Đến ngày xuất chinh, thời điểm binh lính chuẩn bị, Tiêu Cẩn cùng chúng thần đuổi đến ngoài thành, đích thân tiễn Trần Tắc Minh.
Tiêu Cẩn tiến rượu, chúc đại quân thế như chẻ tre kỳ khai đắc thắng.
Trần Tắc Minh giáp trụ trong người, không thể quỳ hành lễ, chắp tay thi lễ cảm tạ, tiếp chén rượu kia uống một hơi cạn sạch.
Thấy vạn tuế đích thân đến tiễn đưa, chúng binh tướng sĩ dũng khí đại chấn, tiếng quát rung trời.
Tiêu Cẩn miễn cưỡng nói: "Ngụy Vương nhất định phải bảo trọng!"
Trần Tắc Minh đáp, "Nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."
Lúc xoay người rời đi, Tiêu Cẩn đột nhiên kéo lấy góc chiến bào nói: "Trẫm đêm qua xem qua một bài thơ, đúng là tiếng lòng của trẫm giờ phút này, vì thế trằn trọc nửa đêm cũng không thể ngủ, chỉ mong Ngụy Vương lần này đánh bại Hung nô, đợi......!tiên sinh chiến thắng trở về, trẫm cùng tiên sinh giải chiến bào." Nói xong người đổ đầy mồ hôi, trong lòng nổ lớn.
Trần Tắc Minh trong lòng ngẩn ra, trên mặt lại thần sắc không thay đổi: "......!Đa tạ lời khen của bệ hạ, thần chỉ cảm sợ hãi."
Tiêu Cẩn nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười, lúc này mới thả tay, nhìn Trần Tắc Minh đi đến đội ngũ.
Lại nhìn tấm lưng kia cao lớn đĩnh bạt, hành tẩu mang phong, so ngày thường ở trong triều càng thêm hiên ngang cùng khí phách.
Tiêu Cẩn ngưng mắt nhìn chăm chú, biểu tình rối ren bất giác mang theo một mạt ửng đỏ.
Trần Tắc Minh xoay người lên ngựa, quay đầu lại nhìn về hướng kinh thành, không biết nhìn thấy gì, hắn dừng lại một lát.
Lát sau quay đầu lại, trầm giọng nói: "Xuất phát!"
Tiêu Định luôn là thức dậy rất sớm, đây là thói quen trước đây vì hắn chấp chính nhiều năm lưu lại.
Thời gian hữu hạn, không thế sử dụng nó một cách vô ích.
Cho dù hắn bị cấm túc ở đây đã hơn một năm nay, lại chưa từng nghĩ tới muốn từ bỏ đi thói quen trước đây.
Nhưng thức dậy sớm, một ngày liền trôi qua thật lâu, mà ngoại trừ việc đọc mấy cuốn kinh Phật rách nát kia, kỳ thật hắn không còn việc nào để làm.
Vì thế hắn say mê ngồi thiền, người bên ngoài nghĩ hắn xem ra đã bắt đầu giác ngộ thiền ý, nhưng đối với hắn lại là quá trình hắn xem xét và lên kế hoạch của mình.
Những ngày chán đến chết ấy, hắn nghĩ tới rất nhiều sự tình.
Bao gồm năm đó Dương Lương, lúc ban đầu Trần Tắc Minh, lúc trước Thái Hậu, sau lại Trần phi, đến cuối cùng chính biến, chính mình thất thế, hắn cố gắng nhìn những điều này từ mọi góc độ.
Suy nghĩ kĩ càng mọi thứ có thể khiến người ta đạt được một số điều gì đó.
Trần Tắc Minh đã lên đường rồi, trước mắt bên cạnh Tiêu Cẩn chỉ còn Đỗ Tiến Đạm, giờ phút này lão già này quyền hành có thể nói một tay che trời, tất nhiên đôi mắt gai góc kia sẽ không bỏ qua cho hắn, Dương Như Khâm nếu còn ở kinh thành, sẽ vào lúc này tiến hành lần thứ hai cứu viện sao?
Ngay khi hắn vừa nghĩ như vậy, Dương Như Khâm lại đột nhiên xuất hiện.
Khi hắn quay đầu lại, thấy Dương Như Khâm một thân áo đen đang giả dạng một binh sĩ đứng ở cửa phòng.
Một cổ cảm giác ngạc nhiên hiện ra, hắn nghiền ngẫm liếc nhìn thiếu niên đứng cạnh bên Dương Như Khâm.
Độc Cô Hàng lập tức nhận ra, trên mặt hiện ra biểu tình không được tự nhiền, nhíu mày do dự một lát, lui đi ra ngoài.
Tiêu Định đánh giá Dương Như Khâm một phen, "Nhiều năm không gặp, ái khanh vẫn là như thế xuất quỷ nhập thần."
Dương Như Khâm hơi hơi mỉm cười, quỳ xuống lạy.
"Bệ hạ không thể bỏ trốn vào lúc này."
Nghe được lời như vậy, Tiêu Định cũng không quá ngạc nhiên, hắn muốn nghe lí do của Dương Như Khâm có hay không cùng hắn giống nhau.
Dương Như Khâm nói: "Thoạt nhìn, có vẻ như thời điểm này là thời cơ tốt nhất để trốn thoát, nhưng mà cẩn thận phân tích một chút, liền sẽ biết kỳ thật hoàn toàn tương phản."
Tiêu Định ân một tiếng, không tỏ ý kiến.
Dương Như Khâm tiếp tục nói: "Thứ nhất là Đỗ Tiến Đạm cũng hiểu rõ, đây là một cơ hội, hắn chắc chắn đứng canh bên hố chờ chúng ta nhảy vào chịu chết, một khi gió thổi cỏ lay, chính có thể mượn lí do này nhổ cỏ tận gốc, ta thậm chí không tìm được cơ hội bào chữa.
Thứ hai, lúc trước Trần Tắc Minh làm việc lớn, đã gọt bỏ của bệ hạ quá nhiều thực lực, giờ phút này những đại thần trung thành với bệ hạ đều đã bị biếm ra kinh, tám chín phần mười.
Hiện giờ nếu cứu được bệ hạ ra cung, cũng khó thoát khỏi sự truy đuổi.
Huống chi chúng ta trước mắt nhân lực có thể điều động hữu hạn, có thể thuận lợi đem bệ hạ cứu ra lãnh cung hay không......!Thần cũng không dám nói trước."
Tiêu Định lạnh lùng cười cười, nhớ lại lời nói của Trần Tắc Minh lúc bóp cổ mình, nhịn không được nói: "Hắn quả thật là nói chuyện giữ lời."
Dương Như Khâm nhìn hắn một cái, không rõ nguyên do, thấy Tiêu Định cũng không có ý giải thích, hắn cũng không thể hỏi nhiều, chỉ tiếp tục nói: "Nói tóm lại, nếu là trốn đi, minh thương hay ám tiễn đều sẽ chỉa thẳng vào chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ bị trói thành đống cỏ khô.
Ngược lại nếu ta án binh bất động, cho dù bị mũi tên của Đỗ Tiến Đạm bắn lén, Độc Cô Hàng nơi đó phụng mệnh, cũng có thể ngăn cản, kỳ thật cơ hội sống là lớn hơn."
Tiêu Định gật đầu, "Suy nghĩ của ngươi cùng ta giống nhau."
Dương Như Khâm chắp tay thỉnh nói: "Thần thỉnh bệ hạ nhẫn nhục chịu đựng, chờ qua một thời gian, Đỗ Trần hai người tất nhiên nội loạn.
Đến lúc đó bệ hạ xuất hiện mới thật là đúng lúc."
Tiêu Định nói: "Nói như thế nào?"
Dương Như Khâm mỉm cười, "Hiện giờ Trần Tắc Minh rất được hoàng đế yêu thích, Đỗ Tiến Đạm đã bị lấn át rất nhiều, Đỗ Tiến Đạm kia là là lão cáo già, đều là nội loạn chi thần, như thế nào có thể cam tâm cúi người, nói tóm lại, chiến lợi phẩm phân chia không đều tất nhiên phản bội."
Tiêu Định cười nói, "Đó là minh đường của ta, ngươi như thế nào có thể dùng từ ăn trộm." (Chổ này mình dịch cho xuôi, đều là từ " 赃 "nghĩa là tang vật, vật ăn trộm, ở trên mình dùng từ chiến lợi phẩm.)
Dương Như Khâm nói: "Thần nói lỡ."
Tiêu Định ngẫm lại lại nói: "Kia Trần Dư là người nào?"
Dương Như Khâm đáp: "Một trong những ảnh vệ được bệ hạ thiết lập nhiều năm trước.
Tiêu Định thở dài: "Ta cứ nghĩ là, ban đầu ngươi đề xuất thành lập đội ảnh vệ này, ta nghĩ đây còn đang lúc thái bình thịnh thế, cũng chưa từng tốn nhiều công phu, nào biết đâu rằng hiện giờ đáng tin cậy nhất trái lại là nhóm người kia."
Dương Như Khâm nói: "Hiện giờ ở trong triều có thẩm quyền, vẫn còn một số, chỉ là nhân số hữu hạn, nếu làm đại sự chỉ e không thể."
Tiêu Định nói: "Người bên cạnh Đỗ Tiến Đạm đâu?"
Dương Như Khâm trịnh trọng đáp: "Có một người."
Tiêu Định gật đầu, đột nhiên cười rộ lên, "Này Độc Cô tiểu tướng cùng ngươi có quan hệ gì?"
Dương Như Khâm giật mình: "......!Bằng hữu."
Tiêu Định chỉ cười một cái, rõ ràng không tin, lại cũng không hỏi nhiều, hai người vội vàng từ biệt.
Độc Cô Hàng đứng ở cửa cung trước, thấy hắn ra tới, đi tới đón.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, một trước một sau hướng ngoài cung đi.
Đợi tới nơi yên tĩnh không người, Độc Cô Hàng đột nhiên ngừng lại, Dương Như Khâm đầy bụng tâm sự, chưa từng lưu tâm, đi tới suýt nữa đụng phải.
Độc Cô Hàng cúi đầu, ngay sau đó xoay người lại đây, nhìn thẳng Dương Như Khâm, "Ngươi còn muốn làm cái gì?"
Dương Như Khâm giật mình, vội vàng nói: "Ta cùng phế đế có ơn tri ngộ, chỉ muốn gặp mặt một chút, biểu lộ tâm ý mà thôi, hơn nữa......!Dù cho có tâm cũng là vô lực a.
Ngươi cũng biết, Ngụy Vương này đã thanh trừ sạch sẽ vây cánh của y.....!Ngươi nói vào tình thế này, ta chỉ là một văn sĩ có thể làm cái gì a."
Độc Cô Hàng nghe nhưng không nói lời nào, trên mặt lạnh lùng im lặng một lát, rầu rĩ nói: "Tóm lại từ nay về sau, ngươi miễn bàn đến những yêu cầu vô lí như vậy với ta! Tuy rằng ngươi quả nhiên chỉ nhìn một cái, nhưng ta rất cảm thấy thẹn với đại nhân."
Dương Như Khâm biết hắn là một thiếu niên thẳng thắng, an ủi nói: "Bất quá là chỉ nhìn một cái, cũng không ai biết, cũng không có làm cái gì, ngươi hà tất suy nghĩ quá nhiều."
Độc Cô Hàng lộ ra thần sắc có chút tâm phiền ý loạn, hơi hơi thở dài, đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, "Ngươi thề không còn gặp lại, nếu không ngươi một khi mở miệng, ta liền giết ngươi."
Dương Như Khâm cười một cái, "Hảo, ta nếu lại bức ngươi dẫn ta vào cung, thì ta sẽ chết dưới kiếm của ngươi, không được toàn thây."
Độc Cô Hàng lúc này mới lộ ra một chút ý cười, sau đó liền biến mất.
Hắn trước nay thiếu cười, chỉ những khi ở cùng cùng Dương Như Khâm, mới lộ ra chút, chính hắn cũng nói không rõ vì cái gì.
Dương Như Khâm bước hai bước, "Độc Cô ngươi từng nghe qua câu thơ này chưa?"
Độc Cô Hàng liếc hắn một cái, nói thẳng: "Ta ít học."
Dương Như Khâm chậm rãi ngâm nói: "......!Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường."
Buổi sáng hãy còn là một anh nông dân quèn, buổi chiều đã trở thành quan trong triều đình nhà vua.
Độc Cô Hàng không nói lời nào, bước chân dừng lại.
Dương Như Khâm cười nói: "Với ta thật là tràn đầy cảm xúc a......" Nói bước đi về phía trước, đi một lát, mới cảm thấy đối phương dừng lại ở phía sau, không khỏi quay đầu lại.
Độc Cô Hàng nghe xong lời này, trong lòng mơ hồ bất an, hắn tuy chỉ là một kẻ quần thủng áo thô, nhưng câu thơ này đơn giản, vẫn còn nghe hiểu được, nhưng ý tứ phía sau Dương Như Khâm, hắn lại có chút không chắc chắn.
Đang miên man suy nghĩ, thấy đối phương thân hình mảnh mai vẫy tay gọi mình, dáng vẻ nho nhã, cùng quần áo binh sĩ giả dạng có chút không hợp, đột nhiên nghĩ đến, đối phương chỉ là một văn nhân yếu đuối, cùng mình thủ hạ ba chiêu cũng qua không được, có thể làm hư chuyện gì đâu.
Nghĩ theo chiều hướng này, vội vàng bước nhanh đuổi theo..