Người đó, thật đẹp trai quá đi! Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Chu Chi Thiên khi gặp hắn Nha Vân. Hắn dường như cũng chỉ khoảng hơn ba mươi một chút nhưng phong thái thành thục trên người hắn thì không giống vậy. Hắn rất đẹp, ngũ quan như được tạc ra vậy khuôn mặt, lông mày, sống mũi cao, môi và đặc biệt là đôi mắt hắn: màu xanh lam. Hắn thế nhưng có đôi mắt màu xanh! Người này chắc hẳn là con lai đi, nhưng hắn có quan hệ như thế nào với Chu Chi Thiên, à không với mình chứ. Chu Chi Thiên sẽ chẳng ngờ tới, câu sau của hắn làm nàng... rất bối rối nha:
- Nguyệt nhi không nhận ra cha sao?
Hắn vậy mà là cha của Chu Chi Thiên, ặc, là sao không lẽ Trần Hiên Hoa trèo tường? Nha Vân hắn nhìn biểu tình rối rắm của Chu Chi Thiên cũng hơi hiểu, lại giải thích cho nàng:
- Ta là cha nuôi của con. Lại đây, thật sự không nhận ra cha sao?
Phù, thì ra là cha nuôi thôi, nhưng mà, tuổi của hắn... cùng lắm chỉ gọi ca thôi chứ. Hắn nhìn trẻ tuổi như vậy làm nàng không biết nên gọi chữ cha như thế nào nữa. Chu Chi Thiên theo lời hắn ngồi xuống ghế tựa, rất nhanh cũng có người mang trà đến cho nàng. Lúc này Nha Vân mới gật đầu cho Chương Trinh hắn lui xuống. Nàng vừa uống trà vừa nghe hắn kể chuyện xảy ra trước đây, thì ra hắn từng cứu nàng một mạng rồi do nhân duyên lại nhận nàng làm con nuôi, chuyện đó xảy ra lúc nàng o tuổi. Những người còn lại cũng đều do Nha Vân hắn cứu hoặc nhận nuôi giống nàng, tổng cộng hắn chưa vợ nhưng có tám người con. Mọi người gọi huynh đệ không dựa theo tuổi tác mà theo thời gian, ai được hắn nhận nuôi trước sẽ là ca, sau là muội muội. Nàng được hắn nhận nuôi thứ năm nên là lão Ngũ. Chỉ có điều người hắn thương yêu, cưng chiều nhất vẫn là nàng.
Nói một lúc thì hắn bắt mạch cho nàng, hai mắt hắn nhắm lại như suy tư điều gì đó rồi từ từ mở mắt ra, nói:
- Con hẳn đã bị chấn động ở đầu đi, kí ức của con sẽ dần trở lại, còn võ công của con đương nhiên không bị ảnh hưởng. Chỉ có điều con quên hết thôi. Có lẽ giúp con lấy lại hai thứ này điều không khó. Trước tiên con về phòng nghỉ ngơi đi.
Người đưa Chu Chi Thiên và Mai đi là một tiểu cô nương nhìn có vẻ khá nghịch ngợm, có lẽ nàng ta khá thân thiết với Chu Chi Thiên nên trên đường đi hầu như chỉ có tiếng cô nhóc độc thoại. Về phòng, căn phòng chính là phòng ngủ kết hợp với thư phòng, Chu Chi Thiên thậm chí còn nhìn thấy trên tường treo ba thanh kiếm nhìn rất đẹp hay một thanh thủy chủ nằm gọn gàng trên bàn, trên giá sách còn có một ngăn dùng để bày một số vũ khí, chúng tuy rất nhỏ và nhìn khá xinh đẹp nhưng Chu Chi Thiên lại không dám động vào chúng, chắc chắn bọn chúng có những cơ quan riêng. Rất nguy hiểm đối với nàng hiện giờ, nhưng có vẻ Chu Chi Thiên trước đây cực kì thích mấy thứ này. Tuy chúng nằm ở khắp nơi nhưng không cảm thấy tùy tiện mà ngược lại. Mai cũng yên lặng quan sát từ lúc bước vào, mãi mới thôi kinh ngạc thốt lên:
- Tiểu thư, nơi này..quả thật rất tuyệt nha.
Khi nói hai mắt còn sáng lên rất linh động. Chu Chi Thiên không nói gì, nàng bước về phía giường định nghỉ ngơi một chút, quả thật đi đường khiến nàng hơi mệt. Nhưng khi bước tới gần thì đột nhiên có một vật nhỏ bay về phía nàng, Chu Chi Thiên nhanh chóng né tránh mọi thứ diễn ra còn chưa tới một giây. Chu Chi Thiên hai mắt trợn to vì khiếp sợ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, khi nào thì nàng có thể hành động nhanh vậy cơ chứ, chắc chắn là phản xạ rồi. Còn Mai lúc này thì cũng khá bất ngờ, kiếm trên tay nhanh chóng được bay ra khỏi vỏ. Chu Chi Thiên nghĩ đây cũng chỉ là một cơ quan nào đó trong phòng, Chu Chi Thiên trước kia cũng quá dũng mãnh đi, ngay trong phòng cũng đặt cơ quan như vậy.
Nằm trên giường, Chu Chi Thiên cho Mai về phòng nghỉ ngơi, phòng của nàng ta chắc vừa được chuẩn bị. Nhắm mắt, Chu Chi Thiên hăng hái nghĩ đến tương lai không xa sẽ có võ công, không những vậy mà còn rất cao nữa. Thật khiến người ta phấn khích mà! Mở mắt, đôi mắt không biết từ lúc nào trở nên sáng rực, nắm tay quyết tâm thầm nhủ phải cố lên mới được thì ngoài cửa có giọng nói vọng đến:
- Thần kinh.
Chu Chi Thiên:....
Người nào mà vô duyên quá trời quá đất vậy? Đang lúc người ta hứng trí bừng bừng tạt ngay một gáo nước lạnh. Không những thế con nhởn nhơ cười nàng nữa. Chu Chi Thiên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trước mắt thầm thở dài, nhưng khi nhìn thấy bản mặt đang cười nhạo nàng làm máu dồn lên não, phun một câu “ ngươi mới thần kinh, cả nhà ngươi đều thần kinh” làm người trước mắt muốn bốc hỏa. Hừ, không phải là mất trí nhớ thôi sao, giờ mồm miệng cay độc hơn trước đấy.
- Ngươi là ai?
Xạ Nhật bình tĩnh phun một câu:
-Ta là ông nội ngươi.
Ngay tức khắc có một chiếc giày hướng mặt hắn ném tới, nhưng Xạ Nhật hắn không những né rất nhanh còn trêu tức Chu Chi Thiên:
- Chậc chậc, kém quá kém quá, ngay cả ném gần như vậy cũng không trúng. Nha, ta thật xấu hổ thay ngươi.
Điệu bộ vừa nói vừa lắc đầu của hắn làm Chu Chi Thiên muốn bùng nổ. Nhưng ngay lúc đó thì đầu của hắn bị một cái vỏ kiếm nện trúng làm hắn nhăn mặt kêu cứu. Thì ra là Mai, nha đầu này đến rất đúng lúc, ném xong thản nhiên nhặt lại vỏ kiếm, lạnh nhạt nói một câu:
- Xin lỗi.
Vẻ mặt không có vẻ gì là biết lỗi của nàng ta làm Xạ Nhật muốn giơ móng vuốt. Không làm gì được đành cốc đầu Chu Chi Thiên một cái rõ đau rồi để lại một câu sau đó bỏ chạy:
- Ta là tam ca ngươi, nhóc con.
Khi đến bữa tối vẫn là nha đầu tinh nghịch đó tới gọi nàng, bọn họ đều ăn cơm cùng nhau không có thói quen ăn trong phòng. Tại đây Chu Chi Thiên gặp được những người còn lại của Bát Quái, đều là ca ca muội muội nàng. Kể theo thứ tự thì là: Âu Dương Dực Phàm người này võ công cao nhất trong số bọn họ đối xử với mình rất dịu dàng, Lương Ngôn hắn thật sự rất lạnh lùng, Xạ Nhật tính tình trẻ con, Chương Trinh điềm đạm, Chu Chi Thiên, Ỷ Vân thanh thoát hòa nhã, Vi Nhu tình tình hơi nóng nảy nhưng rất tốt, Cổ Dĩ Kỳ tính tình cởi mở và đặc biệt thông minh. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Chu Chi Thiên khi tiếp xúc với bọn họ.
Cách xa vài tháng mà xảy ra bao nhiêu biến cố, vấn đề trước mắt là lấy lại trí nhớ và võ công cho Chu Chi Thiên. Trên bàn ăn tất cả đều trò chuyện hài hòa, thỉnh thoảng lại có tiếng tranh cãi của Chu Chi Thiên với Xạ Nhật, đây chính là không khí gia đình!