắt đuôi quân của triều đình. Giỏi cho tên Chương Trinh đó. Chu Chi Thiên hạ màn che xuống, phất phất tay ý bảo xuất phát. Thế là bọn họ tiếp tục lên đường.
Giữa trưa cũng may gặp một ngôi làng nhỏ, bọn họ vào một tiểu quán ăn trưa, nghỉ ngơi một lát lại đi ngay. Có lẽ bọn họ sẽ đến Thanh tịnh trước khi trời tối. Gần đến chân núi, xe ngựa được để tại nhà một lão bá, còn bọn họ thì cưỡi ngựa đi tiếp. Chu Chi Thiên vì không biết cưỡi ngựa nên Chương Trinh đành để nàng ngồi sau mình, bọn hắn đương nhiên không câu nệ tiểu tiết, vứt mấy cái nam nữ thụ thụ bất tương thân ra sau đầu. Còn Chu Chi Thiên vốn là người hiện đại càng không để ý tới mấy thứ này, nàng hiện tại đang rất hưng phấn khi lần đầu tiên cưỡi ngựa.
Bọn họ đi trên một con đường khá gập ghềnh rồi vào rừng, bọn họ không lên đỉnh núi mà đi vòng qua sườn núi. Đi khoảng một canh giờ thì cảnh vật bắt đầu thay đổi, cây cối thưa thớt dần mà thỉnh thoảng có những con vật chạy qua như hươu, dê và cả lợn nhưng may mắn nó không phải lợn rừng. Phía trước là một thác nước lớn, ngay tại lúc Chu Chi Thiên không biết bọn họ phải đi như thế nào thì Chương Trinh đã điều khiển ngựa đi xuyên qua thác nước. Thì ra bên trong là một hang động lớn, ánh sáng thưa thớt, nhưng chỉ vài phút sau thì bọn họ ra khỏi hang động. Và, bọn họ đã đến nơi. Chu Chi Thiên chăm chú nhìn sơn trang trước mắt không khỏi bội phục người đã thiết kế nó, thậm chí...còn mang chút hơi thở của hiện đại.
Cổng làm bằng những cột gỗ rất to, chữ Thanh Tịnh nằm uy nghiêm trên một cái biển làm bằng đá trắng. Đi vào trong thì Chu Chi Thiên càng thêm sùng bái nơi này, quả thực rộng lớn, có những tốp người đang luyện tập võ công, luyện kiếm, thậm chí bắn cung. Chương Trinh không dẫn nàng đi dạo mà đưa vào sảnh đường chính. Đây là một tòa nhà lớn, hành lang không hề có người hay bất kì vật trang trí nào, sàn được trải đá.
Bên trong không có Âu Dương Phi Phàm mà có một lão nhân đang thưởng thức trà, hắn hướng nàng vẫy vẫy tay, gọi:
- Nguyệt nhi.