Sau đêm hôm đó, Trần Tắc Minh không dám gặp lại Tiêu Định, hắn mơ hồ nhận ra được ý niệm thật sự của mình, cảm giác xúc động cổ quái kia làm hắn hoảng sợ cùng kinh ngạc, hắn không đối phó được.
Hắn nghĩ đã đến lúc mình nên tìm một nữ nhân.
Trần Tắc Minh lúc này sớm qua tuổi lập gia đình, lúc trước bởi vì tiền đồ cùng trả thù nên hắn không dám nghĩ tới tình yêu, không dám liên lụy người khác, mới trước sau không cưới.
Nhưng cha mẹ ở dưới hoàng tuyền, nếu biết Trần gia vô hậu, khó có thể nhắm mắt.
Thời điểm hắn nghĩ đến điều này, không biết vì sao cảm thấy tâm hoảng ý loạn một cách lạ thường.
Sau khi hắn đắc thế, bà mối tìm tới cửa từ sớm.
Cuối cùng Trần Tắc Minh lại từ chối mọi lời cầu hôn.
Bất ngờ nạp một thiếp thất.
Theo những người từng gặp, nàng kia xuất thân bố y, diện mạo bình thường, duy nhất một điểm tốt đại khái là tính cách dịu dàng.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, với quyền lực của hắn hiện nay, vương công quý tộc đều tranh nhau liên hôn, với tài năng của hắn, Có giai nhân nào mà không khuynh tâm, nhưng mà Trần Tắc Minh lại tựa hồ thanh tâm quả dục, không có ý định này.
Hắn vô thanh vô tức liền đem nàng kia đón vào phủ, thời gian trôi qua vật đổi sao dời, việc này mới dần dần lan truyền ra.
Mà này đúng lúc hắn triệt để xóa bỏ dị đảng, vì thế cũng có tin đồn nói hắn có tâm vs quyền thế dẫn tới vô tâm vs mĩ nhân.
Tiêu Cẩn biết được tin tức này, buồn bực vài ngày, lúc sau liền luôn muốn đi nhìn một cái nàng kia là cái dạng gì.
Trần Tắc Minh luôn từ chối, nói tiểu thiếp gia đình xuất thân nhà nghèo, chưa hiểu chuyện bên ngoài, càng không thể nói đến chiêm ngưỡng Long nhan.
Tiêu Cẩn đối với hắn trước nay có ba phần kinh sợ, thấy hắn kiên quyết chối từ, chỉ phải hậm hực bỏ cuộc.
Dù cho nạp thiếp, Trần Tắc Minh cũng rất ít về nhà, hắn tựa hồ luôn có bận bịu chính vụ, có đôi khi bớt thời giờ trở về một chuyến, người mới vừa vào phủ, Tiêu Cẩn lại phái người triệu kiến, cứ thế mãi, Trần Tắc Minh cũng hoàn toàn không cho rằng khổ.
Có đôi khi, bận rộn đến đêm khuya tĩnh lặng, Trần Tắc Minh vô tình nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn làm việc cùng đống tấu chương còn lại.
Bởi vì quá mức mệt nhọc, trong đầu trống rỗng, nhưng chỗ trống nhanh chóng được lấp đầy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến cư nhiên là năm đó Tiêu Định đúng là như thế xử lý triều chính nhiều năm.
Hắn đột nhiên cả kinh.
Thân ảnh hai người cư nhiên dưới tình huống này trùng hợp, hắn từ trước chưa bao giờ nghĩ đến.
Đồng thời, hắn càng ngày càng rối bời mà suy nghĩ linh tinh, khổ không nói nỗi.
Hắn nỗ lực nhớ lại những áp bức mà chính mình phải chịu lúc đó, hồi tưởng lúc trước Ấm Ấm là như thế nào chết thảm, hồi tưởng cha mẹ ở thâm sơn cùng cốc bệnh chết như thế nào.
Nhưng mà này đó cũng không thể hoàn toàn áp chế được sự khâm phục trong lòng hắn, thậm chí là những tâm tư khác.
Nam nhân phần lớn là sùng bái kẻ cường đại, hắn cũng không ngoại lệ.
Bản năng hắn cơ hồ ý thức được Tiêu Cẩn, với tư cách làm đế vương, so về tư chất thật không bằng đại huynh của hắn Tiêu Định.
Làm một người thần tử, một người mạnh mẽ, điều mà trong lòng hắn khao khát không phải là một vị chủ nhân cho phép chính mình muốn làm cái gì thì làm, một vị vua mềm yếu dễ lừa gạt.
Mọi người đều nói quân thần gặp gỡ vì nhân gian giai thoại, làm thần tử hiền năng chi sĩ cần có thực học này là điều cần phải có, mà vị quân chủ cũng cần có năng lực tương ứng mới có thể khống chế quần thần, mới có thể nói là chân chính làm việc trọng đại, nếu không sẽ không thể có được cái điều này.
Về phương diện này, Trần Tắc Minh mơ hồ mà hâm mộ Dương Như Khâm.
Từ lần đầu gặp mặt, Tiêu Định đã nhận ra tài năng của hắn, cũng cho hắn đủ tín nhiệm.
Mà Dương Như Khâm cũng có qua có lại mà hồi báo ơn tri ngộ, không màn sinh tử mà cứu giúp Tiêu Định.
Hình mẫu này mới là tình cảm quân thần tri giao mà Trần Tắc Minh trong lòng nhất nhất tán thành.
Nhưng hắn làm không được, ở dưới trướng của Tiêu Định, hắn không chiếm được tín nhiệm, ở bên cạnh Tiêu Cẩn , hắn chỉ có thể làm quyền thần.
Là từ khi nào, nỗi hận này bắt đầu biến chất, không còn thuần túy, hắn cầu mà không được, vì cái gì cứ như vậy biến hóa, chính hắn cũng không làm rõ được, hay là do đem hắn nhớ mong quá lâu, khắc đến quá sâu, thế cho nên lẫn lộn giữa yêu và hận.
Hắn tự chế giễu cùng khinh bỉ bản thân dễ dàng như vậy thuần phục, mặc khác hắn không cam lòng mà kiệt lực giãy giụa, ý đồ thoát khỏi một thứ gì đó đang ăn sâu bén rễ trong xương cốt của chính mình.
Hắn chống lại suy nghĩ của chính mình, vì vậy mà kiệt sức.
Ở giữa vũng bùn càng cố gắng giãy giụa, kết quả thông thường đều là hãm đến càng sâu.
Người một khi có khúc mắc, người có trí tuệ lớn cũng một hai không thể nhìn thấu.
Huống chi hắn đi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, một lòng là vì thù hận của chính mình, sớm đã đâm sâu vào lẽ thường.
Một người sớm đã có những ràng buộc chồng chéo làm sao có đủ lí trí để nhìn thấu được hồng trần.
Hắn cũng rõ ràng, mong muốn như vậy, loại mơ ước này so với trước đây càng thêm xa xôi không thể với tới, càng thêm si tâm vọng tưởng.
Hắn quá hiểu rõ người kia, sự lạnh nhạt cùng thờ ơ đó, hắn đã lĩnh hội nhiều năm, đồng thời hắn cũng không thể thuyết phục chính mình, những quá khứ đã được khắc sâu đó, đâu thể nào có thể một sớm xóa sạch được.
Đi đến bước này, giữa bọn họ chỉ còn duy nhất một con đường có thể bước xuống.
Như vậy, còn có cái gì để suy nghĩ đâu.
Sau khi thời tiết ấm áp, trấn biên Lư Giang Bình đưa tới cấp báo, tựa hồ Hung nô phương diện có dị động, chỉ sợ là muốn xâm phạm biên giới.
Tiêu Cẩn nghe tin, cực kì coi trọng.
Sau khi hắn đăng vị, Hung nô bởi vì Hữu Hiền vương Luật Duyên bệnh nặng quấn thân, vẫn luôn không có hành vi công kích, trong giây lát nghe nói đối phương thật bắt đầu tiến quân về phía Nam, trong lòng có chút kinh hoảng.
Trần Tắc Minh nói, "Luật Duyên năm trước nhân bệnh chưa từng xuất binh, kỳ thật đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, mà ta là chủ hắn là khách, tuy rằng là không mời mà đến, nhưng rõ ràng lại thiếu địa lợi, thực lực hòa nhau, Hắc Y Lữ cùng Hung nô tinh kỵ cũng là sàn sàn như nhau, một trận chiến này như thế nghĩ đến, quy mô tuy lớn, nhưng chưa chắc có bao nhiêu khó đánh."
Tiêu Cẩn biết hắn cùng Luật Duyên nhiều năm giao chiến, có thể nói lời này tất là trong lòng nắm chắc, lúc này mới an tâm.
Mấy ngày sau, lại truyền đến tin tức, lần này lãnh binh lại là Luật Duyên trưởng tử Ô Tử Lặc, suất quân hai mươi vạn, tuy rằng so với năm đó vây khốn Tiêu Định có không bằng, nhưng cũng là mênh mông cuồn cuộn.
Mà Luật Duyên chỉ là tùy quân tọa trấn, tựa hồ cũng là vì thân thể chưa khỏi hẳn, không thể không như thế.
Trần Tắc Minh đứng ra thỉnh cầu, "Nguyện vì bệ hạ ra trận."
Vốn dĩ Tiêu Cẩn không muốn Trần Tắc Minh rời xa mình, nhưng vì bảo toàn, hắn hạ lệnh xuất binh vạn, để dành chiến thắng, mà một trận đánh lớn như vậy, Trần Tắc Minh không đứng ra, không ai dưới quyền hắn có thể đứng ra đảm nhận trọng trách này, Chỉ phải đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Trần Tắc Minh lần nữa chối từ, công bố trận chiến này không dùng được rất nhiều người, nhưng mà Tiêu Cẩn kiên quyết với ý kiến của mình, công bố nhất định phải bảo hộ Ngụy Vương an toàn, việc xuất thêm nhiều binh mã cũng không thành vấn đề.
Trần Tắc Minh trong lòng không khỏi cảm động, cuối cùng vẫn như cũ yêu cầu chỉ lãnh hai mươi vạn binh mã.
Tiêu Cẩn ngẫm lại năm đó Trần Tắc Minh nổi danh, chỉ phải từ bỏ, viết thánh chỉ.
Trước khi xuất binh, Trần Tắc Minh rốt cuộc lại đến chổ Tiêu Định, nhìn xung quanh một chút, lại cùng Độc Cô Hàng dặn dò một phen.
Tiêu Định đang ngồi ở trong viện phơi nắng, nhìn hắn ở cửa cung trước cùng Độc Cô Hàng châu đầu ghé tai, vẻ mặt có chút không đồng tình, lại hàm chút ý cười kỳ quái.
Trần Tắc Minh xa xa liếc hắn một cái, liền mau chóng đem ánh mắt dời đi chổ khác.
Tiêu Định ngửa đầu nhắm mắt, làm như muốn ngủ rồi, nhưng cách một lát, lại mở mắt ra quay đầu nhìn hắn.
Trần Tắc Minh do dự một lúc lâu, rốt cuộc đi đến trước mặt đối phương.
Ánh mặt trời chiếu qua ngọn tóc đi xuống chiếu vào khuôn mặt hắn, hắn nhiều năm chinh chiến, lúc này so với lúc còn trẻ, khuôn mặt đoan chính tuấn lãng càng thêm nhiều phần đẹp đẽ hơn.
Tiêu Định dựa vào lưng ghế, từ bên dưới ngước lên nhìn hắn
Trần Tắc Minh đứng một lát, bị y nhìn không chớp mắt đến có chút đổ mồ hôi.
Hắn tự xét lại cũng chưa lộ chút manh mối nào, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy rốt cuộc khó chịu, chỉ phải ngẩng đầu giả vờ nhìn quét một vòng, lập tức xoay người rời đi.
Lại nghe Tiêu Định ở sau người nói: "Đừng quên phái người nhìn chằm chằm họ Đỗ."
Trần Tắc Minh quay đầu, thấy Tiêu Định sớm nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ thoải mái, tựa hồ cái gì cũng chưa từng nói qua.
Giọng điệu đó thật đúng là nửa điểm tự giác hạ thấp bản thân cũng không có.
Trần Tắc Minh khẽ nhíu mày, cũng không tiếp lời, bước nhanh rời đi.
Sau đó, rốt cuộc vẫn là theo lời Tiêu Định nói, an bài nhân thủ, âm thầm chú ý lời nói cùng việc làm của Đỗ Tiến Đạm..