Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

chương 44: khúc nhạc dạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, cười gượng: “Khụ, cái này…”

Hắn âm thầm kéo kéo Vân Nhàn đang đứng bên cạnh, người sau đang tìm kiếm nam nhân nhà mình, kết quả sau khi tìm một vòng không thấy nửa cái bóng dáng, đành phải ngẩng đầu cười gượng: “Đại hoàng tử này…. ngươi đây là…”

Hướng Hoằng Huy đứng ở trước bàn của bọn họ, cầm theo một bầu rượu cười nhẹ nhàng, vết tích trên cổ nhìn không sót chút nào, đủ biết đêm qua y phải chịu bao nhiêu thảm liệt. Y nhìn người nào đó, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười: “Bản vương muốn tìm riêng tiểu vương gia để ôn chuyện.”

“Không không không được,” Long Thiên Tài run rẩy rúc vào trong ghế, cố gắng cách xa ngươi trước mặt một chút: “Thực ra chúng ta không quen biết nhau, thật mà…”

“Sao?” Hướng Hoằng Huy nhếch mày, cười càng đẹp mắt, trong nháy mắt gió lạnh quanh thân nổi lên ầm ầm.

Vân Nhàn yên lặng cầm bàn tay của người nào đó chộp lên người cậu kéo ra, đứng dậy nói: “Nếu hoàng tử tìm ca ta, vậy các ngươi cứ từ từ nói chuyện, nào, ngồi xuống đây, muốn ngồi bao lâu cũng được.”

Long Thiên Tài không thể tin nổi, đưa tay túm lấy cậu: “Tiểu Vân Nhàn!”

“Ca, ngươi tự cầu nhiều phúc đi,” Vân Nhàn né tránh bàn tay hắn, giọng nói cao vút, “Tha thứ cho ta, thực sự ta không thể chống đỡ nổi đâu.” Nói xong thì nhìn thoáng qua, chợt thấy Triển Lăng Yến, vội vàng chạy tới.

Triển Lăng Yến nói vài câu với Long Tuấn Thiên thì trở lại, từ xa đã nhìn thấy mấy người kia, đang muốn đi qua thì thấy vợ mình chạy về phía này, liền cười đưa tay kéo cậu ôm vào trong lòng: “Sao lại ngoan thế?”

Vân Nhàn vội ho một tiếng, phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, liền tránh khỏi lồng ngực y, sờ sờ mũi khóc không ra nước mắt: “Không phải y vẫn còn đang ngủ sao?”

“Đó là lúc nãy, giờ thì tỉnh rồi,” Triển Lăng Yến kéo cậu tìm chỗ ngồi xuống, híp mắt nhìn về bên kia, “Ca ngươi với y có giao tình gì với nhau sao? Từ bao giờ vậy?”

“Ta cũng không rõ,” Vân Nhàn nói, “Có khi nào y bị đè xong thì khó chịu, cho nên mới bắt đệ đệ của người ta để trút giận?”

“Không đâu,” Triển Lăng Yến nói, suy nghĩ giây lát rồi đột nhiên mỉm cười, “Lẽ nào có liên quan đến chuyện tối qua? Bằng không hôm nay sao y có thể bình tâm khí hòa đối mặt với hoàng thượng như vậy, có lẽ trong đó có nội tình gì.”

Vân Nhàn lắc đầu biểu thị không biết, nhìn không chớp mắt.

Mắt thấy tên yêu quái này ngồi xuống bên cạnh mình, Long Thiên Tài quả thực chỉ muốn khóc: “Có có chuyện gì thì cũng từ từ, ta sai rồi được chưa? Thực ra chuyện này cũng không phải lỗi của ta, các nàng múc sai cái này cái nọ thì ta đây cũng không có cách nào đúng không…”

Hướng Hoằng Huy nghe vậy thì nhướng mày: “Đúng là thuốc của ngươi?”

Long Thiên Tài yên lặng nhích sang bên cạnh: “Đúng, nhưng không phải ta muốn để cho ngươi dùng…”

Hướng Hoằng Huy như có điều suy nghĩ nhìn hắn, tựa hồ muốn tìm ra kẽ hở. Long Thiên Tài lại tiếp tục nhích, mắt thấy sắp ngã từ trên ghế xuống, đúng lúc Cô tướng quân đứng sau lưng hắn, một tay giữ lại được.

“Mặt than!” Long Thiên Tài nhìn thấy người thân thì hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Chỉ có ngươi tốt nhất, ta quyết định sẽ chiết khấu cho ngươi, ngoan, sau này lúc trả tiền ngươi chỉ cần đưa tám phần mười cho ta là được rồi.”

Cô tướng quân nghe hiểu câu cuối cùng, nhàn nhạt nói: “Đa tạ vương gia.”

“Không cần đa tạ, chỉ cần ngươi đừng quên trả tiền cho ta là được.”

“…”

Long Thiên Tài hận không thể dính cả người lên người y, hắn hít một hơi ổn định tâm tình, ý bảo người nọ đứng bên cạnh để làm chỗ dựa cho mình, cảm thấy kiên định hơn nhiều, can đảm nhìn Hướng Hoằng Huy: “Ngươi ngươi ngươi muốn như thế nào? Phải nói rõ ràng trước, ta không có tiền.”

Hướng Hoằng Huy coi như không nhìn Cô tướng quân, cầm bầu rượu trên mang sẵn tay rót cho tiểu vương gia một chén: “Vương gia, mời.”

Long Thiên Tài nháy đôi mắt cực kỳ thuần khiết: “… Phạt rượu sao?”

“Cho dù là bị người múc nhầm, thì xét cho cùng đó cũng là thuốc của ngươi, nói thế nào thì tiểu vương gia cũng nên tạ tội với ta chứ,” Hướng Hoằng Huy nói xong thì tự rót cho mình một chén rượu, cầm lấy nhẹ nhàng uống một ngụm, ngón tay của y thon dài như bạch ngọc, động tác cầm chén rượu cực kỳ cao quý ưu nhã, cho dù trên người bám đầy tà khí cũng khiến cho người ta phải thưởng thức. Y thấp giọng cười: “Quả nhiên lời đồn không phải là giả, hoàng thượng đúng là rất cưng chiều ngươi, có thể dung túng cho ngươi làm chuyện xằng bậy trong cung.”

Long Thiên Tài không đáp, chăm chú quan sát y, thầm nghĩ nếu không có một thân tà khí này, thì không biết sẽ có bao nhiêu kẻ phải phát cuồng vì con người này. Đáng tiếc, nay người dám làm như thế chỉ có duy nhất hoàng huynh nhà mình. Hắn nhìn rượu trước mặt, do dự hỏi: “Một chén thôi nhé?”

“Ba chén.” Hướng Hoằng Huy chậm rãi nói, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười, “Sau thọ yến bản vương sẽ quay về Trạch Nam, lần này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại, có thể ngồi một chỗ uống rượu với tiểu vương gia như hôm nay, sợ là sau này sẽ không có cơ hội nữa.”

“Ngươi muốn đi nhanh như vậy sao?” Nhất thời Long Thiên Tài cực kỳ kinh ngạc, “Hoàng huynh ta có biết không?”

“Biết, lúc nãy bản vương đã cáo từ hắn rồi.”

“Vậy huynh ấy nói sao?”

Hướng Hoằng Huy không đáp, mỉm cười nhìn hắn, luồng tà khí có xu hướng mơ hồ dâng lên.

Long Thiên Tài lập tức rụt cổ, cảm giác như bị người này nhìn từ trong ra ngoài không sót chỗ nào, ánh mắt kia thực sự quá độc, khiến người ta thấy như bị vạch trần quỷ kế. Hắn thầm nghĩ, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, cúi đầu nhìn rượu, xoắn xuýt: “Bản vương… thật sự là tửu lượng của bản vương không được tốt lắm.”

“Chỉ ba chén.”

Long Thiên Tài khô khan nói: “Chỉ một chén là ta đã gục rồi.”

Hướng Hoằng Huy nhìn thẳng vào hắn, biết là hắn không nói dối, liền mỉm cười: “Vậy thì một chén thôi.”

Long Thiên Tài càng thêm thương cảm, nhỏ giọng thương lượng: “Lát nữa ta uống có được không? Bây giờ nhiều người nhìn vào như vậy, ngươi để cho ta chút mặt mũi, tốt xấu gì bây giờ ta cũng có chút danh tiếng mà.”

Tươi cười của Hướng Hoằng Huy càng sâu sắc thêm, bình tĩnh nhìn hắn.

Long Thiên Tài lập tức run lên, nhận thấy động tác của người bên cạnh, biết là mặt than muốn uống thay hắn, vội vàng đè tay y xuống. Đùa sao, Hướng Hoằng Huy quyết tâm muốn hắn uống, nếu mình không đáp ứng, không biết là con yêu quái này còn muốn gây sự như thế nào nữa.

Hắn hít vào một hơi, yên lặng an ủi mình, nói thế nào thì hôm nay cũng coi như là mình đã lộ mặt, liền hiên ngang lẫm liệt cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lập tức hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.

Cô tướng quân dùng một tay đón được hắn, vì không kịp ngăn cản mà đôi mắt trầm xuống, tuy nói Hướng Hoằng Huy cũng uống rượu rồi, nhưng đối với huynh muội nhà này mà nói… Thế nào cũng không thể làm cho người ta yên lòng được.

Hướng Hoằng Huy hơi nhếch mày, thấy buồn cười, thật đúng là một chén liền gục nha, yến hội sắp bắt đầu, y cười đứng dậy, đi tới bên cạnh muội muội nhà mình ngồi xuống.

“Ôi,” Vân Nhàn yên lặng cúi đầu, “Mất mặt quá…”

Triển Lăng Yến không dám đánh giá gì tửu lượng của tiểu vương gia, chỉ hơi híp mắt, như có điều suy nghĩ.

Long Tuấn Thiên mới quay lại, nhìn về phía đệ đệ nhà mình một chút, tiến lên thấp giọng hỏi vài câu, sau đó phân phó Cô tướng quân ôm hắn về tẩm cung. Hắn âm thầm nháy mắt ra hiệu với tiểu thái giám bên người, người sau liền hiểu ý, bàn tay nhanh chóng đặt lên bàn, chỉ trong nháy mắt đã lấy được chén rượu mà tiểu vương gia vừa dùng.

Hoàng thân đang ngồi, nhìn thấy hoàng thượng liền đứng lên hành lễ rồi mới ngồi lại, đại thần nối đuôi nhau đi vào, thái hậu cũng bãi giá đến, lúc này yến hội mới chính thức bắt đầu.

Người nọ ngồi ở phía dưới, nhìn rất roàng, thỉnh thoảng Long Tuấn Thiên sẽ lơ đãng liếc mắt, không thèm quan tâm sẽ bị y phát hiện ra. Hướng Hoằng Tiếc cười dài: “Ca, lại đang nhìn ca kìa, có khi hắn có ý với ca thật đó.”

Hướng Hoằng Huy chuyển tay cầm chén rượu, cười nhẹ: “Hắn có ý với ta thì tất nhiên sẽ nhìn ta, còn nếu không có,” y dừng một chút, lại nói tiếp, “Hôm qua xảy ra chuyện như thế, hắn sẽ không nhịn được mà vẫn phải nhìn, cho dù là trường hợp nào đi nữa thì đều có kết quả này, nếu hắn thẳng thắn thì sẽ không che dấu.”

Hướng Hoằng Tiếc lập tức có hứng thú: “Vậy cuối cùng thì hắn là người trước hay người sau?”

Hướng Hoằng Huy một hơi uống cạn chén rượu trong tay, nói không chút do dự: “Người trước.”

Hướng Hoằng Tiếc cầm khăn tay mỉm cười: “Ca, ca cũng là người của hắn rồi, sau này cố gắng sống tốt với hắn, với tính tình của ca thì sau này cũng không phải chịu thiệt thòi, ta hoàn toàn không phải lo lắng gì hết. Ca cũng nên cố gắng, sớm ngày ngồi lên vị trí kia làm vẻ vang cho nhà chúng tan ha.”

Hướng Hoằng Huy quá quen thuộc với tính tình muội muội nhà mình, chỉ cười cười, không trả lời.

Yến hội chậm rãi trôi qua được hơn một nửa, tiểu thái giám không biết rời khỏi người hoàng thượng từ lúc nào đã trở lại, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đã đưa cái chén cho thái y xem rồi, bên trong không có độc.”

Tay nắm chén rượu của Long Tuấn Thiên hơi ngừng lại, cúi xuống suy nghĩ, hoàn toàn che đậy tình tự bên trong.

Bên này Cô tướng quân phải chấp nhận số phận ôm tiểu vương gia trở về, kinh qua nửa đường gió thổi, người nào đó đã tỉnh lại, vươn thân thể hắn về phía trước khua loạn: “Này này, bạn tốt, đang đi đâu thế này?”

“… Vương gia, ta ôm ngươi về ngủ.”

“Đang ban ngày ngủ cái gì mà ngủ?” Long Thiên Tài giãy giụa, “Lão tử muốn chơi máy vi tính… Ưm?”

Cô tướng quân dùng tay che lại miệng hắn, nhìn trái nhìn phải, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong giây lát mồ hôi lạnh lại chảy xuống, ở trong hoàng cung mà dám hô to gọi nhỏ đòi chơi một vị phi tử, suy nghĩ của người này có bình thường không vậy? Y thấp giọng nói: “Vương gia, lời này không thể nói.”

Long Thiên Tài kéo tay y ra: “Ngươi làm cái gì thế hả? Lão tử muốn chơi… Ưm?!”

Mắt Cô tướng quân nhìn thẳng tắp,đi nhanh về phía tẩm cung, sau đó phân phó mọi người đi hết ra ngoài, đặt tiểu vương gia lên giường cẩn thận, sờ sờ đầu hắn: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không nghĩ được gì nữa, ngươi say nên hồ đồ rồi.”

Long Thiên Tài lăn lộn khóc lóc: “Ta muốn máy vi tính… máy vi tính…”

Cô tướng quân im lặng giây lát: “Vương gia, kiếp này ngươi và nàng đã định trước là vô duyên, ngươi nên hiểu điều này chứ.”

“Máy vi tính… máy vi tính ơi…” Long Thiên Tài tiếp tục lăn lộn, “Ta nhớ ngươi đến tan nát trái tim, ta không nên làm việc xấu xa đó…”

Cô tướng quân thấy hắn bi thống như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, trầm mặc một chút rồi nói: “Vương gia, không thì… ngươi coi ta là máy vi tính cũng được.”

Long Thiên Tài vội vàng đứng lên vươn tới, nghiêng đầu nhìn một chút, rồi yên lặng cúi đầu gục vào một góc: “Sao lại là ngươi chứ, ngươi đi đi, lần nào thấy ngươi lòng ta cũng đau…”

Cô tướng quân ngẩn ra: “Vì sao?”

Long Thiên Tài nghẹn ngào thê thảm nói: “Nợ tiền không trả đó… Đúng là không biết xấu hổ mà…”

“…”

“Mẹ nó thời buổi này cứ nợ tiền thì sẽ là đại gia, dù sao đi nữa ta cũng không thể làm gì được ngươi, ngươi nói xem lòng ta có thể đau hay không… Đây có khác gì rút máu đâu…”

“…” Cô tướng quân tiếp tục hạ quyết tâm, trăm triệu lần không thể để cho người này uống rượu thêm lần nào nữa.

Tiểu vương gia nằm trên giường khóc lóc, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, Cô tướng quân an ủi một lúc cũng không có hiệu quả, liền mặc kệ hắn, xoay người đi tới bàn viết cái gì đó. Long Thiên Tài rầm rì một lát, nghiêng đầu nhìn y, xuống giường lảo đảo đi tới: “Ái chà chà, vẽ tranh gì đây?”

“…” Cô tướng quân dừng một chút, cảm thấy không nên so đo với người không biết chữ.

Long Thiên Tài lấy tay cầm lên, đưa tới trước mắt nhìn một chút: “Được lắm, rất tửu tượng, vẽ xong bức này thì mang đi bán.”

Cô tướng quân bình tĩnh lấy lại ‘cưới vợ luận’ của mình, tiếp tục cúi đầu viết, chỉ chốc lát sau đã kín hết nửa trang giấy.

Long Thiên Tài nhìn toàn bộ một lượt, suy nghĩ một chút: “Tranh này ngươi vẽ cái gì vậy?”

Cô tướng quân suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: “Người bình thường xem không hiểu.”

Long Thiên Tài nghiêm túc gật đầu: “Đúng là xem không hiểu, chắc là bức tranh này của ngươi bán được nhiều tiền lắm nhỉ?”

Cô tướng quân nao nao: “Ngươi muốn?”

“Ừ!”

Cô tướng quân vội vàng lấy một tờ giấy trắng, tiêu sái viết lên mấy chữ, cầm lấy mực đóng dấu bên cạnh, cố gắng khống chế tâm tình của mình: “Ngươi ấn một dấu ngón tay lên đây, ta cũng ấn một cái, chờ ta bán xong tranh thì đưa hết tiền cho ngươi, thế nào?”

Long Thiên Tài chớp mắt: “Thật không?”

Cô tướng quân gật đầu, căng thẳng: “Thật, có đồng ý không?”

“Được! Ngươi cũng đừng đổi ý!” Long Thiên Tài nói xong thì xắn tay áo, hào sảng ấn ngón cái xuống. Cô tướng quân lập tức thế chỗ, ấn ngón tay mình xuống. Y nhìn tờ giấy trong tay, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, không viết kế hoạch nữa, mà cẩn thận cất tờ giấy đi, ôm tiểu vương gia lên giường lớn.

“Lại làm gì… Ưm…”

Cô tướng quân cúi đầu hôn xuống, ôm hắn vào lòng, thả mình trôi vào trầm luân.

Bạch Liên ở sân tập, thấy Mộc Tử đưa thư tới, trong đó có viết cần dùng đám người sơn tặc kia. Y liền gọi Lý Tam tới nói lại một lần, Lý Tam nghe vậy thì gật đầu, lệnh cho thủ hạ sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào, rồi lại nói mình bị phong hàn, muốn tìm Tiểu Thảo cô nương xin ít thuốc.

Bạch Liên ngẩn ra, nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, người này thấy Tiểu Thảo thì lập tức ngây dại, hắn là có ý với nàng, liền suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi có thể tới chỗ lang trung.”

“Nhưng…” Lý Tam loanh quanh, “Phương thuốc của Tiểu Thảo cô nương rất hữu hiệu, uống một lần là khỏi rồi.”

Nhìn một lần là nhớ mãi thì có… Bạch Liên yên lặng nghĩ.

“… Quân sư?”

“Ừ, đi thôi.” Bạch Liên nói, người nọ xuất thân sơn tặc, sau khi biết chuyện này thì kiểu gì Tiểu Thảo cũng sẽ không thích gã, hơn nữa thời gian ngắn, với tính tình của Tiểu Thảo thì sao có thể coi trọng gã được, không bằng cứ tùy gã.

Lý Tam liền vui vẻ, vội vàng đi.

“Cái gì?!” sau khi biết chuyện, Tiêu Sùng suýt nữa thì phát điên, kích động đi qua đi lại, “Có thể cướp hoàng tử công chúa một lần là tuyệt đối không uổng công sống cuộc đời này rồi, cũng không uổng công chúng ta làm sơn tặc lâu như thế, ta muốn đi! Nhất định ta phải đi!”

Lý Tam thấy hắn hưng phấn như vậy, còn không thèm ngụy trang giọng nói, liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão đại, kiềm chế một chút, ngươi còn đang mang thai đó, cẩn thận đứa nhỏ.”

Tiêu Sùng liếc mắt qua, Lý Tam lập tức câm miệng.

“Nhất định ta phải đi ra ngoài, cái chỗ quái quỷ này ta ở đủ rồi!” Tiêu Sùng tiếp tục đi qua đi lại.

Lý Tam đứng ở cửa, chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới một chút thanh âm, ho khan một tiếng. Tiêu Sùng lập tức đứng lại, cửa phòng mở ra kêu ‘kẹt’ một tiếng, hắn hơi nhếch mày: “Hôm nay ngươi về sớm.”

Bạch Liên gật đầu, y không yên lòng được, vội vàng đi tới, nhìn nàng, khẽ nhíu mày: “Sao vành mắt ngươi lại đỏ như thế?”

Nghe được có mối lớn nên kích động… Tiêu Sùng nắm khăn tay: “Lý ca cực kỳ giống với ca ca đã mất của ta, nhất thời có chút kích động.”

Lý Tam nghe được từ ‘đã mất’ thì khóe miệng co rúm vào. Bạch Liên lập tức kinh ngạc: “Sao trước đây ngươi gặp gã mà lại không phát hiện ra?”

Tiêu Sùng mặt không đổi sắc: “Là tính tình giống, cảm giác rất thân thiết.”

“…” Bạch Liên yên lặng nhìn Lý Tam đứng tại chỗ cười khúc khích, đột nhiên rất muốn nhét gã vào trong bao tải, buộc thêm hòn đá rồi ném vào trong hồ.

Tiêu Sùng cầm khăn tay lau nước mắt: “Sau này Lý ca nhớ thường xuyên tới đây nhé.”

Lý Tam đặc biệt nghe lời gật đầu: “Được!”

“…” Bạch Liên nghĩ thầm sau này nhất định phải tìm cơ hội mà tống người này tới biên quan, cho đến khi nào y kết hôn mới cho trở về, để gã uống chén rượu mừng cũng tốt.

Quân sư đã về, Lý Tam ở lại cũng bất tiện, vội vàng cáo từ. Tiêu Sùng biết lý do gã tới đây, liền xoay người vào nhà viết một phương thuốc đưa cho gã, còn săn sóc tiễn gã ra tận cửa. Bạch Liên thấy bộ dạng hiền lành này của nàng, gần như tan nát cả cõi lòng.

Lý Tam chậm rãi rời khỏi tiểu viện, vội vàng mở phương thuốc ra, lẳng lặng đọc hết rồi cất kỹ, cười cười bước đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio