Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

chương 43: đạo hạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dáng dấp Long Thiên Tài thật sự quá thảm, thái hậu liếc nhìn đã không nhịn được rơi nước mắt, cho hắn trở về nghỉ ngơi, còn nói muốn gọi thái y đến xem thế nào.

Long Thiên Tài mệt mỏi cả đêm, cũng muốn quay về, nhưng nghĩ lại hắn đường đường là tiểu vương gia Thánh Hoa, nhiều người nhìn vào như vậy, làm sao có thể vắng mặt trong lễ mừng thọ của mẫu hậu mình được, liền vội vàng nói mình không sao hết.

Cô tướng quân cũng hiểu được là hắn quá thảm, nhàn nhạt thấp giọng nói: “Vương gia, thực ra thời gian này hàng năm ngươi đều trốn đi không lộ mặt, hay là ngươi cứ quay về tẩm cung đi.”

Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc: “Nhưng lão nương nói là ta vẫn luôn ở bên cạnh bà mà.”

“Điều đó cũng đúng,” Đối với xưng hô của hắn với thái hậu, Cô tướng quân cũng không tỏ thái độ gì, mà là đạm nhiên nói: “Hàng năm thái hậu chỉ đến yến hội ngồi một chút là mệt mỏi, rời đi rất sớm, có lẽ là để trở về tìm ngươi.”

Long Thiên Tài à một tiếng, bỗng nhiên lại nói: “Tối hôm qua ngươi nói danh tiếng ta nổi như cồn các loại… A?”

Cô tướng quân vội vàng nói: “Trước tiên ngươi ngủ một giấc đi, bao giờ đến yến hội thì đi.”

“Đừng đánh trống lảng,” Long Thiên Tài quay đầu, “Ngày hôm qua ngươi còn nói nhiều người nhìn vào như vậy, thọ lễ để ở đây, ta có đưa hay không thì người bên ngoài cũng không thể nào biết được, chỉ có duy nhất mẫu hậu biết, ta hoàn toàn không cần luyện nghiêm chỉnh đến mức suýt nữa thì mệt chết, nhưng thực ra chỉ cần luyện đến một mức nhất định là có thể ngủ rồi, đúng không?”

Cô tướng quân mặt than.

“Tốt,” Long Thiên Tài âm trầm nhìn y, “Từ giờ trở đi ngươi có thể câm miệng, tạm thời ta không muốn nghe thấy giọng ngươi.”

“…”

Yến hội được tổ chức ở tiền điện, còn trong tẩm cung thái hậu thì không có nhiều người, chỉ có hoàng thân mới có thể tới đây, chúc tụng một chút lại nhanh chóng đi tới tiền điện, chỉ có tiểu vương gia mới ở lại. Cô tướng quân phải trông chừng hắn, nên đương nhiên cũng lưu lại.

Thái hậu nhìn đứa con nhỏ của mình, càng nhìn càng thấy đau lòng. Long Tuấn Thiên vừa bước vào cửa đã thấy bà ôm Hạo Hạo lau nước mắt, im lặng quan sát một chút, cũng kinh ngạc, nhanh chóng đi tới nắm cằm vương gia lên: “Hạo Hạo bị làm sao thế này?”

Thái hậu cầm cuộn tranh ở bên cạnh tới, vừa lau nước mắt vừa kể lại.

Long Tuấn Thiên kinh ngạc giây lát, rồi mới ôm đệ đệ của mình vào lòng vỗ về: “Hạo Hạo đúng là hiếu thuận, ngoan, nghe lời mẫu hậu, về ngủ thêm một chút đi.”

Long Thiên Tài do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Long Tuấn Thiên lôi hắn đến trước mặt Cô tướng quân, để y đưa đệ đệ của mình về tẩm cung.

Long Thiên Tài không đi ngay, mà không chớp mắt nhìn hắn, bởi vì ngáp ngủ mà trong mắt ngập nước, lại thêm tơ máu giăng đầy, giống y như con thỏ.

Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm sờ đầu hắn: “Hạo Hạo còn việc gì sao?”

Long Thiên Tài gật đầu, xoắn xuýt một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh đã ăn được chưa?”

Nụ cười của Long Tuấn Thiên càng sâu thêm: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Long Thiên Tài dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: “Hoàng huynh, huynh lợi hại quá!” Dừng một chút nói tiếp, “Huynh kéo đệ xuống nước cùng rồi hả?”

“Ừm, có điều bây giờ y không thể rời giường,” Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm, “Yên tâm đi, có ta ở đây đệ sẽ không sao hết.”

Long Thiên Tài đặc biệt yên tâm gật đầu: “Điểm ấy huynh không cần để ý, vạn nhất gặp chuyện không may thì đệ sẽ khai huynh ra, vậy là an toàn rồi. Sau đó hắn sẽ tìm thẳng tới huynh, huynh ứng phó được thì ứng phó, không ứng phó được thì trói rồi giam lại, thật tốt.”

Long Tuấn Thiên tán thưởng một tiếng: “Hạo Hạo càng ngày càng thông minh.”

“Tất nhiên rồi, đệ là đệ đệ của huynh mà.”

“…” Cô tướng quân đột nhiên cảm thấy, so với việc ở cùng Vân Nhàn, tiểu vương gia ở cùng với hoàng thượng càng có vẻ nguy hiểm thêm.

Long Thiên Tài thương thảo chuyện làm sao giải quyết tên yêu quái nào đó với hoàng huynh mình một lúc, rồi mới trở lại tẩm cung nằm vật xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ. Cô tướng quân đắp lại chăn cho hắn, xoay người đi tới bàn dài, cầm lấy cây bút chưa chấm mực, yên lặng viết xuống dòng chữ: cưới vợ luận (bàn về việc cưới vợ).

Y nhìn chằm chằm giấy trắng trước mắt, chậm rãi lâm vào trầm tư, muốn tìm ra phương sách vẹn toàn để thuận lợi lừa được tiểu vương gia vào lòng bàn tay, vững vàng buộc bên người, rời xa đám yêu quái kia.

Y vẫn luôn cảm thấy nếu không có ai ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, thì tiểu vương gia của y sẽ mãi không nghĩ thông được.

Thân thể của Long Thiên Tài không tốt, không thể chịu nổi việc thức trắng đêm, nên hắn nằm xuống là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cho đến tận yến hội cũng không tỉnh lại. Cô tướng quân ngồi bên giường trầm ngâm giây lát, thầm nghĩ tiểu vương gia coi trọng mặt mũi, nếu mình không gọi hắn dậy thì sẽ lỡ mất yến hội ,sau đó có lẽ sẽ liều mạng với mình, đành thấp giọng nói: “Vương gia, vương gia?”

Hai mắt Long Thiên Tài nhắm chặt, không có phản ứng gì.

Cô tướng quân nhẹ nhàng lay hắn: “Vương gia, yến hội sắp bắt đầu rồi.”

Long Thiên Tài lầm bầm, vẻ mặt mê man ngồi dậy, dại ra một lúc cũng không nhìn rõ người trước mặt, đành phải chậm rãi dịch lại, nháy mắt mấy cái, rồi bật ngửa ra sau: “Mẹ nó, ác mộng sao!”

“…”

Long Thiên Tài lăn lộn trên giường: “Ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi, tất cả là do ngươi làm hại, đầu lão tử bây giờ đau đến muốn nổ ra rồi.”

Cô tướng quân trầm mặc giây lát, cúi xuống xoa trán cho hắn, sức lực vừa phải, làm tiểu vương gia thích ý hừ hừ thành tiếng, nhắm mắt hưởng thụ một trận, thấp giọng hỏi: “Gọi ta dậy làm gì?”

“Yến hội sắp bắt đầu rồi, ngươi còn muốn đi không?”

Long Thiên Tài nhất thời than thở: “Đi.”

“Thật ra cũng không cần thiết đâu…”

“Không được,” Long Thiên Tài ngắt lời, “Thánh Hoa có rất nhiều người nhìn vào… Ai, đây là nỗi khổ của người nổi tiếng mà, ai bảo ta được hoan nghênh như vậy, thật là…”

“…”

Long Thiên Tài chậm rãi đứng lên, quần áo của hắn hơi hỗn loạn, trong mắt còn có chút mông lung, Cô tướng quân lẳng lặng nhìn một lúc, thầm nghĩ trước khi thành hôn thì phải thân cận nhiều một chút. Y chợt nhớ tới thứ hôm qua đạt được quả thật rất tốt, liền chăm chú đề nghị: “Vương gia, giờ ngươi không biết chữ, hay là để ta từ từ dạy ngươi?”

Long Thiên Tài nhấc gối đầu lên ném qua.

Cô tướng quân dễ dàng bắt được, không chút nể mặt.

Long Thiên Tài hít vào một hơi, đỡ trán: “Ngoan, khi nào chúng ta xuất cung đi chùa, ta sẽ xin cho ngươi một bùa cầu bình an.”

Đầu tiên Cô tướng quân ngẩn ra, sau đó cực kỳ vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt, lại lộ ra chút cẩn thận dè dặt: “Vì sao?”

“Ta cảm thấy ngươi bị trúng tà rồi, bị thứ không sạch sẽ bám lên người, nên giờ mới đầy một bụng xấu như thế này,” Long Thiên Tài nghiêm túc nói, “Cho ngươi đeo bùa cầu bình an, để trừ tà.”

“…”

Long Tuấn Thiên không ở trong tẩm cung thái hậu đãi tiệc, mà uống một ly trà với bà thì đã rời đi. Hắn chậm rãi đi theo đường nhỏ trong ngự hoa viên, ngẩng đầu nhìn tiểu đình trên hồ, cười đi vào: “Nhị hoàng tử thật hăng hái.”

Triển Lăng Yến cười đứng dậy, còn không quên đỡ người bên cạnh. Đêm qua Vân Nhàn bị y lăn qua lăn lại đến thảm, lúc này đang rúc vào lòng y ngủ bù. Vân Nhàn mơ hồ cảm thấy người bên cạnh hơi dời đi, không khỏi ngẩng đầu, đang muốn đứng dậy lại bị hoàng thượng ngăn lại: “Không cần đa lễ, ngồi đi.”

Cậu cũng không khách khí nữa, nhìn Triển Lăng Yến rồi ngồi xuống theo, hơi suy nghĩ một chút, không dựa vào như lúc nãy.

Triển Lăng Yến lại không tị hiềm có người ngoài ở đây, đưa tay ôm lấy, kéo vợ mình vào trong lòng cho cậu ngủ tiếp. Y ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mỉm cười: “Bản vương nghe nói đêm qua Hướng Hoằng Huy không quay về nhà khách.”

Long Tuấn Thiên ừ một tiếng, cười nói, “Đêm qua y ngủ trong tẩm cung của trẫm.”

Vân Nhàn chưa ngủ sâu, nghe đến đó lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, cực kỳ không thể tin nổi. Cậu vô thức nhìn về phía Triển Lăng Yến, người phía sau vô cùng thân thiết sờ sờ đầu cậu, nhìn người nọ, hơi nhếch mày: “Làm rồi?”

Long Tuấn Thiên cười tủm tỉm, chỉ nói: “Y còn đang ngủ.”

Vân Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng lại như phát điên rồi, thì ra người này mới là Boss chân chính sao?!

Triển Lăng Yến sớm đã biết quốc quân Thánh Hoa vốn không phải người đơn giản, không hề thể hiện chút bất ngờ nào. Y cầm hộp đựng thức ăn nhỏ trên bàn đẩy lại: “Ngươi làm như thế,” y dừng một chút, “Ngươi ra tay sớm như vậy là vì muốn y ở lại?”

Long Tuấn Thiên cười tiếp nhận: “Không thì sao?”

Khóe miệng Triển Lăng Yến hơi nhếch lên thành một nụ cười: “Chưa chắc y đã đồng ý ở lại.”

Long Tuấn Thiên chỉ cười không đáp, theo như vẻ mặt người nọ vào buổi sáng, nếu y mà đồng ý thì đúng là mơ giữa ban ngày rồi. Hắn hàn huyên với hai người thêm một lúc thì đứng dậy, đi về phía tiền điện.

“Trời ạ…” Vân Nhàn nhìn bóng lưng hắn mà líu lưỡi, “Thế nào mà hắn lại coi trọng Hướng Hoằng Huy vậy? Chả lẽ tên yêu quái đó lại dễ dàng bị người khác bắt vào tay như thế?”

“Ừ, có điều người có thể thành công kéo được Hướng Hoằng Huy lên giường thì tất nhiên cũng không phải là loại đơn giản,” Triển Lăng Yến cười kéo tay cậu, “Đi thôi.”

Y kéo vợ mình đi tới tiền điện, cảm nhận đường nhìn dọc theo con đường đi tới, không khỏi mỉm cười: “Bỗng nhiên ta cảm thấy nếu thả ngươi tự do thì cũng tốt.”

Vân Nhàn không hiểu gì hết nhìn y.

“Ngươi xem Tiểu Nhàn Nhi, nhiều người nhìn ngươi như vậy, nhiều người muốn ngươi như vậy, nhưng cuối cùng thì ngươi cũng chỉ có thể là người của ta,” Triển Lăng Yến nắm lấy cằm cậu, ở trước mặt bao người mà đặt lên một nụ hôn nồng nhiệt, trong đôi mắt tràn ngập một mảnh đen kịt, “Đồng thời cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta.”

Vân Nhàn khẽ run lên, mỗi lần bị đôi mắt này chằm chằm nhìn thẳng đều cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì trái tim đều vô thức đập nhanh hơn.

Tâm tình của Triển Lăng Yến rất tốt, kéo cậu đi tiếp: “Dùng lời của ngươi thì cái này gọi là gì?”

“… Cảm giác thành tựu?”

“Ừ, có thể coi là cảm giác thành tựu.”

“…”

Trong khi hai người nói chuyện thì đã đi tới tiền điện, Vân Nhàn giương mắt liền trông thấy Long Thiên Tài ngơ ngác ngồi trên ghế, vẻ mặt mê man, liền mỉm cười, đi tới bên hắn ngồi xuống: “Ca, đêm qua ngươi cũng bị đè à?”

“Không, ta chỉ luyện chữ thôi,” Long Thiên Tài kể lại một lần, cuối cùng phẫn hận nắm tay, “Tên hỗn đản kia bắt đầu biết lừa người rồi! Vậy mà y lại biết lừa người rồi! Không biết là đã học của ai!”

“… Ca,” Vân Nhàn nhìn hắn, “Theo như những gì ngươi nói với ta từ trước thì hình như y không cần phải học đâu, còn biết khi quân cơ mà.”

“…” Long Thiên Tài nói, “Cũng đúng.”

Vân Nhàn liền cầm chén trà trên bàn đưa tới: “Nào, uống một ngụm trà, cho ngọt giọng.”

Long Thiên Tài yên lặng tiếp nhận uống một ngụm, tiếp tục nổi giận: “Chính là y học xấu, trên người lão tử có bao nhiêu ưu điểm như thế mà y không biết học sao? Cho dù học một phần mười thôi cũng được!”

“…”

Long Thiên Tài thở hồng hộc, một ngụm đã uống hết cả chén trà.

Vân Nhàn thấy sắc mặt hắn vẫn tiều tụy như cũ, không khỏi lắc đầu: “Ca, lúc rảnh rỗi cần phải rèn luyện nhiều vào, sao thân thể ngươi lại hư nhược như vậy chứ.”

“Đây là trong cái hại có cái lợi, tựa như ngươi trở thành tù nhân, ta trở thành vương gia, nhưng ngươi là thích khách, sức khỏe rất tốt, còn ta thì không may mắn được như vậy,” Long Thiên Tài yếu ớt thở dài, quay đầu chăm chú nhìn y, “Kỳ thực trước đây ta không như thế này, ta đã nói với ngươi rồi, không phải ta gở mồm, nhưng theo ta trước đây thân thể này đã phải chịu thương tổn, khiến cho sau này không chịu nổi một chút kích thích nào.”

Vân Nhàn nhất thời hoài nghi: “Thật sao?”

“Tất nhiên,” Long Thiên Tài ngửa đầu, dừng một chút thì suy sụp chùng vai, “Thực ra cũng không có gì, ta cảm thấy nếu có dùng thân thể trước đây của ta xuyên qua thì cũng phải chịu cái mệnh bị áp thôi.”

“…”

“Mà này, vừa rồi ngươi hỏi ta hình như có dùng từ ‘cũng’ đúng không?” Long Thiên Tài híp mắt quan sát cậu, tấm tắc nói, “Tiểu Vân Nhàn à, ngày qua ngày trong tính phúc nha.”

“…”

Yến hội còn chưa bắt đầu, Hướng Hoằng Tiếc cũng ở chỗ này. Nàng nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng đại ca nhà mình đâu, nháy mắt mấy cái, cuối cùng tay nhỏ cầm khăn, cười dài đi tới tẩm cung của quốc quân.

Hướng Hoằng Huy đã tỉnh từ lâu, cả người không có chút sức lực nào, đang tựa vào đầu giường uống miếng trà, cung nhân trong phòng khoanh tay đứng, tất cung tất kính, bị khí thế trên người y làm cho không dám thở mạnh, mà cũng không dám rời khỏi.

Trong lòng y cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ phỏng chừng là quốc quân Thánh Hoa cho mấy người này ở lại để y làm chỗ trút giận. Y nhìn roi trên đầu giường một chút, biết rằng nếu mình có đánh chết tất cả những người đang ở trong phòng này thì người nọ cũng sẽ không nói gì, nhưng y lại không ra tay, tiếp tục chậm rãi uống trà của mình.

Khi Hướng Hoằng Tiếc bước vào thì trong phòng đang ở trong tình trạng này. Nàng cười dài tiến vào, đại ca nhà mình khoác một chiếc áo ngoài, tầng da lộ ra bên ngoài cổ áo đều là vết tích bị chà đạp, roi mà y quen dùng thì để một bên, thỉnh thoảng liếc mắt, nhưng lại không sờ tới. Có điều tà khí trên người lại nặng hơn bình thường rất nhiều, khiến người ta run sợ.

Nàng rất hiểu đại ca nhà mình, tình trạng này xuất hiện cho thấy tâm tình y đang cực kỳ không tốt, lúc nào cũng có thể bạo phát, nhưng đồng thời nàng cũng biết sự lãnh tĩnh của đại ca mình, hoàn toàn không lo lắng y sẽ gây chuyện trong hoàng cung Thánh Hoa.

Nàng sai người mang ghế bàn đến trước giường, chống má cười dài nhìn y, ánh mắt chẳng khác gì khi phát hiện ra đôi nam nam hay nữ nữ nào trong hành cung của mình sau một đêm xuân sắc.

Hướng Hoằng Huy lại nhấp một ngụm trà, khẽ liếc mắt nhìn muội muội nhà mình: “Muốn nói gì thì nói đi.”

Đáy mắt Hướng Hoằng Tiếc tràn đầy ý cười, yếu ớt nói: “Tàn hoa bại liễu mà…”

Hướng Hoằng Huy bất vi sở động, uống xong ngụm trà cuối cùng, đưa tay qua.

Hướng Hoằng Tiếc bắt mạch cho y, móc ra từ trong người hai cái lọ: “Đây, một chai dùng để uống, uống xong có thể khôi phục thể lực của ca được hơn phân nửa, còn chai này,” nàng cười đầy bất hảo, “Đây là thuốc mỡ, dùng để chữa ngoại thương, bôi lên có hiệu quả rất tốt.”

Tay Hướng Hoằng Huy dừng lại, đạm nhiên tiếp nhận.

Hướng Hoằng Tiếc tỉ mỉ nhìn y, không thấy đại ca nhà mình biến sắc, thầm nghĩ đạo hạnh người này quá sâu rồi. Nàng cười hỏi: “Đêm nay ca có quay về không?”

“Muội thấy thế nào?”

“Ta biết rồi.” Nàng nói xong thì đứng dậy đi.

Hướng Hoằng Huy nhìn bóng lưng nàng, trầm ngâm một chút. “Chờ một chút.” Y phất tay cho những cung nhân trong phòng lui xuống, đứng dậy mặc quần áo, Hướng Hoằng Tiếc nhếch nhếch lông mày: “Sao thế?”

“Đến cả ngươi cũng đoán được là ta sẽ ở lại, ngươi nói xem có phải người khác cũng sẽ nghĩ như vậy hay không?” Hướng Hoằng Huy híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chậm rãi đi ra bên ngoài, “Ngược lại nên đi, đi thôi, đi chào từ biệt.”

Hướng Hoằng Tiếc giật mình, đại ca nhà nàng quả thật không thể trêu vào nha.

“Ngươi phải đi?” Long Tuấn Thiên nhìn người trước mắt, thiếu chút nữa đã không khống chế được cảm xúc của mình.

Hướng Hoằng Huy cười gật đầu: “Chờ sau đại thọ thái hậu thì đi, bản vương cùng xá muội đã rời đi nhiều ngày, cần phải trở về rồi.”

Sau khi kinh ngạc, Long Tuấn Thiên nhanh chóng ổn định tâm tình, lo lắng hỏi: “Nhưng thân thể của hoàng tử…”

“Không ngại,” Hướng Hoằng Huy nói, “Xá muội tinh thông y thuật, nàng sẽ giúp bản vương điều trị,” y dừng một chút, thở dài, “Hoàng thượng không cần lo lắng vì chuyện đêm qua, dù sao ngươi cũng phạt cung nữ kia rồi, sự tình nên dừng lại ở đây đi.”

Trên mặt Long Tuấn Thiên mang theo chút hổ thẹn, không biết nên nói cái gì cho phải, Hướng Hoằng Huy cũng không muốn bàn lại: “Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì, bản vương xin được cáo lui.”

Long Tuấn Thiên gật đầu, trầm mặc nhìn người nọ đi đến tiền điện, tình tự trong đáy mắt rất nặng. Hắn không ngờ người này lại đi nhanh như thế, lẽ nào đối với y mà nói… mình không hề có ý nghĩa gì cả?

“Bản vương đã nói chưa chắc y sẽ đồng ý ở lại.” Triển Lăng Yến từ bên cạnh đi tới, cười nói.

Long Tuấn Thiên hơi giật mình, vẫn nhìn về phía trước, bỗng nhiên thở dài: “Nếu trẫm không can thiệp, y liền biết trẫm thật sự không muốn dính dáng vào ân oán giữa ngươi và y, vậy sau này y sẽ chỉ chuyên tâm đối phó với ngươi. Còn nếu trẫm can thiệp… vậy phép thử của y hoàn toàn thành công rồi.”

“Ngươi chọn cách nào?”

Long Tuấn Thiên híp mắt: “Tất nhiên là trẫm không thể cho y đi như thế.”

Triển Lăng Yến trầm ngâm chốc lát: “Kỳ thực còn có một việc bản vương chưa kịp nói, nếu ngươi muốn ngăn… tốt nhất là giả làm sơn tặc hoặc cường đạo.”

“Có chuyện gì sao?”

Triển Lăng Yến lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy: “Thám tử bản vương cài vào trong Trạch Nam mới gửi tới hôm qua.”

Long Tuấn Thiên mở ra nhìn một chút, rồi gấp lại, đột nhiên mỉm cười, lời nói ra lại không liên quan gì tới nội dung được viết ở bên trong: “Trẫm nhớ ra rồi, trẫm vừa mới thu được một đám sơn tặc.”

Triển Lăng Yến cũng cười, có điều so với y thì còn nhiều thêm một nguyên nhân, bởi vì y biết đầu lĩnh của đám sơn tặc này hiện nay không chỉ là thân nữ nhi, mà còn đang mang bầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio